Chương 267
Nguyễn Tinh Vãn nhìn về phía Chu Tuyển Niên, đột nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối.
Chu Tuyển Niên, từ tính cách đến cử chỉ và cả lời nói, đều quá xuất sắc, gần như là một hiện thân không thể chê vào đâu được.
Nếu như không phải do anh gặp tai nạn xe hơi, thì anh đã trở thành một người nổi bật vô cùng rồi.
Thực tế là ngay cả khi cuộc đời của Chu Tuyển Niên chỉ có thể ngồi trên chiếc xe lăn, vẫn có không ít cô gái thích anh, chỉ là anh dường như tự giam mình.
Sau một lát, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
“Chu tiên sinh, sắp có mưa rồi, chúng ta quay về thôi.”
Chu Tuyển Niên gật đầu:
“ Đi thôi.”
...
Nằm trên giường, nhìn xung quanh không gian hoàn toàn xa lạ, Nguyễn Tinh Vãn không thể ngủ được.
Mưa lớn đến như dự đoán, những giọt mưa đập vào cửa sổ phát ra những âm thanh rào rào dày đặc, trong căn phòng yên tĩnh này, thật ồn ào.
Điều khó chịu hơn nữa là Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy bụng đói.
Đây đúng là thật muốn c.h.ế.t mất thôi.
...........................
Không lâu sau đó, Nguyễn Tinh Vãn nghe tiếng bước chân từ hành lang, nhưng tiếng bước chân dường như đến phòng cô và ngừng lại.
Đã muộn như thế này rồi, lại còn mưa to tầm tã nữa, là ai đến không biết nữa.
Theo như cô được biết, thì người trong Chu gia nên ngủ hết rồi mới đúng. Gián đoạn một chút, cô thu lại suy nghĩ xuống lầu tìm đồ ăn, nhẫn nhịn đi.
Mai cô sẽ đi hỏi nhà bếp có thể đưa cho cô chút đồ ăn vặt và hoa quả không.
Cô kéo chăn chùm đầu mình lại, xoa xoa bụng, hy vọng đứa bé trong bụng nghe lời hơn chút. Nguyễn Tinh Vãn nhăn mày, không biết tại sao, cô bỗng nhiên có một cảm giác, người đến có phải là..........
Cô vội vàng đứng dậy, đeo dép lê đi đến bên cửa, nhanh chóng mở cửa.
Nhưng khi cô nhìn thấy người đứng bên ngoài, hy vọng và ánh sáng trong lòng cô từ từ tan biến.
Lâm Tri Ý nhìn cô, nhẹ nhàng mỉm cười:
“Cô Nguyễn.”
Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc mới nói:
“Sao cô Lâm lại đến đây.”
Lâm Tri Ý nâng bình giữ nhiệt trong tay lên:
“Tôi nghĩ khi mang thai, cô sẽ dễ đói, nhưng ở đây có lẽ không tiện, nên tôi mang đồ ăn đến cho cô.”
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, không chịu lấy.
Lâm Tri Ý giải thích:
“Khi chị Quý Nhiên mang thai, tôi thường ở bên cạnh chị ấy, nên tôi hiểu chút ít về những việc này.”
“Cảm ơn sự tốt bụng của cô Lâm, không cần đâu.”
Có vẻ như Lâm Tri Ý nhận ra suy nghĩ của cô, nói:
“Cô Nguyễn, những gì tôi nói hôm nay, không phải là để cướp đi đứa bé của cô, chỉ là... trong tình huống đó, tôi mới nói như vậy, để bác trai yên tâm thôi. Sau khi đứa bé sinh ra, nó sẽ theo cô, hay theo chồng cũ của cô, tôi không có ý can thiệp vào quyết định của hai người.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“ Cô Lâm hiểu nhầm ý của tôi rồi.”
Lâm Tri Ý hơi ngạc nhiên:
“Ồ?”
“Dù sao đi nữa, tôi là vợ trước của Chu Từ Thâm, với Lâm tiểu thư mà nói, thì tôi cũng là kẻ đáng trách đã cướp đi người trong lòng của cô Lâm, cô Lâm không cần phải tốt với tôi như vậy.”
Chu Tuyển Niên, từ tính cách đến cử chỉ và cả lời nói, đều quá xuất sắc, gần như là một hiện thân không thể chê vào đâu được.
Nếu như không phải do anh gặp tai nạn xe hơi, thì anh đã trở thành một người nổi bật vô cùng rồi.
Thực tế là ngay cả khi cuộc đời của Chu Tuyển Niên chỉ có thể ngồi trên chiếc xe lăn, vẫn có không ít cô gái thích anh, chỉ là anh dường như tự giam mình.
Sau một lát, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
“Chu tiên sinh, sắp có mưa rồi, chúng ta quay về thôi.”
Chu Tuyển Niên gật đầu:
“ Đi thôi.”
...
Nằm trên giường, nhìn xung quanh không gian hoàn toàn xa lạ, Nguyễn Tinh Vãn không thể ngủ được.
Mưa lớn đến như dự đoán, những giọt mưa đập vào cửa sổ phát ra những âm thanh rào rào dày đặc, trong căn phòng yên tĩnh này, thật ồn ào.
Điều khó chịu hơn nữa là Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy bụng đói.
Đây đúng là thật muốn c.h.ế.t mất thôi.
...........................
Không lâu sau đó, Nguyễn Tinh Vãn nghe tiếng bước chân từ hành lang, nhưng tiếng bước chân dường như đến phòng cô và ngừng lại.
Đã muộn như thế này rồi, lại còn mưa to tầm tã nữa, là ai đến không biết nữa.
Theo như cô được biết, thì người trong Chu gia nên ngủ hết rồi mới đúng. Gián đoạn một chút, cô thu lại suy nghĩ xuống lầu tìm đồ ăn, nhẫn nhịn đi.
Mai cô sẽ đi hỏi nhà bếp có thể đưa cho cô chút đồ ăn vặt và hoa quả không.
Cô kéo chăn chùm đầu mình lại, xoa xoa bụng, hy vọng đứa bé trong bụng nghe lời hơn chút. Nguyễn Tinh Vãn nhăn mày, không biết tại sao, cô bỗng nhiên có một cảm giác, người đến có phải là..........
Cô vội vàng đứng dậy, đeo dép lê đi đến bên cửa, nhanh chóng mở cửa.
Nhưng khi cô nhìn thấy người đứng bên ngoài, hy vọng và ánh sáng trong lòng cô từ từ tan biến.
Lâm Tri Ý nhìn cô, nhẹ nhàng mỉm cười:
“Cô Nguyễn.”
Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc mới nói:
“Sao cô Lâm lại đến đây.”
Lâm Tri Ý nâng bình giữ nhiệt trong tay lên:
“Tôi nghĩ khi mang thai, cô sẽ dễ đói, nhưng ở đây có lẽ không tiện, nên tôi mang đồ ăn đến cho cô.”
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, không chịu lấy.
Lâm Tri Ý giải thích:
“Khi chị Quý Nhiên mang thai, tôi thường ở bên cạnh chị ấy, nên tôi hiểu chút ít về những việc này.”
“Cảm ơn sự tốt bụng của cô Lâm, không cần đâu.”
Có vẻ như Lâm Tri Ý nhận ra suy nghĩ của cô, nói:
“Cô Nguyễn, những gì tôi nói hôm nay, không phải là để cướp đi đứa bé của cô, chỉ là... trong tình huống đó, tôi mới nói như vậy, để bác trai yên tâm thôi. Sau khi đứa bé sinh ra, nó sẽ theo cô, hay theo chồng cũ của cô, tôi không có ý can thiệp vào quyết định của hai người.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“ Cô Lâm hiểu nhầm ý của tôi rồi.”
Lâm Tri Ý hơi ngạc nhiên:
“Ồ?”
“Dù sao đi nữa, tôi là vợ trước của Chu Từ Thâm, với Lâm tiểu thư mà nói, thì tôi cũng là kẻ đáng trách đã cướp đi người trong lòng của cô Lâm, cô Lâm không cần phải tốt với tôi như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất