Chương 49
Bệnh viện.
Sau khi bác sĩ khám cho Nguyễn Tinh Vãn, bước đầu xác định cô bị ngộ độc, liền nói với y tá bên cạnh:
“Chuẩn bị rửa ruột.”
Nguyễn Tinh Vãn vốn đang mê man, nắm lấy cánh tay bác sĩ, giọng nói đứt quãng:
"Không thể......................... không thể rửa ruột, tôi........................ đang mang.........................."
Bác sĩ không nghe rõ,khi đang định cúi xuống, Quý Hoài Kiến liền mím môi nói:
“Cô ấy đang mang thai.”
Bác sĩ nhanh chóng nói:
“Trước tiên hãy làm xét nghiệm máu.”
Mười phút sau, kết quả xét nghiệm m.á.u đã có.
Là ngộ độc nhẹ, trước tiên chưa cần rửa ruột, nhưng cần phải nôn hết ra ngoài mới được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.
Nguyễn Tinh Vãn mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của bác sĩ, chống tay ngồi dậy trên giường.
Những đồ mà hôm nay cô ăn, sớm đã nôn ra hết rồi, trong bụng chỉ còn lại nước cô cũng ép mình nôn ra, thời gian nôn bao lâu thì khó chịu bấy lâu.
Quý Hoài Kiến ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, trên mặt hiện rõ sự đau thương.
Khi Chu Từ Thâm chạy đến bệnh viện, cảnh anh nhìn thấy chính là cảnh tượng cảm động lòng người này.
Chu Từ Thâm đứng tại chỗ vẻ mặt không có chút biểu cảm gì.
Khắp người đều toát ra sự lạnh lùng.
Lâm Nam nhịn không được lùi về sau hai bước, đây đúng là muốn lấy mạng người.
Nôn đến cuối cùng, Nguyễn Tinh Vãn cũng không biết trên mặt mình là mồ hôi hay nước mắt, chỉ trong chốc lát người cô đã sắp khô cạn.
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Tinh Vãn cuối cùng vì kiệt sức mà ngất đi.
Chu Từ Thâm vừa định tiến lên phía trước, Quý Hoài Kiến liền nhìn ra, khẽ cau mày tỏ thái độ không che giấu: "Chu tổng đến đây làm gì?"
“Đến lượt anh quản à?”
Quý Hoài Kiến đứng ở trước mặt Chu Từ Thâm:
“Chu tổng đừng có quên anh và Tinh Vãn đã ly hôn rồi.”
Những lời này như đ.â.m vào trái tim Chu Từ Thâm, anh lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Tinh Vãn đang mê man nằm trên giường bệnh, sau đó nhìn về hướng Quý Hoài Kiến cười chế nhạo:
"Thì ra là như vậy."
Anh vậy mà lại tin rằng Nguyễn Tinh Vãn ly hôn vì ghen tuông và mất bình tĩnh.
Thảo nào cô không lấy tiền của anh dù chỉ một xu, còn nóng lòng muốn thoát khỏi anh.
Thì ra là thế, hóa ra là do cô và Quý Hoài Kiến đã ở bên nhau.
Quý Hoài Kiến cũng không biết tại sao Chu Từ Thâm đột nhiên lại nổi cơn điên, chỉ biết nếu không có anh ta, Nguyễn Tinh Vãn cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy, liền trực tiếp nói lời đuổi khách:
" Tinh Vãn cần nghỉ ngơi. Nếu Chu tổng không có chuyện gì thì có thể rời đi."
Chu Từ Thâm ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn liếc Lâm Nam một cái, sau đó đôi chân dài liền không chút do dự rời đi. Trong chiếc Rolls-Royce màu đen, đôi môi mỏng của Chu Từ Thâm gần như mím lại thành một đường thẳng. Một lúc lâu sau mới nói:
"Nguyễn Tinh Vãn và Quý Hoài Kiến quen nhau từ khi nào vậy?"
Lâm Nam không dám không trả lời:
“Anh Qúy và bà chủ là bạn học đại học, cũng là mối tình đầu mà bà chủ nhắc đến trước đó. Khi đó mọi người đều nói hai người họ là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp."
Chu Từ Thâm vẻ mặt lạnh lùng ngắt lời Lâm Nam:
"Chuyện này tôi hỏi cậu rồi?"
Lâm Nam ho khan một tiếng, vội vàng nói:
“Lý do bà chủ tham gia cuộc thi Nhà thiết kế mới nổi ba năm trước, hình như là do anh Quý tiến cử. Quý gia cũng đã sắp xếp cho anh Quý sang Paris học tập vào thời điểm đó, sau khi bà chủ dành được giải thưởng vốn là cũng sẽ nhận được sự tài trợ của Chu thị đi Paris................nếu những chuyện đó không xảy ra ở giữa chừng, tôi nghĩ có lẽ họ đã bên nhau rồi................"
“Điều này có nghĩa là tôi đang chia cắt đôi uyên ương phải không?”
Lâm Nam không dám trả lời, trong lòng thầm nghĩ, anh và ba của bà chủ đều như nhau.
Sau khi bác sĩ khám cho Nguyễn Tinh Vãn, bước đầu xác định cô bị ngộ độc, liền nói với y tá bên cạnh:
“Chuẩn bị rửa ruột.”
Nguyễn Tinh Vãn vốn đang mê man, nắm lấy cánh tay bác sĩ, giọng nói đứt quãng:
"Không thể......................... không thể rửa ruột, tôi........................ đang mang.........................."
Bác sĩ không nghe rõ,khi đang định cúi xuống, Quý Hoài Kiến liền mím môi nói:
“Cô ấy đang mang thai.”
Bác sĩ nhanh chóng nói:
“Trước tiên hãy làm xét nghiệm máu.”
Mười phút sau, kết quả xét nghiệm m.á.u đã có.
Là ngộ độc nhẹ, trước tiên chưa cần rửa ruột, nhưng cần phải nôn hết ra ngoài mới được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.
Nguyễn Tinh Vãn mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của bác sĩ, chống tay ngồi dậy trên giường.
Những đồ mà hôm nay cô ăn, sớm đã nôn ra hết rồi, trong bụng chỉ còn lại nước cô cũng ép mình nôn ra, thời gian nôn bao lâu thì khó chịu bấy lâu.
Quý Hoài Kiến ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, trên mặt hiện rõ sự đau thương.
Khi Chu Từ Thâm chạy đến bệnh viện, cảnh anh nhìn thấy chính là cảnh tượng cảm động lòng người này.
Chu Từ Thâm đứng tại chỗ vẻ mặt không có chút biểu cảm gì.
Khắp người đều toát ra sự lạnh lùng.
Lâm Nam nhịn không được lùi về sau hai bước, đây đúng là muốn lấy mạng người.
Nôn đến cuối cùng, Nguyễn Tinh Vãn cũng không biết trên mặt mình là mồ hôi hay nước mắt, chỉ trong chốc lát người cô đã sắp khô cạn.
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Tinh Vãn cuối cùng vì kiệt sức mà ngất đi.
Chu Từ Thâm vừa định tiến lên phía trước, Quý Hoài Kiến liền nhìn ra, khẽ cau mày tỏ thái độ không che giấu: "Chu tổng đến đây làm gì?"
“Đến lượt anh quản à?”
Quý Hoài Kiến đứng ở trước mặt Chu Từ Thâm:
“Chu tổng đừng có quên anh và Tinh Vãn đã ly hôn rồi.”
Những lời này như đ.â.m vào trái tim Chu Từ Thâm, anh lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Tinh Vãn đang mê man nằm trên giường bệnh, sau đó nhìn về hướng Quý Hoài Kiến cười chế nhạo:
"Thì ra là như vậy."
Anh vậy mà lại tin rằng Nguyễn Tinh Vãn ly hôn vì ghen tuông và mất bình tĩnh.
Thảo nào cô không lấy tiền của anh dù chỉ một xu, còn nóng lòng muốn thoát khỏi anh.
Thì ra là thế, hóa ra là do cô và Quý Hoài Kiến đã ở bên nhau.
Quý Hoài Kiến cũng không biết tại sao Chu Từ Thâm đột nhiên lại nổi cơn điên, chỉ biết nếu không có anh ta, Nguyễn Tinh Vãn cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy, liền trực tiếp nói lời đuổi khách:
" Tinh Vãn cần nghỉ ngơi. Nếu Chu tổng không có chuyện gì thì có thể rời đi."
Chu Từ Thâm ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn liếc Lâm Nam một cái, sau đó đôi chân dài liền không chút do dự rời đi. Trong chiếc Rolls-Royce màu đen, đôi môi mỏng của Chu Từ Thâm gần như mím lại thành một đường thẳng. Một lúc lâu sau mới nói:
"Nguyễn Tinh Vãn và Quý Hoài Kiến quen nhau từ khi nào vậy?"
Lâm Nam không dám không trả lời:
“Anh Qúy và bà chủ là bạn học đại học, cũng là mối tình đầu mà bà chủ nhắc đến trước đó. Khi đó mọi người đều nói hai người họ là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp."
Chu Từ Thâm vẻ mặt lạnh lùng ngắt lời Lâm Nam:
"Chuyện này tôi hỏi cậu rồi?"
Lâm Nam ho khan một tiếng, vội vàng nói:
“Lý do bà chủ tham gia cuộc thi Nhà thiết kế mới nổi ba năm trước, hình như là do anh Quý tiến cử. Quý gia cũng đã sắp xếp cho anh Quý sang Paris học tập vào thời điểm đó, sau khi bà chủ dành được giải thưởng vốn là cũng sẽ nhận được sự tài trợ của Chu thị đi Paris................nếu những chuyện đó không xảy ra ở giữa chừng, tôi nghĩ có lẽ họ đã bên nhau rồi................"
“Điều này có nghĩa là tôi đang chia cắt đôi uyên ương phải không?”
Lâm Nam không dám trả lời, trong lòng thầm nghĩ, anh và ba của bà chủ đều như nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất