Chương 3: Được giải cứu rồi!
Ngọc gia, thân là một gia tộc thuộc tứ đại gia tộc, nó mang cho mình một bản sắc riêng.
Đó là, chỉ cần là người thuộc phạm vi gia tộc, đều có một mái tóc màu trắng, đôi mắt màu trắng nhẹ, tôn lên vẻ đẹp của họ.
Chính điều này mà khiến những kẻ bắt Ngọc Hy nhận ra.
Cô bé này là Người Ngọc Gia, chỉ cần bán được là bộn tiền rồi.
Cũng nhờ điều này mà 2 người theo dõi từ toà nhà đối diện bắt buộc phải truy đuổi.
Có điều… nhiệm vụ của họ hình như là tìm đường dây buôn bán trẻ con này, vậy mà cớ sao.
Một người thuộc 2 nhóm họ, là một chàng trai mang vẻ ngoài 30 tuổi, mái tóc màu đen tuyền, khuôn mặt luôn luôn giữ biểu cảm giận giữ.
Khiến cho cô bé. Người mà bây giờ đang bị trói ở trong chiếc vali.
Muốn khóc mà không khóc được… Tay bị trói, mồm thì bị dán lại.
Riêng điều này đã khiến cho người thuộc nhóm kia đã nổi điên, xông vào đây để cứu cô.
Hắn vừa la lên khiến cho bọn người kia đứng hình, kế tiếp là một đoàn người tràn vào.
Họ mang trên mình bô áo màu xanh, được đính những huân chương.
A… Có vẻ như họ là cảnh sát ở thành phố B.
Cô bé nhìn thấy cảnh này, những giọt nước mắt cố níu lại, giờ đây đã tuôn ra.
Cô… ĐƯỢC CỨU RỒI.
Cảm giác bây giờ của cô thật sự bập bềnh.
Cớ sao lại may mắn như vây? Vì sao lại trùng hợp như vậy, liệu… nó có liên quan đến gì không?
Nhưng đó là suy nghĩ sau khi cô được cứu ra khỏi quán bar này.
Còn lúc những người cảnh sát tiến vào, đã khiến cho trái tim bé bỏng của cô giật thót, nước mắt giàn dụa và gục xỉu ở đó.
Không biết chuyện gì tiếp theo.
Cô bé cũng biết là mình có cơ thể không tốt, không khỏe mạnh như bao người, cô bé cũng dễ bị bệnh hơn người bình thường vào những ngày lạnh rét.
Sự xấu hổ là không thể thiếu khi cô được cứu ra.
Người cứu cô ra là người chú mang khuôn mặt giận dữ kia.
Cô bé hiện tại đang ngồi trên chiếc xe cảnh sát, kế bên là đầy rẫy những chú cảnh sát.
Cô bé cũng được biết rằng, người chú mang khuôn mặt giận giữ kia tên là Lâm Hiên.
Là người thuộc phân đội được phân nhiệm vụ đường dây buôn bán này.
“Cháu có sao không?”
Cô bé ngước mắt lên, nhìn cô cảnh sát trước mặt mình, cô ấy mang cho mình một mái tóc màu nâu dài, là một người phụ nữ trẻ trung, mang cho mình cái danh hoa khôi của sở cảnh sát ở gần khu vực này.
“Cháu không sao ạ!” Cô bé nhìn chằm chằm vào cô cảnh sát trước mặt mình, cô ấy thật sự rất đẹp, có khi còn đẹp ngang mẹ của cô. Người mà suốt ngày ở nhà trang điểm.
“Cháu tên là gì vậy?”
“Dạ Cháu tên là N…, cháu tên là Tiểu Hy ạ!” Cô bé vừa nãy mới tính đọc từ NGỌC ra, nhưng mà sao dám? cô bé vừa bị chính người nhà mình bỏ rơi, vừa được chính người cha, người ông mình gạch bỏ tên khỏi danh sách gia tộc, thì còn gì là người thuộc gia tộc nữa?
Có cái tư cách gì mà bảo mình họ NGỌC.
Cô cảnh sát nhanh chóng nhận ra khoảnh khắc vừa rồi, cô cũng đã đoán được rằng cô bé này họ ngọc, nhưng lại không dám chắc, vì nếu như là người thuộc gia tộc họ mất tích thì đã phong toả từ thành phố S rồi, không nhất thiết phải đến cái nơi nghèo nàn này.
Vậy thì chỉ có thể cô bé này đã xảy ra chuyện gì.
Cô cảnh sát thấy thương cho cô bé này, dùng bàn tay có những vết nhăn của mình, sờ lên đôi má của Tiểu Hy.
“Tiểu Hy, cô tên là Tạ Ly, cô cũng là một người mẹ, cũng có những đứa con trạc tuổi con, không biết rằng… cháu có muốn làm con gái cô không?”
“DẠ… Cháu…”
“Không cần phải trả lời cô ngay, từ từ cũng được, lúc nào cô cũng đồng ý với ý kiến của cháu.”
“Vâng.”
Nói xong lời này Tạ Ly chào tạm biệt cô bé, đưa cho cô bé một ly trà sữa, rồi mới đi đến chỗ nhóm của mình.
Là nhóm mà có người chú giận giữ kia.
Cô bé nhìn họ rồi lại nhìn về mình, trên tay là một ly trà sữa, nó mang cho mình một cái lạnh được toả ra từ những cục đá.
Cớ sao… cô bé cũng nghĩ nó như mình, liệu có phải mình như cục đá này, được tiếp xúc từ những dòng chảy của nước, hay chỉ là những không khí, cũng sẽ tan chảy…
Nhưng cô bé không quan tâm, đến rồi thì cũng không né được.
Cô bé uống từng hụm trà sữa, là thứ cô lần đầu được uống, trước kia cô chưa bao giờ được uống nó, luôn luôn bị ép buộc theo 1 khuôn.
GIỮ DÁNG.
Cô bé vừa uống vừa chảy những giọt nước mắt, rốt cuộc cô bé sẽ đi về đâu?
…
“Em nói với con bé sao rồi?”
“Anh yên tâm, em đã hỏi con bé muốn làm con của chúng mình không rồi!”
“Ừm… Anh cũng đồng ý với điều đó, dù gì nhìn nó cũng giống với con của bọn mình, làm sao mà làm trái với lương tâm được.”
“Ừm, chồng em là tốt nhất.”
Lâm hiên đứng trong nhóm, nãy giờ nhìn chằm chằm vào 2 người trước mặt.
Một là hoa khôi của sở cảnh sát chi nhánh ở đây, một người là đứng đầu nhóm chuyên điều tra về đường dây, và cũng là chồng của cô hoa khôi nơi này, Trần Thế Minh.
“Thôi mà Lâm Hiên, đừng cằn nhằn nữa, ta và đệ điều bị ăn mà lo gì, dù gì sau này họ cũng không làm công việc này nữa, mà chuyển về công tác hành chính ở sở mà.”
“Ta biết nhưng họ có cần lúc nào cũng ân ái không?”
“Ta không biết…”
Người vừa đối đáp với Lâm Hiên là Lập Quân, cũng là người thuộc nhóm này, anh là một chàng trai mang cảm xúc nhẹ nhàng, giọng nói nhẹ nhàng, cũng được gọi là soái ca của sở, có điều thua mỗi Trần Thế Minh.
Đó là, chỉ cần là người thuộc phạm vi gia tộc, đều có một mái tóc màu trắng, đôi mắt màu trắng nhẹ, tôn lên vẻ đẹp của họ.
Chính điều này mà khiến những kẻ bắt Ngọc Hy nhận ra.
Cô bé này là Người Ngọc Gia, chỉ cần bán được là bộn tiền rồi.
Cũng nhờ điều này mà 2 người theo dõi từ toà nhà đối diện bắt buộc phải truy đuổi.
Có điều… nhiệm vụ của họ hình như là tìm đường dây buôn bán trẻ con này, vậy mà cớ sao.
Một người thuộc 2 nhóm họ, là một chàng trai mang vẻ ngoài 30 tuổi, mái tóc màu đen tuyền, khuôn mặt luôn luôn giữ biểu cảm giận giữ.
Khiến cho cô bé. Người mà bây giờ đang bị trói ở trong chiếc vali.
Muốn khóc mà không khóc được… Tay bị trói, mồm thì bị dán lại.
Riêng điều này đã khiến cho người thuộc nhóm kia đã nổi điên, xông vào đây để cứu cô.
Hắn vừa la lên khiến cho bọn người kia đứng hình, kế tiếp là một đoàn người tràn vào.
Họ mang trên mình bô áo màu xanh, được đính những huân chương.
A… Có vẻ như họ là cảnh sát ở thành phố B.
Cô bé nhìn thấy cảnh này, những giọt nước mắt cố níu lại, giờ đây đã tuôn ra.
Cô… ĐƯỢC CỨU RỒI.
Cảm giác bây giờ của cô thật sự bập bềnh.
Cớ sao lại may mắn như vây? Vì sao lại trùng hợp như vậy, liệu… nó có liên quan đến gì không?
Nhưng đó là suy nghĩ sau khi cô được cứu ra khỏi quán bar này.
Còn lúc những người cảnh sát tiến vào, đã khiến cho trái tim bé bỏng của cô giật thót, nước mắt giàn dụa và gục xỉu ở đó.
Không biết chuyện gì tiếp theo.
Cô bé cũng biết là mình có cơ thể không tốt, không khỏe mạnh như bao người, cô bé cũng dễ bị bệnh hơn người bình thường vào những ngày lạnh rét.
Sự xấu hổ là không thể thiếu khi cô được cứu ra.
Người cứu cô ra là người chú mang khuôn mặt giận dữ kia.
Cô bé hiện tại đang ngồi trên chiếc xe cảnh sát, kế bên là đầy rẫy những chú cảnh sát.
Cô bé cũng được biết rằng, người chú mang khuôn mặt giận giữ kia tên là Lâm Hiên.
Là người thuộc phân đội được phân nhiệm vụ đường dây buôn bán này.
“Cháu có sao không?”
Cô bé ngước mắt lên, nhìn cô cảnh sát trước mặt mình, cô ấy mang cho mình một mái tóc màu nâu dài, là một người phụ nữ trẻ trung, mang cho mình cái danh hoa khôi của sở cảnh sát ở gần khu vực này.
“Cháu không sao ạ!” Cô bé nhìn chằm chằm vào cô cảnh sát trước mặt mình, cô ấy thật sự rất đẹp, có khi còn đẹp ngang mẹ của cô. Người mà suốt ngày ở nhà trang điểm.
“Cháu tên là gì vậy?”
“Dạ Cháu tên là N…, cháu tên là Tiểu Hy ạ!” Cô bé vừa nãy mới tính đọc từ NGỌC ra, nhưng mà sao dám? cô bé vừa bị chính người nhà mình bỏ rơi, vừa được chính người cha, người ông mình gạch bỏ tên khỏi danh sách gia tộc, thì còn gì là người thuộc gia tộc nữa?
Có cái tư cách gì mà bảo mình họ NGỌC.
Cô cảnh sát nhanh chóng nhận ra khoảnh khắc vừa rồi, cô cũng đã đoán được rằng cô bé này họ ngọc, nhưng lại không dám chắc, vì nếu như là người thuộc gia tộc họ mất tích thì đã phong toả từ thành phố S rồi, không nhất thiết phải đến cái nơi nghèo nàn này.
Vậy thì chỉ có thể cô bé này đã xảy ra chuyện gì.
Cô cảnh sát thấy thương cho cô bé này, dùng bàn tay có những vết nhăn của mình, sờ lên đôi má của Tiểu Hy.
“Tiểu Hy, cô tên là Tạ Ly, cô cũng là một người mẹ, cũng có những đứa con trạc tuổi con, không biết rằng… cháu có muốn làm con gái cô không?”
“DẠ… Cháu…”
“Không cần phải trả lời cô ngay, từ từ cũng được, lúc nào cô cũng đồng ý với ý kiến của cháu.”
“Vâng.”
Nói xong lời này Tạ Ly chào tạm biệt cô bé, đưa cho cô bé một ly trà sữa, rồi mới đi đến chỗ nhóm của mình.
Là nhóm mà có người chú giận giữ kia.
Cô bé nhìn họ rồi lại nhìn về mình, trên tay là một ly trà sữa, nó mang cho mình một cái lạnh được toả ra từ những cục đá.
Cớ sao… cô bé cũng nghĩ nó như mình, liệu có phải mình như cục đá này, được tiếp xúc từ những dòng chảy của nước, hay chỉ là những không khí, cũng sẽ tan chảy…
Nhưng cô bé không quan tâm, đến rồi thì cũng không né được.
Cô bé uống từng hụm trà sữa, là thứ cô lần đầu được uống, trước kia cô chưa bao giờ được uống nó, luôn luôn bị ép buộc theo 1 khuôn.
GIỮ DÁNG.
Cô bé vừa uống vừa chảy những giọt nước mắt, rốt cuộc cô bé sẽ đi về đâu?
…
“Em nói với con bé sao rồi?”
“Anh yên tâm, em đã hỏi con bé muốn làm con của chúng mình không rồi!”
“Ừm… Anh cũng đồng ý với điều đó, dù gì nhìn nó cũng giống với con của bọn mình, làm sao mà làm trái với lương tâm được.”
“Ừm, chồng em là tốt nhất.”
Lâm hiên đứng trong nhóm, nãy giờ nhìn chằm chằm vào 2 người trước mặt.
Một là hoa khôi của sở cảnh sát chi nhánh ở đây, một người là đứng đầu nhóm chuyên điều tra về đường dây, và cũng là chồng của cô hoa khôi nơi này, Trần Thế Minh.
“Thôi mà Lâm Hiên, đừng cằn nhằn nữa, ta và đệ điều bị ăn mà lo gì, dù gì sau này họ cũng không làm công việc này nữa, mà chuyển về công tác hành chính ở sở mà.”
“Ta biết nhưng họ có cần lúc nào cũng ân ái không?”
“Ta không biết…”
Người vừa đối đáp với Lâm Hiên là Lập Quân, cũng là người thuộc nhóm này, anh là một chàng trai mang cảm xúc nhẹ nhàng, giọng nói nhẹ nhàng, cũng được gọi là soái ca của sở, có điều thua mỗi Trần Thế Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất