Tình Yêu Thôn Quê

Chương 16

Trước Sau
Đêm giữa mùa hạ thật dễ chịu, thỉnh thoảng lại có một cơn gió mát thổi qua, khiến cho cả người khoan khoái.

Hai người nắm tay đi trên đường, lúc này hầu như không còn ai. Khi có người Tưởng Hải Dương sẽ ôm lấy vai Lâm Đông Đông, lúc không người hắn lại nắm lấy tay cậu, là kiểu mười ngón tay đan chặt vào nhau ấy.

Lâm Đông Đông vẫn luôn ngẩng đầu nhìn bầu trời sao lộng lẫy, không cần nhìn đường, bởi vì có Tưởng Hải Dương ở đây, hắn sẽ không để cậu ngã.

"Cậu không thấy mỏi cổ à?" Tưởng Hải Dương cười yêu chiều.

Lâm Đông Đông nghiêng đầu, "Tôi thích ngắm sao."

"Vậy ngày mai tới bờ Tây cậu tha hồ mà ngắm." Tưởng Hải Dương nói: "Nơi đó không có gì cản tầm nhìn, sao như vắt thành một dòng sông vậy."

Lâm Đông Đông nghe miêu tả của Tưởng Hải Dương có chút ngỡ ngàng, từ vắt này dùng rất hay, cậu phát hiện Tưởng Hải Dương cũng rất lãng mạn.

Tưởng Hải Dương thấy Lâm Đông Đông nhìn mình chăm chú, hắn vui vẻ hỏi: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"

Lâm Đông Đông cười trêu, "Cậu đẹp~ "

Mặc dù đây là sự thật nhưng Tưởng Hải Dương vẫn thích nghe Lâm Đông Đông nói. Hắn ôm chặt lấy người, hôn một cái lên má cậu, "Đông Bảo Nhi đẹp hơn ~ "

"Ai nha!" Lâm Đông Đông làm bộ ghét bỏ lau mặt, "Cậu bình thường một chút đi, tôi muốn về nhà."

Tưởng Hải Dương cười khúc khích nắm tay cậu đi về phía trước, chưa được mấy bước lại dừng lại, "Đông Đông, cậu gọi tôi là cái gì?"

"Gọi cái gì?" Lâm Đông Đông không hiểu, "Tưởng Hải Dương thôi."

"Không thân thiết tẹo nào!" Tưởng Hải Dương mất hứng, "Không được, phải gọi bằng biệt danh!"

"Được vậy gọi là cái gì, " Lâm Đông Đông suy nghĩ một chút, không nhịn được cười nói: "Hay tôi cũng gọi như bà ngoại, Tiểu Dương được không?"

Tưởng Hải Dương cau mày, lẩm bẩm, Tiểu Dương, Tiểu Dương,... Nghe sao cũng không thấy hay! Hắn lớn hơn Lâm Đông Đông một tuổi, sao có thể gọi hắn là Tiểu Dương được?

"Không được!" Tưởng Hải Dương buồn bực nói: "Gọi là anh!"

"Tôi không thích ~" Lâm Đông Đông ngó lơ hắn đi về hướng nhà mình. Thật ra gọi là anh... cũng không sao, nhưng cậu sẽ không chiều theo hắn! Hì hì!

Tưởng Hải Dương ôm lấy cậu từ phía sau, "Sao lại không gọi? Cậu ngày nào cũng gọi thẳng tên tôi, cảm giác không thân thiết chút nào."

"Vậy như thế nào mới là thân thiết?" Lâm Đông Đông hé miệng cười trộm.

"Tôi thường gọi cậu là gì, Đông Đông, Đông Bảo Nhi." Tưởng Hải Dương cảm thấy thật tủi thân, "Cậu không thể gọi tôi thân thiết hơn được sao?"

Vl, Lâm Đông Đông không ngờ Tưởng Hải Dương sến sẩm như vậy, mở miệng là Bảo Nhi cái gì, cậu không nói được, ngại thấy bà!

"Vậy..." Lâm Đông Đông suy nghĩ một chút, "Gọi Hải Dương được không?"

Tưởng Hải Dương dán vào cậu, bĩu môi nói: "Còn chưa đủ thân."

"Không được thì dẹp!" Lâm Đông Đông lười nói tào lao với hắn, "Buông ra, tôi phải về nhà."

"Vậy cậu gọi tôi là anh đi." Tưởng Hải Dương chơi xấu, "Không gọi tôi sẽ không thả."

Lâm Đông Đông vừa bực mình vừa buồn cười, "Cậu uy hiếp tôi?"

"Đúng!" Tưởng Hải Dương mặt dày nói: "Hôm nay cậu phải gọi một tiếng, nếu không thì đừng hòng về nhà. Bà ngoại biết cậu ở nhà tôi, cậu không về bà cũng không lo."

"Cậu!" Lâm Đông Đông cũng uy hiếp hắn, "Cậu không buông ra thì tôi sẽ giận!"

Tưởng Hải Dương nổi tính bướng, "Tôi còn giận đây này!"

Lâm Đông Đông không nhịn được bật cười, "Rồi rồi rồi, cậu bỏ tay ra đi, tôi gọi."

"Cậu đừng có lừa tôi," Tưởng Hải Dương ra vẻ thông minh, "Tôi mà bỏ tay ra cậu chắc chắn sẽ chạy."



Lâm Đông Đông bật cười vui vẻ, "Sao cậu thông minh vậy."

"Hừ!" Tưởng Hải Dương ôm lấy người giục, "Mau gọi."

"Anh."

Tưởng Hải Dương chưa kịp phản ứng lại, "Cái gì? Cậu gọi lại tiếng nữa đi."

Lâm Đông Đông xoay người trong lồng ngực hắn, mềm giọng khẽ gọi, "Anh ơi ~"

"Ha ha ha..." Tưởng Hải Dương sướng đến phát rồ, ôm lấy eo cậu xoay một vòng, "Đông Bảo Nhi Đông Bảo Nhi ~ "

Lâm Đông Đông cũng cười khúc khích, trong lòng rất vui vẻ. Thế nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy ánh đèn vàng nhạt từ trong nhà hắt ra, cậu vội vàng vỗ vỗ Tưởng Hải Dương, "Nhanh bỏ tôi xuống, tôi phải về nhà, bà ngoại đang chờ đấy."

"Ừm." Tưởng Hải Dương ngước đầu hôn người trong ngực một cái, "Sáng mai tôi đến tìm cậu, mang cả đường trắng cho bà ngoại nữa."

"Đừng đưa," Lâm Đông Đông ngăn lại, "Cậu mà đưa tới, bà ngoại lại trả tiền cho cậu."

Tưởng Hải Dương thả người xuống, "Tôi không lấy. Thôi được rồi, cậu đừng quan tâm đến chuyện này, về ngủ sớm một chút, bé ngoan, nghe lời ~"

Đưa người về tận nhà xong, Tưởng Hải Dương nhảy chân sáo đi về. Hắn cũng ngửa đầu nhìn sao, nhìn một lúc lại không kìm được cười ngốc. Từ khi có Lâm Đông Đông, ngày nào hắn cũng vô cùng phấn khởi, nhìn cái gì cũng thấy vui vẻ. Ha ha, Đông Bảo Nhi thật tốt!

Về đến nhà, đúng lúc nhìn thấy Điền Thu Sinh đi từ trong tiệm tạp hóa ra.

"Điền Thu Sinh?" Tưởng Hải Dương khó hiểu hỏi: "Sao muộn rồi còn đến đây?"

"Mua thuốc lá cho ba em." Điền Thu Sinh nhỏ giọng nói, cậu thấp hơn nhiều so với Tưởng Hải Dương, lần nào nói chuyện cũng phải ngẩng đầu, "Anh... đi đâu về vậy ạ?"

Tưởng Hải Dương thoải mái nói: "Đưa Đông Đông về nhà, mày cũng nhanh về đi." Hắn không nhìn Điền Thu Sinh nữa, đi thẳng vào trong sân.

Điền Thu Sinh nhìn bóng lưng Tưởng Hải Dương, ánh mắt lóe lên, cuối cùng cúi đầu lẳng lặng rời đi.

***

Ngày thứ hai Tưởng Hải Dương ăn sáng ở nhà xong lập tức đi tìm Lâm Đông Đông, còn cầm theo đường trắng.

Bà ngoại quả nhiên đưa tiền cho hắn, hắn cầm lấy, sau đó chờ không ai để ý, lén lút nhét tiền xuống dưới chiếu.

Suốt một buổi sáng, Tưởng Hải Dương giúp Lâm Đông Đông dọn vườn rau, quét tước nhà cửa, lau kính, còn khiêng nước đổ đầy vại.

Lâm Đông Đông nhìn Tưởng Hải Dương bận trước bận sau, cảm giác như thấy con rể đến nhà trong truyền thuyết! Phì phì phì, không đúng, cái gì mà con rể đến nhà, phải là con dâu nuôi từ bé!

Mùa hè, người trong thôn đều mở hết cửa trong nhà, gió thổi một trận cả căn phòng đều trở nên mát mẻ.

Bà ngoại ngồi trên băng ghế nhỏ trước cửa, cánh cửa mở ra vừa vặn tạo thành một bóng râm. Bà phe phẩy quạt cói, nhìn hai thiếu niên cười đùa trước sân, bên cạnh còn có một con chó Bắc Kinh chạy lăng xăng xung quanh.

"Đứa trẻ tốt ~" bà ngoại cười híp mắt lẩm bẩm nói: "Đúng là đứa trẻ tốt."

Buổi chiều đến giờ hẹn, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông đến cổng thôn tập hợp với bọn Lưu Chấn.

Đường đến bờ Tây, hai bên là hai hàng cây chi dương cao vút, bóng râm rậm rạp đổ xuống, che khuất ánh nắng, thỉnh thoảng lại có một cơn gió núi thổi qua, không khí vô cùng mát mẻ.

Sáu người vừa đi vừa giỡn, chốc thì bắt sâu trên cây ném lên người, chốc thì cầm gậy chọc hoa cây chi dương. Chơi đùa mấy trò trẻ con, giống như trở lại những ngày thơ ấu.

Lâm Đông Đông rất sợ mấy con sâu mềm mềm này, cậu cẩn thận tránh xa trận chiến của mấy tên trẻ trâu. Thế nhưng thằng nhóc Tống Dương là đồ không tim không phổi, khều một con sâu đỏ to đùng, làm bộ vứt về phía cậu.

Lâm Đông Đông sợ đến mức nhảy phóc lên trốn sau lưng Tưởng Hải Dương, Tưởng Hải Dương che chở người, cười mắng Tống Dương, "Mày đừng có dọa cậu ấy!"

Tống Dương bổ một câu kinh người, "Cậu ấy sắp trở thành vợ mày rồi hay gì! Bảo vệ ghê vậy!"

Tiểu Ngũ với Lưu Chấn cười vui vẻ, đồng loạt gật đầu.

Tưởng Hải Dương muốn nói cậu ấy đúng là vợ tao! Thế nhưng hắn chỉ có thể nghĩ thôi, tạm thời vẫn chưa thể nói.

Hắn đuổi theo mấy người kia, bắt mấy con sâu màu xanh béo mập ném lên người bọn họ. Tiểu Ngũ xui xẻo nhất nhất, chỉ tại cậu chạy chậm, bị một con sâu rơi trúng vào trong cổ áo, sợ đến mức la làng, quên cả nói lắp!



Chơi đủ rồi, Tưởng Hải Dương lại sánh vai đi cạnh Lâm Đông Đông, hắn cười hì hì hỏi: "Cậu sợ sâu à, cái kia thì có gì mà sợ, ngay cả xương cũng không có."

"Không có xương mới đáng sợ đấy." Lâm Đông Đông rùng mình, "Thật ra không phải là sợ, mà nhìn ghê."

Tưởng Hải Dương gật đầu, "Đúng thật hơi ghê, nhưng mà hồi bé chúng tôi toàn chơi mấy con này đấy."

Lâm Đông Đông ngạc nhiên hỏi: "Chơi sao?"

"Lấy kim tiêm bơm nước vào trong mấy con sâu đỏ sâu xanh này," Tưởng Hải Dương cười ha ha, "Sau đó nó sẽ bị phình lên, tròn vo, cả người cũng trở nên trong suốt, cuối cùng không chịu được nữa nổ tung."

Lâm Đông Đông nhe răng nhếch miệng, "Ghê quá!"

Tưởng Hải Dương gãi đầu cười ngây ngô, "Hồi đó còn nhỏ mà, thấy chơi như vậy thì vui."

"Thế cậu không sợ cái gì sao?"

"Hình như không có." Tưởng Hải Dương lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức sửa lời nói: "Có, bây giờ có."

Lâm Đông Đông tò mò, "Cái gì?"

Tưởng Hải Dương nhìn mấy người xung quanh một chút, không ai chú ý đến hai người bọn họ. Hắn ghé sát lại thấp giọng nói, "Sợ cậu không để ý đến tôi."

Lâm Đông Đông thúc cùi chỏ đánh hắn một cái, cậu ngượng ngùng nói: "Không đứng đắn!"

Tưởng Hải Dương cười, "Tôi nói thật mà."

Lâm Đông Đông mặc kệ cái tên sến sẩm này, đi lên trước nói chuyện với Tiểu Ngũ. Cậu rất thích Tiểu Ngũ, cảm thấy Tiểu Ngũ nói chuyện lắp ba lắp bắp thú vị.

Tưởng Hải Dương cũng theo sau, hệt như cái đuôi, Lâm Đông Đông đi đâu hắn đi đó!

Đến bờ Tây cũng là lúc nóng nhất của buổi chiều. Nước sông bị phơi nắng bốc hơi, mọi người lâu rồi không tới, đều vội vàng xắn quần nhảy xuống nước.

Nước ở đây cạn, chỉ vừa tới đầu gối. Nước sông rất trong, dưới đáy là những viên sỏi nhẵn nhụi màu đen lẫn trong bùn cát, nhìn kỹ còn có thể thấy những con nòng nọc nhỏ bơi theo đàn.

Lâm Đông Đông đứng trên bờ sông, do dự, cậu đột nhiên phát hiện hình như mình có chút sợ nước. Dòng nước dập dềnh dưới ánh mặt trời, nhìn một lúc sẽ choáng váng như bị say xe.

"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương đứng ở trong nước gọi."Xuống thôi."

Lâm Đông Đông cắn răng, lội xuống. Dù sao nước cũng cạn, không sợ. Với cả lúc nãy cậu sợ sâu, giờ lại sợ nước, vậy còn ra thể thống gì nữa! Cậu muốn giống như Tưởng Hải Dương, ít nhất cái gì cũng không thể không làm được.

Cậu xuôi theo dòng nước chảy đi tới bên cạnh Tưởng Hải Dương, mặc dù trong lòng thầm cổ vũ bản thân không có gì mà phải sợ, phải có dáng vẻ của một người đàn ông, nhưng cậu vẫn kìm được mà cảm thấy lại gần Tưởng Hải Dương sẽ an toàn hơn một chút.

Tưởng Hải Dương kéo lấy cánh tay cậu, "Thoải mái lắm đúng không, hồi còn bé tôi rất thích nghịch nước."

Lâm Đông Đông cười nói: "Có thứ nào hồi còn bé cậu không thích chơi nữa à?"

"Sao không có." Tưởng Hải Dương nhớ lại: "Tôi không thích nhảy dây cao su, Tiểu Ngũ hồi nhỏ lúc nào cũng nhảy dây với đám con gái, chán lắm. Thế nhưng tôi thích chơi nhảy dây tiếp sức, một đám người nhảy chung với nhau, rất thú vị."

Trò nhảy dây tiếp sức Lâm Đông Đông trước đây cũng từng chơi, đúng là rất vui, "Ừm, tôi cũng thích trò đó, nhưng không chơi được mấy lần."

Tưởng Hải Dương nói: "Cậu về đây sớm thì tốt rồi ~ "

"Tại sao?" Lâm Đông Đông giả vờ không hiểu.

"Về đây sớm thì quen tôi sớm." Tưởng Hải Dương nói: "Tôi có thể dẫn cậu chơi rất nhiều trò. Mùa hè ra bờ sông bắt vịt trời, nhặt trứng, đến hồ xiên ếch. Mùa thu ra ruộng ăn dưa, ngồi trên bờ nướng bắp. Mùa đông lên núi bẫy gà rừng, chơi trượt tuyết... Những trò này cậu chưa chơi bao giờ đúng không, thú vị lắm!"

Lâm Đông Đông cong môi, nhìn đôi mắt đen bóng lấp lánh dưới ánh mặt trời của Tưởng Hải Dương, bị những ký ức tuổi thơ của hắn mê hoặc.

Khoảng thời gian đó chắc hẳn rất tuyệt vời, thôn quê này thật tốt, năm ngoái lúc mới đến cậu còn ghét này ghét kia, đúng là có mắt không nhìn thấy vàng!

"Nhưng mà không sao, bây giờ cũng không muộn." Tưởng Hải Dương cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời, "Những trò thú vị đó, sau này tôi sẽ dẫn cậu đi."

Editor: Thì ra chó Bắc Kinh là chó Bắc Kinh, không phải là con chó tên Bắc Kinh. Thiếu kiến thức về các giống chó đã gây ra sự nhầm lẫn tai hại này (._.).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau