Tình Yêu Thôn Quê

Chương 12

Trước Sau
Trong bụi cây mơ hồ vang lên giọng mũi yếu ớt, cùng với âm thanh kìm nén khó nhịn.

Tưởng Hải Dương ôm lấy Lâm Đông Đông trốn sau cành lá rậm rạp nhiệt tình hôn môi.

Hắn quấn lấy đầu lưỡi Lâm Đông Đông, say mê liếm mút, dây dưa dính nhớp.

Tưởng Hải Dương giống như người trúng độc trong phim, chỉ có môi lưỡi Lâm Đông Đông là thuốc giải duy nhất. Cho nên hắn liều mạng hôn liếm, làm sao cũng không thấy đủ.

"A..." hai tay Lâm Đông Đông víu lấy cổ áo trước ngực Tưởng Hải Dương, cố gắng lắc đầu, muốn đẩy Tưởng Hải Dương ra.

Hôn xong miệng sẽ bị sưng lên, lát nữa làm sao mà quay lại được! Lâm Đông Đông lo lắng, lại không đẩy người ra được, cậu đành giơ chân lên đá.

Một tay Tưởng Hải Dương cố định sau gáy Lâm Đông Đông, tay kia siết chặt lấy eo cậu. Lúc Lâm Đông Đông nhấc chân muốn đá, Tưởng Hải Dương lập tức chen bắp đùi mình vào giữa hai chân cậu, gần như nâng hẳn người lên.

Lâm Đông Đông hoảng hốt mở mắt ra, để cho tên này mặc sức làm càn chốc nữa cậu chắc chắn sẽ xong đời! Cậu cắn mạnh một cái lên đầu lưỡi Tưởng Hải Dương, người kia bị cắn đau, đành phải dời miệng đi.

Hai đôi môi lưu luyến tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh.

Lâm Đông Đông tức giận lau miệng nhỏ giọng mắng, "Cậu có thôi cái trò này được hay không! Bọn Lưu Chấn ở đằng kia, lỡ như bị phát hiện thì làm sao mà giải thích hả!"

"Bọn nó sẽ không thấy đâu, yên tâm đi." đầu lưỡi Tưởng Hải Dương chống lên quai hàm, có hơi đau.

"Đông Bảo Nhi, " Tưởng Hải Dương oan ức nhìn cậu, "Cậu thật độc ác, cắn rách đầu lưỡi tôi rồi."

Lâm Đông Đông vừa giận vừa thương nhưng vẫn mạnh miệng nói, "Cắn chết cậu! Ai bảo cậu làm bậy!"

"Được, vậy cậu cắn chết tôi đi." Tưởng Hải Dương ôm chặt người không buông, "Cho dù cắn chết tôi thì tôi vẫn muốn hôn cậu!"

Trời ạ! Lâm Đông Đông thật muốn đập đầu hắn vào thân cây, rốt cuộc mạch não của Tưởng Hải Dương như thế nào? Sao cứ hở một chút là nói mấy lời khiến người ta xấu hổ vậy!

Tưởng Hải Dương dính người một lúc mới chịu quay lại, bọn Lưu Chấn đã xử lý xong đám ếch, đang xiên từng con vào que tre.

"Hai người đến Bắc Kinh tiểu à?" Lưu Chấn tay bận xiên ếch, ngẩng đầu nhìn hai người đi tới, "Còn không quay lại thì bọn tao ăn hết đấy ~"

Lâm Đông Đông sợ đôi môi đỏ hồng bị người ta nhìn ra, cậu cúi đầu lấy que tre giúp đỡ.

Tưởng Hải Dương cười toe toét ngồi xuống phía sau Lâm Đông Đông, "Bọn mày là heo hay gì, để tao xem bọn mày ăn được hết đống ếch này không!"

Lưu Chấn không nói lại người này, "Rõ ràng mấy lần trước đều là mày ăn nhiều nhất!"

"Không còn cách nào," Tưởng Hải Dương gác cằm lên bả vai Lâm Đông Đông, "Tao người cao sức lớn, cần phải ăn nhiều một chút."

Lúc Tưởng Hải Dương nói chuyện hơi thở gần như phả hết lên lỗ tai Lâm Đông Đông, khiến lỗ tai cậu ngứa ngáy, cậu quay đầu đẩy người ra khỏi vai mình, "Vậy mà cậu còn nói người khác là heo?"

"Ai bảo bọn nó dám nói ăn hết rồi ~" Tưởng Hải Dương nhìn chăm chú đôi môi Lâm Đông Đông, vẫn còn đỏ hồng. Nghĩ tới là do mình mút ra, hắn vừa vui vẻ vừa thỏa mãn.

Lưu Chấn nghe vậy thì rùng mình, suýt chút nữa đã đâm xiên tre vào tay.

Cậu nghi ngờ nhìn Tưởng Hải Dương, cho rằng mình mới nghe nhầm. Giọng điệu vừa rồi, thật sự là của Tưởng Hải Dương sao? Sao có thể như vậy... Mặc dù không thể nói rõ ra những cực kỳ không giống! Tưởng Hải Dương nói chuyện với bọn họ chắc chắn không dùng giọng điệu này!

Lâm Đông Đông mới đến đây được một năm thôi mà Tưởng Hải Dương đã thân thiết với cậu như vậy rồi? Haizz, Lưu Chấn thở dài, bọn họ quen Tưởng Hải Dương từ lúc còn mặc quần hở đũng nghịch bùn, vậy mà Tưởng Hải Dương còn chưa thân thiết với bọn họ như vậy. Giờ nhìn Tưởng Hải Dương đối xử với Lâm Đông Đông như thế nào đi, haiz, đúng là trọng sắc khinh bạn mà!



Hả? Trọng sắc khinh bạn? Lưu Chấn nhìn Lâm Đông Đông, rõ ràng là một tên nhóc, sao có thể nghĩ tới đến trọng sắc khinh bạn được chứ?

Phì phì phì, nghĩ linh tinh cái gì vậy. Cậu cầm đống ếch đã được xiên xong, đi tới bên hố đất đang được nhóm lửa.

Lâm Đông Đông vô cùng tò mò, đứng một bên nhìn xem bọn họ sẽ nướng kiểu gì

Tưởng Hải Dương lấy một bao muối nhỏ từ trong túi ra đưa cho Lưu Chấn, cũng ngồi xuống bên cạnh hố đất, lấy hai xiên ếch chuẩn bị nướng cho Lâm Đông Đông ăn thử.

Sáu người ngồi quây thành một vòng, ném củi vào trong hố đất đốt lửa lên.

"Cứ để vậy là nướng?" Lâm Đông Đông hỏi, "Không cần bỏ thêm cái gì vẫn ăn được?"

"Có muối đó," Tưởng Hải Dương vội vàng trả lời, "Chỉ cần nướng với lửa là đã thơm rồi, không cần cho thêm thứ gì nữa. Món này sau khi nướng sẽ chảy mỡ, ngoài nóng giòn bên trong chín mềm, cực kỳ thơm."

"À ~" Lâm Đông Đông mở mang kiến thức, lật con ếch đang cầm trong tay, chỉ sợ nướng không đều.

Tưởng Hải Dương tiếp tục nhiệt tình giảng giải cho Lâm Đông Đông, "Ở đây có nhiều thứ để ăn lắm, chờ nghỉ hè, tôi dẫn cậu đi bắt vịt trời, vịt trời lúc đó là béo nhất, lấy bùn bao quanh rồi bỏ vào đống lửa, ngon chết người luôn!"

Lâm Đông Đông nghe mà ứa nước miếng, hai mắt sáng ngời, "Có cả vịt trời?"

"Có." Lưu Chấn nói tiếp, "Hồi học tiểu học bọn tôi thường đi nhặt trứng vịt, lên cấp hai học ở trên trấn thì không có thời gian để đi nữa."

"Đúng vậy, tiểu học là thích nhất." Tống Dương ngồi bên cạnh tiếp lời, "Tao còn nhớ Tưởng Hải Dương lúc ấy có cầm mấy quả trứng về cho mẹ ấp thành vịt con, cuối cùng bị Tiểu Ngũ ngồi vỡ hết ~ Ha ha ha~"

Tưởng Hải Dương nghe vậy cũng bật cười, hắn vẫn nhớ đến chuyện này, lúc đó còn giận đến mức đuổi đánh Tiểu Ngũ một trận.

"Đừng, đừng có nói láo." Tiểu Ngũ nói lắp, hiển nhiên cũng nhớ quá khứ bi thảm ấy, mắng Tống Dương. "Nếu không phải, bởi, bởi vì bọn mày, trêu, trêu tao, thì tao làm sao ngồi vỡ hết được!"

Điền Thu Sinh ngồi bên cạnh nãy giờ không nói gì cũng mở miệng, "Mày không chỉ ngồi nát hết trứng vịt, mà gà con của đại ca cũng bị mày đạp cho chết đấy."

Điền Thu Sinh là người nhỏ nhất trong đám, trận đánh thành danh lúc trước của Tưởng Hải Dương cũng là vì cậu, trước đó toàn kêu hắn bằng tên, sau này đổi thành đại ca.

Cậu là người nhát gan sợ phiền phức, ít nói lại còn hay khóc. Tưởng Hải Dương đôi khi cảm thấy rất phiền. Một thằng con trai lại còn khóc nhè! Thế nhưng dù sao cũng ở cùng một thôn, thỉnh thoảng vẫn kêu cậu đi chơi chung, không để cậu bị người khác bắt nạt.

"Đù!" Tiểu Ngũ cuống lên, lúc chửi người thì lại không nói lắp nữa, "Chuyện nhỏ xíu này mày nhớ dai vậy! Lần đó, tao cũng đâu phải cố, cố ý!"

Tưởng Hải Dương cười vui vẻ, "Mày đúng là không cố ý, mày chỉ bị mù thôi!"

Nói đến chuyện này, Tưởng Hải Dương cảm thấy bản thân rất nghĩa khí, Tiểu Ngũ làm bao nhiêu chuyện khiến hắn tức chết, vậy mà hắn vẫn chưa bằm cậu ra! Haiz, mình quá rộng lượng, biết làm sao giờ, là một đại ca, chí ít cũng phải có chút phong độ ấy.

Lâm Đông Đông ngồi cạnh nghe mà cười ngất, có thể tưởng tượng hồi bé bọn họ có bao nhiêu là chuyện thú vị. Không giống cậu, hồi còn đi học trong thành phố đến cả một người bạn tốt còn không có, tan học về nhà cũng không một ai chơi cùng, chẳng có kỷ niệm đẹp nào.

Tưởng Hải Dương quay đầu nhìn Lâm Đông Đông, "Cậu từng ăn trứng vịt trời chưa?"

Lâm Đông Đông cười lắc đầu, "Chưa, tôi còn chẳng biết vịt trời như thế nào nữa."

Tưởng Hải Dương hào hứng, "Vậy chủ nhật tuần sau tôi đưa cậu đi!"

Lưu Chấn không nhìn nổi, "Mày cho vịt nó lớn chút đã được không? Chậm mấy ngày Lâm Đông Đông cũng không thiếu một miếng thịt đâu!"



Lâm Đông Đông hơi xấu hổ, vội vàng gật đầu, nói với Tưởng Hải Dương, "Đúng đó, chờ nghỉ hè rồi lại đi, không phải nãy cậu mới nói là chờ nó mập đã à."

"Chẳng phải cậu chưa thấy sao." Tưởng Hải Dương nóng lòng muốn chở Lâm Đông Đông đi chơi, "Cậu cũng chưa đến bờ Tây đúng không, hồi còn bé bọn tôi toàn đến đó tắm đấy."

Lâm Đông Đông hưng phấn, ở đây càng lâu, cậu càng phát hiện ra nơi này rất tốt, có thật nhiều thứ để chơi.

"Mày đừng nói đến chuyện tắm sông." Tống Dương nhớ lại mà kinh, "Năm ngoái tao đi tắm về thiếu chút nữa bị ba tao đánh chết!"

Mọi người cười vang, "Ai bảo mày không nghe bọn tao." Lưu Chấn cười trên nỗi đau của người khác, "Bọn tao từ bờ Tây về đều đến nhà Tưởng Hải Dương tắm xong mới về nhà, mày lại không chịu, cứ về nhà trước. Cả người toàn bùn, ba mày không biết mới lạ ~"

Lâm Đông Đông không hiểu, hỏi Tống Dương, "Vì sao ba cậu lại đánh cậu?"

Tưởng Hải Dương trả lời cậu, "Người lớn trong thôn không cho trẻ con tắm sông, sợ chết đuối."

"A? Bờ Tây sâu lắm hả? Là sông sao?"

"Không sâu lắm." Tống Dương nói, "Cũng không lớn, chỗ rộng nhất chỉ có hai mét, nhưng mà rất dài, dài ơi là dài, giống như liền với sông vậy."

Lâm Đông Đông càng không hiểu, "Như vậy mà cũng bị chết đuối?"

Tưởng Hải Dương gật đầu, "Mấy năm trước có mấy người bị chết đuối đấy, nước không sâu, nhưng chảy xiết, con nít rơi xuống rất dễ bị cuốn đi."

"À." Lâm Đông Đông hiểu ra, "Vậy mà các cậu còn đến đó tắm?"

"Đi với tôi thì không bao giờ bị đuối nước được." Tưởng Hải Dương chém gió không biết ngượng.

Lưu Chấn bĩu môi, "Mày quên năm đó Điền Thu Sinh suýt chút nữa chết đuối rồi sao ~ "

"Đệt!" Tưởng Hải Dương thẹn quá hóa giận, duỗi chân muốn đá cậu ta, "Đâu thể trách tao, tao đâu biết nó ngáo như vậy, mới quay đi một chút đã chìm xuống nước rồi."

"Tại tao đứng không vững." Điền Thu Sinh nói giúp cho Tưởng Hải Dương, "Cũng may nhờ đại ca cứu tao, nếu không tao thật sự chết rồi."

Lâm Đông Đông để ý Điền Thu Sinh dường như cực kỳ sùng bái Tưởng Hải Dương, mà cũng đúng thôi, Tưởng Hải Dương cứu cậu, lại còn giúp cậu ra mặt đánh bọn côn đồ, tiếng đại ca này thật sự rất xứng.

Nói cười hơn nửa ngày, mùi ếch nướng đã tỏa ra thơm phức, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng xì xèo của mỡ chảy ra.

Đi chơi cả ngày trời ai nấy đều đói bụng, mấy người ăn ngấu nghiến, há mồm há miệng thổi phù phù vì bị nóng.

"Hu~" Lâm Đông Đông bị bỏng, thè lưỡi thổi phù phù.

"Đừng vội thế ~" Tưởng Hải Dương đau lòng người ta, cầm lấy thịt trong tay Lâm Đông Đông xé thành từng miếng nhỏ thổi nguội bớt rồi đút cho cậu, "Ăn từ từ thôi ~"

Lâm Đông Đông mặc kệ đầu lưỡi vẫn còn đau, há miệng ngậm lấy miếng thịt Tưởng Hải Dương đút cho, híp mắt nói: "Thơm quá đi ~"

Tưởng Hải Dương cười cong mắt nhìn Lâm Đông Đông, hắn không ăn, chăm chỉ xé từng miếng thịt, thổi nguội đút cho cậu.

Lâm Đông Đông ăn đến mức quai hàm phồng lên, đáng yêu hệt như thỏ con hắn nuôi hồi bé.

Khóe miệng cậu còn dính chút mỡ, sáng lấp lánh, Tưởng Hải Dương duỗi ngón cái nhẹ nhàng lau sạch, động tác dịu dàng khó tả.

Những người còn lại vẫn mải ăn, chỉ có Điền Thu Sinh lặng lẽ giương mắt nhìn, hai người một cái, đó là một Tưởng Hải Dương mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau