Chương 4: Nhà mới
Cô bé sau khi được cứu khỏi quán bar, tiếp đến là được đưa đến đồn cảnh sát, được mọi người tra hỏi nguyên do, vì sao lại như vậy.
Cô bé tiếp nhận quá nhiều câu hỏi tra khảo của cảnh sát khiến cho cô bé mang tính cách khó gần như Ngọc Hy, giờ cũng khó mà xử lý.
May thay đã có cô cảnh sát lúc nãy, Tạ Ly, giải thoát cô khỏi vùng vây này, cũng cho bọn họ một lý do chính đáng.
Cũng nhờ điều này, mà người thiếu tình thương từ mẹ từ bé của Ngọc Hy, làm cô bé buông bỏ lớp phòng bị của mình đi, cô bé cũng dần dần dễ nói chuyện hơn với Tạ Ly.
Đồng thời, cô bé cũng được gặp chồng của cô Tạ Ly, là một người rất đẹp trai, đó là điều đầu tiên mà cô bé nhìn thấy.
Chồng của cô ấy, Trần Thế Minh cũng rất dễ gần, càng khiến cô bé bỏ đi lớp phòng bì dày đặc, đơn giản từ bé, thứ tình cảm thân thương từ gia đình cô nhận được rất ít.
Chỉ là thiểu số.
Cô bé bị cảm hóa nhanh chóng bởi họ, cô bé cũng nhận định rằng họ là người tốt.
Kể cả 2 người còn lại trong nhóm họ, cô cũng cảm thấy dễ gần.
“Bây giờ, cháu có muốn làm con gái cô không?”
Tạ Ly ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, dùng cảm xúc chân thành của mình mà hỏi cô bé, hỏi xem cô bé có đồng ý không.
Cô bé tuy là lần thứ 2 nghe, nhưng vẫn ngơ ngác, không biết trả lời như nào.
Nhưng lần này cô bé khác một tí rồi, cô bé nhanh chóng gật đầu, vì dù gì nếu như cô bé không đồng ý, cô còn đến đâu được nữa ngoài cô nhi viện.
…
Nhóm người họ sau đó là chào tạm biệt nhau, kế tiếp là cô bé được vợ chồng Tạ Ly, Trần Thế Minh chở về nhà.
Đó là một căn phòng trong một khu chung cư cũ, không phải là ngôi nhà trang hoa, tráng lệ, nó mang cho mình một cảm xúc ảm đạm, là một căn phòng to vừa đủ.
Đối diện với nó là một quán ăn, hàng xóm của khu chung cư này là 2 căn nhà to lớn.
…
“Đến nơi rồi, con đi vào với mẹ nhá.”
“Để bố con đi cất xe.”
“Vâng”
Tuy rằng cô đã đồng ý làm con gái của họ, nhưng những lần được gọi như này cô vẫn rất ngại, chưa kể từ trước kia, ở nhà mẹ cô cũng không gọi như này.
Trước khi cô và mẹ cô đi vào khu chung cư cũ, cũng được nhận một lần xoa đầu từ bố, Trần Thế Minh.
Cảm giác lúc ấy nó rất lạ, vừa lạ lẫm vừa ấm áp.
Cô bé thật sự muốn cảm nhận điều này nhiều hơn nữa.
Bố cô sau đó cũng đi xe vào nơi để xe, là khu để xe ở sau khu chung cư.
Là nơi để xe của khu này.
Cô bé được mẹ mình đưa lên trên lầu 3, căn phòng của gia đình mới của cô bé là 304.
Khi mẹ cô bé đút chía khóa vào, mở cánh cửa ra.
Thứ xuất hiện đầu tiên là 1 cô bé và 1 cậu trai.
Cô lúc nãy cũng được nghe rằng, mẹ mới của mình có 2 đứa con, một người là con gái, một người là con trai.
2 đứa con của mẹ mới của cô rất yêu mẹ mới của cô, vừa mở cái cửa thì 2 đứa bé đã xông ra.
Khiến cho cô bé không kịp phản ứng, cứng đờ, và vì cái tính khó gần nên chỉ biết núp sau mẹ mới của cô.
Mẹ mới của cô nhận thấy tình cảnh này thì ngồi xuống trước mặt 2 đứa bé.
“2 đứa, hôm nay mẹ có một tin vui này, nếu như 2 con có một đứa em gái thì sao nhỉ?”
2 Đứa bé sau khi nghe xong thì khuôn mặt càng tươi cười lên.
“Chả lẽ con có thêm à Tiểu Ly”
Một ông cụ đi đến từ trong phòng khách.
Đó là ông ngoại của 2 đứa bé, là bố của mẹ mới của cô.
Ông ấy hôm nay đến trông 2 đứa bé, do bố mẹ đi thực hiện nhiệm vụ.
Nghe được lời nói của mẹ mới cô, ông nhanh chóng đi ra với khuôn mặt tươi cười.
Mà điều này lại càng khiến cô bé ngại ngùng hơn nữa.
“Không ạ bố”
Mẹ cô bé chưa kịp nói gì thì bố cô đã cất xe xong và đi lên.
Bố cô bé nói tiếp.
“Hôm nay trong lúc thi hành nhiệm vụ, bọn con có gặp một đứa trẻ, là đứa trẻ này.”
Bố cô vừa nói vừa dang đôi tay ra, bế cô bé lên lồng mình.
Điều này khiến cho cô bé ngại ngùng, vì trong đời cô chưa bao giờ được bế như này.
Thấy điều này cả nhà đều ngơ ngác, trừ mẹ của cô bé.
“Con bé bị bố mẹ bỏ rơi, bọn con thấy thương nên đã nhận, dù gì có thêm một đứa này thì đỡ phải xử lý 2 đứa trẻ giặc này.”
“Anh ấy nói đúng đó bố”
Mẹ cô bé và bố cô nói tiếp.
Nghe xong điều này thì 2 đứa trẻ kia, rơi những giọt nước mắt, sau đó là chạy đến ôm cô bé.
Khi này bố cô cũng để cô xuống.
Cô bé lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm gia đình, tuy cũng chỉ là một ít.
Nhưng nó cũng rất vui rồi, thật sự cô muốn cảm nhận nhận điều này mãi mãi.
Bố của mẹ cô bé cũng nhìn thấy sự đáng thương của cô bé này.
Cũng đi đến và vỗ về con bé.
“Chào mừng con đến với gia đình ta, cháu gái của ta”
…
Cô bé thật sự muốn cảm nhận điều này lâu dài, thật lâu dài..
Cô bé tiếp nhận quá nhiều câu hỏi tra khảo của cảnh sát khiến cho cô bé mang tính cách khó gần như Ngọc Hy, giờ cũng khó mà xử lý.
May thay đã có cô cảnh sát lúc nãy, Tạ Ly, giải thoát cô khỏi vùng vây này, cũng cho bọn họ một lý do chính đáng.
Cũng nhờ điều này, mà người thiếu tình thương từ mẹ từ bé của Ngọc Hy, làm cô bé buông bỏ lớp phòng bị của mình đi, cô bé cũng dần dần dễ nói chuyện hơn với Tạ Ly.
Đồng thời, cô bé cũng được gặp chồng của cô Tạ Ly, là một người rất đẹp trai, đó là điều đầu tiên mà cô bé nhìn thấy.
Chồng của cô ấy, Trần Thế Minh cũng rất dễ gần, càng khiến cô bé bỏ đi lớp phòng bì dày đặc, đơn giản từ bé, thứ tình cảm thân thương từ gia đình cô nhận được rất ít.
Chỉ là thiểu số.
Cô bé bị cảm hóa nhanh chóng bởi họ, cô bé cũng nhận định rằng họ là người tốt.
Kể cả 2 người còn lại trong nhóm họ, cô cũng cảm thấy dễ gần.
“Bây giờ, cháu có muốn làm con gái cô không?”
Tạ Ly ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, dùng cảm xúc chân thành của mình mà hỏi cô bé, hỏi xem cô bé có đồng ý không.
Cô bé tuy là lần thứ 2 nghe, nhưng vẫn ngơ ngác, không biết trả lời như nào.
Nhưng lần này cô bé khác một tí rồi, cô bé nhanh chóng gật đầu, vì dù gì nếu như cô bé không đồng ý, cô còn đến đâu được nữa ngoài cô nhi viện.
…
Nhóm người họ sau đó là chào tạm biệt nhau, kế tiếp là cô bé được vợ chồng Tạ Ly, Trần Thế Minh chở về nhà.
Đó là một căn phòng trong một khu chung cư cũ, không phải là ngôi nhà trang hoa, tráng lệ, nó mang cho mình một cảm xúc ảm đạm, là một căn phòng to vừa đủ.
Đối diện với nó là một quán ăn, hàng xóm của khu chung cư này là 2 căn nhà to lớn.
…
“Đến nơi rồi, con đi vào với mẹ nhá.”
“Để bố con đi cất xe.”
“Vâng”
Tuy rằng cô đã đồng ý làm con gái của họ, nhưng những lần được gọi như này cô vẫn rất ngại, chưa kể từ trước kia, ở nhà mẹ cô cũng không gọi như này.
Trước khi cô và mẹ cô đi vào khu chung cư cũ, cũng được nhận một lần xoa đầu từ bố, Trần Thế Minh.
Cảm giác lúc ấy nó rất lạ, vừa lạ lẫm vừa ấm áp.
Cô bé thật sự muốn cảm nhận điều này nhiều hơn nữa.
Bố cô sau đó cũng đi xe vào nơi để xe, là khu để xe ở sau khu chung cư.
Là nơi để xe của khu này.
Cô bé được mẹ mình đưa lên trên lầu 3, căn phòng của gia đình mới của cô bé là 304.
Khi mẹ cô bé đút chía khóa vào, mở cánh cửa ra.
Thứ xuất hiện đầu tiên là 1 cô bé và 1 cậu trai.
Cô lúc nãy cũng được nghe rằng, mẹ mới của mình có 2 đứa con, một người là con gái, một người là con trai.
2 đứa con của mẹ mới của cô rất yêu mẹ mới của cô, vừa mở cái cửa thì 2 đứa bé đã xông ra.
Khiến cho cô bé không kịp phản ứng, cứng đờ, và vì cái tính khó gần nên chỉ biết núp sau mẹ mới của cô.
Mẹ mới của cô nhận thấy tình cảnh này thì ngồi xuống trước mặt 2 đứa bé.
“2 đứa, hôm nay mẹ có một tin vui này, nếu như 2 con có một đứa em gái thì sao nhỉ?”
2 Đứa bé sau khi nghe xong thì khuôn mặt càng tươi cười lên.
“Chả lẽ con có thêm à Tiểu Ly”
Một ông cụ đi đến từ trong phòng khách.
Đó là ông ngoại của 2 đứa bé, là bố của mẹ mới của cô.
Ông ấy hôm nay đến trông 2 đứa bé, do bố mẹ đi thực hiện nhiệm vụ.
Nghe được lời nói của mẹ mới cô, ông nhanh chóng đi ra với khuôn mặt tươi cười.
Mà điều này lại càng khiến cô bé ngại ngùng hơn nữa.
“Không ạ bố”
Mẹ cô bé chưa kịp nói gì thì bố cô đã cất xe xong và đi lên.
Bố cô bé nói tiếp.
“Hôm nay trong lúc thi hành nhiệm vụ, bọn con có gặp một đứa trẻ, là đứa trẻ này.”
Bố cô vừa nói vừa dang đôi tay ra, bế cô bé lên lồng mình.
Điều này khiến cho cô bé ngại ngùng, vì trong đời cô chưa bao giờ được bế như này.
Thấy điều này cả nhà đều ngơ ngác, trừ mẹ của cô bé.
“Con bé bị bố mẹ bỏ rơi, bọn con thấy thương nên đã nhận, dù gì có thêm một đứa này thì đỡ phải xử lý 2 đứa trẻ giặc này.”
“Anh ấy nói đúng đó bố”
Mẹ cô bé và bố cô nói tiếp.
Nghe xong điều này thì 2 đứa trẻ kia, rơi những giọt nước mắt, sau đó là chạy đến ôm cô bé.
Khi này bố cô cũng để cô xuống.
Cô bé lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm gia đình, tuy cũng chỉ là một ít.
Nhưng nó cũng rất vui rồi, thật sự cô muốn cảm nhận nhận điều này mãi mãi.
Bố của mẹ cô bé cũng nhìn thấy sự đáng thương của cô bé này.
Cũng đi đến và vỗ về con bé.
“Chào mừng con đến với gia đình ta, cháu gái của ta”
…
Cô bé thật sự muốn cảm nhận điều này lâu dài, thật lâu dài..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất