Chương 288
Nghe giọng anh, tim Nguyễn Tinh Vãn như lỡ mất một nhịp:
“Gì vậy?”
“Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho em.”
Chu Từ Thâm nói một cách chậm rãi
“Em có muốn tái hôn với tôi không.”
Nguyễn Tinh Vãn im lặng rất lâu:
“Tại sao Chu tổng đột nhiên nhắc đến chuyện này?”
“Em chỉ cần trả lời.”
“Chu tổng không phải sắp kết hôn với cô Lâm sao?” Chu Từ Thâm nói:
“Được rồi, không cần tìm nhiều lý do như vậy, em không có cơ hội nữa rồi.”
Nói xong, anh lạnh lùng cúp điện thoại.
Nguyễn Tinh Vãn:
“......”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy sống mũi có chút cay cay.
Tên đàn ông khốn kiếp này lại làm gì đây, thỉnh thoảng lại đến thách thức giới hạn của cô.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Nguyễn Tinh Vãn dụi dụi mắt, đứng dậy đi về phía cửa.
......
Ở một nơi khác.
Ôn Thiển nhìn sự thay đổi của dư luận trên mạng, cả người đều không yên.
Cô biết những phóng viên đó không dám vạch trần Tập đoàn Chu Thị, ban đầu cô chỉ muốn mượn tay họ để lộ sự thật rằng Nguyễn Tinh Vãn đích thật được bao nuôi và mang thai con riêng.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng sự việc lại phát triển ngoài tầm kiểm soát của cô.
Có người chỉ ra nơi chụp ảnh là ở Chu gia, sau đó lại có người phóng đại chuyện con riêng, cuối cùng mọi mũi nhọn đều chĩa vào Chu Từ Thâm. Ôn Thiển biết, bây giờ mọi chuyện đã vượt xa dự tính của cô, thậm chí có khả năng sẽ kéo cô vào cuộc.
Khi Ôn Thiển không biết phải làm gì, điện thoại của cô đột nhiên reo, thấy là một số lạ, cô vội vàng bắt máy:
“Anh Tạ phải không?”
Ở đầu dây bên kia, Tạ Vinh ngừng lại một chút rồi nói:
“Tiểu Thiển, bọn họ chắc đã tìm ra tôi rồi, đây có thể là lần cuối cùng tôi giúp em.”
Ôn Thiển vội vàng nói:
“Anh Tạ, anh đang ở đâu?”
“Tiểu Thiển, em yên tâm, tôi đã nói rồi, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm, không để liên lụy đến em.”
Dù anh ta nói vậy, nhưng Ôn Thiển vẫn không yên tâm:
“Nhưng... nhưng...”
“Tiểu Thiển, sau này hãy sống tốt, đừng như tôi, chỉ có thể trốn trong bóng tối không thấy ánh sáng.”
Nói xong, ở phía bên kia, Tạ Vinh nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, anh nói khẽ với điện thoại một câu, ngay sau đó, Ôn Thiển chỉ nghe thấy một tiếng “bõm” của vật rơi xuống nước.
Anh đã ném điện thoại xuống nước rồi.
Ôn Thiển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì dù có truy ra, cũng không tìm được đến cô.
Ôn Thiển cầm điện thoại, do dự một hồi lâu, rồi bấm một số.
Khi điện thoại được kết nối, cô nói nhỏ:
“Cô Lâm, là tôi đây.”
Lâm Tri Ý cười nói:
“Cô Ôn à, có chuyện gì vậy?”
“Về vụ tin tức trên mạng, tôi muốn hỏi, nó có gây ảnh hưởng gì đến tập đoàn Chu Thị không?”
Lâm Tri Ý cười:
“Cô Ôn hỏi vậy là có ý gì?”
Ôn Thiển vội vàng giải thích:
“Cô Lâm đừng hiểu lầm, tôi vì... là vì...”
“Gì vậy?”
“Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho em.”
Chu Từ Thâm nói một cách chậm rãi
“Em có muốn tái hôn với tôi không.”
Nguyễn Tinh Vãn im lặng rất lâu:
“Tại sao Chu tổng đột nhiên nhắc đến chuyện này?”
“Em chỉ cần trả lời.”
“Chu tổng không phải sắp kết hôn với cô Lâm sao?” Chu Từ Thâm nói:
“Được rồi, không cần tìm nhiều lý do như vậy, em không có cơ hội nữa rồi.”
Nói xong, anh lạnh lùng cúp điện thoại.
Nguyễn Tinh Vãn:
“......”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy sống mũi có chút cay cay.
Tên đàn ông khốn kiếp này lại làm gì đây, thỉnh thoảng lại đến thách thức giới hạn của cô.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Nguyễn Tinh Vãn dụi dụi mắt, đứng dậy đi về phía cửa.
......
Ở một nơi khác.
Ôn Thiển nhìn sự thay đổi của dư luận trên mạng, cả người đều không yên.
Cô biết những phóng viên đó không dám vạch trần Tập đoàn Chu Thị, ban đầu cô chỉ muốn mượn tay họ để lộ sự thật rằng Nguyễn Tinh Vãn đích thật được bao nuôi và mang thai con riêng.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng sự việc lại phát triển ngoài tầm kiểm soát của cô.
Có người chỉ ra nơi chụp ảnh là ở Chu gia, sau đó lại có người phóng đại chuyện con riêng, cuối cùng mọi mũi nhọn đều chĩa vào Chu Từ Thâm. Ôn Thiển biết, bây giờ mọi chuyện đã vượt xa dự tính của cô, thậm chí có khả năng sẽ kéo cô vào cuộc.
Khi Ôn Thiển không biết phải làm gì, điện thoại của cô đột nhiên reo, thấy là một số lạ, cô vội vàng bắt máy:
“Anh Tạ phải không?”
Ở đầu dây bên kia, Tạ Vinh ngừng lại một chút rồi nói:
“Tiểu Thiển, bọn họ chắc đã tìm ra tôi rồi, đây có thể là lần cuối cùng tôi giúp em.”
Ôn Thiển vội vàng nói:
“Anh Tạ, anh đang ở đâu?”
“Tiểu Thiển, em yên tâm, tôi đã nói rồi, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm, không để liên lụy đến em.”
Dù anh ta nói vậy, nhưng Ôn Thiển vẫn không yên tâm:
“Nhưng... nhưng...”
“Tiểu Thiển, sau này hãy sống tốt, đừng như tôi, chỉ có thể trốn trong bóng tối không thấy ánh sáng.”
Nói xong, ở phía bên kia, Tạ Vinh nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, anh nói khẽ với điện thoại một câu, ngay sau đó, Ôn Thiển chỉ nghe thấy một tiếng “bõm” của vật rơi xuống nước.
Anh đã ném điện thoại xuống nước rồi.
Ôn Thiển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì dù có truy ra, cũng không tìm được đến cô.
Ôn Thiển cầm điện thoại, do dự một hồi lâu, rồi bấm một số.
Khi điện thoại được kết nối, cô nói nhỏ:
“Cô Lâm, là tôi đây.”
Lâm Tri Ý cười nói:
“Cô Ôn à, có chuyện gì vậy?”
“Về vụ tin tức trên mạng, tôi muốn hỏi, nó có gây ảnh hưởng gì đến tập đoàn Chu Thị không?”
Lâm Tri Ý cười:
“Cô Ôn hỏi vậy là có ý gì?”
Ôn Thiển vội vàng giải thích:
“Cô Lâm đừng hiểu lầm, tôi vì... là vì...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất