Chương 59
Trước khi về một ngày, mẹ Lâm dẫn Lâm Đông Đông đi mua mấy bộ quần áo với một túi lớn hoa quả khô, cá khô, mực khô các thứ.
Lâm Đông Đông hai ngày trước có đến chợ hải sản hỏi thăm, trời nóng như thế này, muốn vận chuyển đồ tươi qua một ngày, trừ khi có đá nếu không đi được nửa đường sẽ bị hư, còn dùng thùng để vận chuyển thì rất mắc, Lâm Đông Đông không thể làm gì được chỉ đành bỏ qua.
Lâm Đông Đông bắt chuyến tàu lúc tám giờ rưỡi sáng, chú Lý trước khi đi làm còn cười nói tạm biệt với Lâm Đông Đông, nhắn cậu hè sang năm lại tới đây chơi,
Lâm Đông Đông lễ phép đáp lại, lúc này cậu chỉ muốn nhanh chóng được về nhà thôi.
Mẹ Lâm đưa Lâm Đông Đông đến ga tàu, dặn cậu về thì làm một cuốn sổ tiết kiệm, sau này sẽ chuyển tiền sinh hoạt vào đó, chứ mỗi lần gửi qua bưu điện cho bà ngoại rất cực.
Lâm Đông Đông cũng dặn mẹ chăm sóc tốt bản thân, chú Lý có vẻ đối xử với mẹ rất tốt, cậu sẽ về nói lại với bà ngoại, để bà được yên tâm.
Mẹ Lâm không nỡ xa con trai, đứng ở ga tàu nói rất nhiều thứ với Lâm Đông Đông. Chủ yếu nói Lâm Đông Đông lớn thật rồi, rất hiểu chuyện, nói một hồi lại chảy nước mắt.
Nhưng mẹ Lâm giờ đã có gia đình, Lâm Đông Đông cũng phải quay về thôn, hai mẹ con bắt buộc phải tách ra.
Tàu hỏa ầm ầm lao đi, Lâm Đông Đông vẫy tay với mẹ đang đứng trên sân ga, mãi đến tận khi bóng dáng mẹ chỉ còn là một chấm nhỏ, cậu mới quay người ngồi về chỗ,
Lần sau gặp lại không biết là lúc nào, Lâm Đông Đông tựa vào cửa sổ, ôm chặt cặp sách, buồn rầu.
Những ngày ở thành phố D, cậu có thể cảm nhận được mẹ Lâm rất cố gắng để duy trì ngôi nhà kia, chú Lý có lẽ cũng đối xử tốt với mẹ, nên cứ như vậy đi.
Lâm Đông Đông thở dài, xốc lại tinh thần. Mẹ được sống tốt, cậu cũng yên tâm.
Phong cảnh ngoài cửa sổ thay đổi vùn vụt, có núi có đồi, có những ruộng lúa.
Lâm Đông Đông vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tàu hỏa màu xanh rong ruổi một chặng đường dài, cuối cùng cũng được trông thấy thành phố quen thuộc kia!
Tưởng Hải Dương nói sẽ tới ga tàu đón cậu, hai người hôm trước đã hẹn qua điện thoại, sẽ gặp nhau ở cửa số 1 của ga tàu.
Lâm Đông Đông mang cặp sách xách theo túi to túi nhỏ, sau khi xuống tàu thì chen chúc trong đám người chạy về phía cửa sổ 1.
Tưởng Hải Dương kiễng đôi chân dài nhìn xung quanh, vừa quay đầu đã thấy Lâm Đông Đông chạy về phía mình.
Hai người gấp gáp chạy đến, dùng sức ôm chặt lấy đối phương, cho nhau một cái ôm to lớn ấm áp.
Suýt chút nữa Tưởng Hải Dương đã bế Lâm Đông Đông lên xoay mấy vòng rồi!
"Có mệt không?" Tưởng Hải Dương hỏi.
"Anh chờ bao lâu rồi?" Lâm Đông Đông cũng hỏi.
Hai người đồng thời mở miệng, lại cùng nhìn đối phương cười khúc khích.
Tưởng Hải Dương cầm lấy túi trong tay Lâm Đông Đông khoác vai cậu đi ra ngoài.
"Trên xe đã ăn gì chưa?" Tưởng Hải Dương nhìn gò má Lâm Đông Đông miệng cười không ngừng được, "Có đói bụng không, hai chúng ta đi ăn cái gì trước đã nhé?"
Lâm Đông Đông cũng nhìn hắn cười, lắc đầu nói" "Không đói bụng, không muốn ăn ~"
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là nhớ nhung suốt mấy ngày không được gặp mặt.
Cánh tay đang ôm vai Lâm Đông Đông đột nhiên siết chặt, hắn vội vàng dẫn người ra khỏi ga tàu, đi thẳng đến nhà nghỉ mình đã đặt trước.
Phòng hắn đặt nằm ở trên lầu ba, hai người lúc bước lên cầu thang thì nắm chặt lấy tay nhau chạy. Đến lầu ba Tưởng Hải Dương dứt khoát nâng mông Lâm Đông Đông lên bế người đi.
"Anh thả em xuống đã." Lâm Đông Đông cười bất đắc dĩ, đẩy vai Tưởng Hải Dương, nhỏ giọng nói: "Đang ở trong hành lang đấy, lỡ chẳng may có ai đến ~"
Tưởng Hải Dương ngửa đầu nhìn cậu, đôi mắt cười cong cong, nhưng vẫn không chịu thả người xuống.
Gian phòng nằm ở đầu bên kia của hành lang, Tưởng Hải Dương mở cửa bế Lâm Đông Đông đi vào, dùng chân đóng lại sau đó đặt cậu lên cửa.
"Có nhớ anh không?" ánh mắt Tưởng Hải Dương mang theo lửa nóng nhìn chăm chú Lâm Đông Đông, thấp giọng nói.
Lâm Đông Đông dùng sức lắc đầu, "Nhớ!"
Tưởng Hải Dương lập tức vội vã ngậm lấy môi cậu, dùng sức mút hai mảnh thịt mềm mại kia vào trong miệng mình.
Lâm Đông Đông duỗi đầu lưỡi ra liếm khoang miệng Tưởng Hải Dương, tuần tra lãnh thổ nhiều ngày không được chạm vào, chỉ thuộc về một mình cậu.
Hai cái miệng dán chặt vào nhau không một kẽ hở, đôi mắt khép hờ, nụ hôn của đôi tình nhân nhiều ngày xa cách nồng nàn cuồng nhiệt.
Đầu lưỡi dây dưa kịch liệt trong cổ họng đối phương, liếm láp trên dưới, tìm đến nơi sâu xa nhất trong khoang miệng, hận không thể liếm lên trái tim của nhau.
Nước miếng chảy xuống khóe miệng, thuận theo cằm bò dọc xuống cần cổ.
Tưởng Hải Dương chuyển sang liếm cổ Lâm Đông Đông, di chuyển theo tia nước óng ánh kia sau đó quay về trong miệng cậu.
Lâm Đông Đông ngửa đầu than nhẹ, hai chân quấn chặt eo Tưởng Hải Dương, nâng mặt hắnlên không kiềm chế nổi hôn lên môi hắn.
Chóp mũi hai người chạm nhau, cho dù khó hô hấp nhưng cũng không muốn di chuyển, điên cuồng mà hôn sâu.
Lâm Đông Đông vừa duỗi đầu lưỡi để Tưởng Hải Dương hôn mút vừa cất thoải mái cất tiếng rên rỉ.
Bàn tay Tưởng Hải Dương đang ôm lấy mông cậu dùng sức xoa nắn một cái, sau đó cắn lấy môi cậu, bế thẳng tới bên giường, ôm chặt lấy nhau cùng ngã xuống đệm giường mềm mại, đè lên người đối phương.
Hai cái miệng như không thể tách rời, liều mạng hôn liếm môi lưỡi đối phương, bọn họ không nhắm mắt mà chỉ khép hờ mi mắt, nhìn chăm chú đối phương hoặc nhìn xuống đôi môi trước mặt, nhìn hai đầu lưỡi ướt át trơn trượt quấn quýt lấy nhau trong không khí.
Hai người hôn nhau say đắm, bàn tay cũng không nhàn rỗi, giúp đối phương cởi quần áo.
Nhưng miệng của bọn họ không muốn tách rời nên thời gian cởi quần cũng không có. Chỉ có thể kéo xuống dưới đùi, sau đó nhét hai dương v*t căng cứng vào chung một chỗ, dùng cơ thể trần trụi cảm nhận sự tồn tại của người kia.
Chỉ cần để nơi riêng tư nhất dính lấy nhau, cảm giác thân mật độc nhất vô nhị này cũng đủ khiến cả hai động tình mà quên đi tất cả.
Trong phòng có treo rèm che chống muỗi, một cơn gió thổi tới rèm che đung đưa lay động.
Hai người trên giường vẫn hôn nhau say đắm, chỉ có eo cùng với đùi trần trụi dán chặt vào nhau.
Tưởng Hải Dương cắm thẳng vào giữa đùi Lâm Đông Đông từ phía chính diện, mỗi cú thúc đều đánh lên tinh hoàn Lâm Đông Đông, khiến cho cậu phải rên rỉ thành tiếng.
"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương cuối cùng cũng buông ta cho bờ môi đã hôn đến tê dại của cả hai, hắn vói tay vào trong áo Lâm Đông Đông mà xoa nắn, thở dốc nói: "Anh nhớ em muốn chết luôn."
Lâm Đông Đông kẹp chặt chân, hai tay cũng sờ soạng trên tấm lưng rắn chắc của Tưởng Hải Dương, "Em cũng nhớ anh, mấy ngày qua tối nào em cũng mơ thấy anh."
"Mơ thấy anh đang làm gì?" Tưởng Hải Dương chốc chốc lại đâm rút ở giữa hai chân cậu, tay hắn không ngừng giày vò núm vú nhỏ trước ngực cậu.
Lâm Đông Đông rên rỉ nói, "Mơ thấy, anh đi tìm em, hai chúng ta cùng ra biển chơi."
Tưởng Hải Dương cúi đầu hôn lấy cậu, khàn giọng ngây ngốc hỏi: "Hai chúng ta sau này đừng xa nhau lâu như vậy nữa được không, sau này em đi đâu anh cũng đi theo em. Em nếu muốn đến chỗ mẹ em, vậy thì anh cũng đi, anh trọ ở bên ngoài chờ em."
Lâm Đông Đông đầu tiên là gật đầu sau đó lại lắc đầu, trái tim bị Tưởng Hải Dương làm cho hóa thành nước.
Cậu ôm lấy cổ Tưởng Hải Dương, hôn lung tung trên mặt hắn, trán, mắt, mũi, hai má, miệng, không chỗ nào là không yêu tha thiết.
Tưởng Hải Dương đứng dậy nắm lấy hai chân Lâm Đông Đông đẩy về phía trước, kéo chiếc quần đang lơ lửng trên bắp đùi, lộ ra cái mông trắng nõn mềm mịn.
Hắn cúi người xuống muốn liếm, nhưng Lâm Đông Đông liều mạng tránh ra.
Ngồi tàu hỏa gần một ngày, cả người đều là mồ hôi, bẩn chết.
Nhưng Tưởng Hải Dương không chê, đè lên chân cậu muốn liếm.
Lâm Đông Đông giãy giụa không cho, "Anh ~ đi tắm đã, trước tiên tắm rửa ~"
Tưởng Hải Dương thấy cậu uốn éo như cá chạch, không nhịn được mà phì cười, "Rồi rồi rồi, đi tắm trước ~"
Hai người như trẻ sinh đôi bị dính lấy nhau, vừa hôn vừa cởi áo quần đối phương, mất hơn nửa ngày mới đến được phòng tắm.
Tưởng Hải Dương vừa vặn vòi nước, Lâm Đông Đông đột nhiên 'A' lên một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Tưởng Hải Dương vội vàng chạy theo ôm lấy cậu, lo lắng hỏi, "Sao thế Đông Bảo Nhi?"
Lâm Đông Đông cười hì hì, nói: "Em mua quà, lúc nãy quên lấy ra."
Lâm Đông Đông lấy từ phía dưới cùng của cặp sách ra hai viên đá cuội nhỏ kia, cầm lấy dây thừng lắc qua lắc lại trước mặt Tưởng Hải Dương, giống như dâng hiến vật quý, nói: "Đẹp không? Giống tên của anh, Hải Dương, đây là màu sắc của biển ~"
"Rất đẹp ~" Tưởng Hải Dương nắm lấy viên đá nhỏ tỉ mỉ nhìn ngắm, "Đeo lên cổ sao?"
"Ừm ~" Lâm Đông Đông cười cong mắt lấy một cái đeo vào cho Tưởng Hải Dương, đắc ý nói: "Ông chủ sạp hàng nói học sinh đều thích mua cái này, mua một đôi, tặng cho bạn gá,. vậy nên em cũng mua, em tặng cho bạn trai, hì hì ~"
Tưởng Hải Dương nghe thấy ba chữ bạn trai thì rất vui, nâng mặt Lâm Đông Đông lên gặm một cái, sau đó cũng cầm lấy viên đá còn lại đeo lên cổ cho cậu.
Hai người điều chỉnh lại độ dài của dây thừng, để hòn đá nhỏ có thể vừa vặn rũ xuống trước ngực.
Từ trước tới giờ Tưởng Hải Dương chưa từng đeo thứ gì trên cổ, hắn không thích mấy thứ trang sức này nọ cho lắm. Nam sinh trong trường dạo gần đây đang thịnh hành đeo mấy loại dây chuyền như nhân vật chính trong phim 'Vườn sao băng', là kiểu dây thừng với cùng mặt dây chuyền kim loại nhiều kiểu dáng.
Tưởng Hải Dương cảm thấy nhìn có chút trẻ trâu, bạn cùng phòng hắn tên Doãn Kỳ cũng đeo một cái như vậy, mặt dây chuyền là hình thánh giá, có hôm ngủ không biết nằm sấp kiểu gì suýt chút nữa đâm trúng ngực chảy máu, mấy người cùng phòng đều cười chết.
Nhưng mà viên đá nhỏ này không giống vậy, đây là quà Đông Bảo Nhi tặng hắn, là một mảnh biển Đông Bảo Nhi mang về cho hắn.
Tưởng Hải Dương nhìn viên đá nhỏ màu xanh làm trên cổ như đang nhìn bảo bối, hắn kéo kéo dây thừng, thử xem dây có chắc chắn không, chỉ lo làm rơi mất.
Lâm Đông Đông cũng cầm lấy viên đá trên cổ mình chạm vào viên trên cổ Tưởng Hải Dương, cười híp mắt nói: "Không cho cởi ra, phải luôn mang theo nha!
"Không tháo!" Tưởng Hải Dương cắn một cái lên môi Lâm Đông Đông, bế cậu đi vào phòng tắm.
Vòi hoa sen vẫn đang phun nước, hơi nước đã phủ khắp phòng.
Tưởng Hải Dương ôm lấy Lâm Đông Đông đứng dưới vòi sen hôn đến nghẹt thở trong làn nước nóng.
Dòng nước từ trên cao chảy xuống, hai người không mở nổi mắt, chỉ biết ôm chặt đối phương, dùng môi lưỡi đòi hỏi âu yếm.
Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau cọ xát, dòng nước chảy xuôi, bên trong ánh đèn vàng ấm áp làn da một nâu một trắng như đang lóe sáng.
Bàn tay Tưởng Hải Dương trượt lên xuống trên tấm lưng ướt nhẹp của Lâm Đông Đông, chạm đến cánh mông vểnh cao đầy đặn.
Một tay hắn dùng sức xoa nắn mông thịt, tay kia dò vào khe mông, ấn lên lỗ nhỏ với những nếp gấp căng mịn nép bên trong.
Lâm Đông Đông ôm lấy cổ Tưởng Hải Dương, rên rỉ đáp lại cái hôn của hắn, cậu lắc mông, đón lấy ngón tay đang đào móc phía sau mình.
"Đông Bảo Nhi xoay qua chỗ khác nào ~" Tưởng Hải Dương liếm khuôn mặt phủ đầy nước của Lâm Đông Đông, híp mắt dưới dòng nước nói, "Anh muốn liếm em..."
Lâm Đông Đông cũng hé mắt ra, lắc đầu, cậu rướn người lên hôn Tưởng Hải Dương một cái, sau đó quỳ xuống, ngậm lấy thân dưới hắn vào miệng.
Tưởng Hải Dương nghiêng đầu né tránh dòng nước, há miệng thở dốc nặng nề.
Lâm Đông Đông quỳ gối trên sàn gạch hoa văn lồi lõm, ôm lấy đùi Tưởng Hải Dương, nhắm mắt nuốt thứ căng cứng thô to của hắn vào từng chút một, cậu như đang ăn kẹo que, yêu thích liếm láp ngậm mút liên tục.
Tưởng Hải Dương cúi đầu nhìn Lâm Đông Đông dưới thân mình, thở dốc dồn dập, hai tay nặng nề xoa gáy Lâm Đông Đông, miệng không nhịn được mà nỉ non, "Đông Bảo Nhi..."
Lâm Đông Đông lè lưỡi, liếm từng vòng lên đầu khấc tròn vo mềm yếu, thỉnh thoảng lại đâm đầu lưỡi vào lỗ nhỏ bên trên.
Cậu mở mắt, một bên cố gắng vươn chiếc lưỡi hồng hào liếm bọc, một bên ngoan ngoãn giương mắt nhìn Tưởng Hải Dương ở phía trên.
Cậu muốn nhìn xem Tưởng Hải Dương giờ khắc này có dáng vẻ thế nào, có được cậu liếm cho thoải mái không.
Tưởng Hải Dương đâu chỉ thoải mái, hắn gần như bị hành động của Lâm Đông Đông khiến cho phát điên rồi!. Truyện Full
Lâm Đông Đông quỳ trên đất liếm dương v*t hắn, còn ngước đôi mắt ngây thơ ướt át kia nhìn hắn, cảnh tượng này khiến cho đầu óc hắn muốn nổ tung lên!
"Bé cưng!" Tưởng Hải Dương rút gật thịt mình ra kéo Lâm Đông Đông từ trên sàn đứng dậy, nâng mặt câu hung hăng hôn một cái, sau đó xoay người cậu lại áp lên tường, quỳ xuống vặn mở hai cánh mông vùi mặt vào trong liếm lên lỗ nhỏ co rút.
"Ha a..." Lâm Đông Đông ngửa đầu rên rỉ, hai cánh tay nhỏ vịn chặt lên tường, ngón tay vô thức túm lấy những giọt nước đọng trên đó.
Tưởng Hải Dương nắm lấy thịt mông cậu, cả khuôn mặt đều vùi vào trong, miệng phủ lên miệng lỗ, dùng hết sức hôn mút lấy miệng lỗ nhăn nheo. Mút xong còn vươn đầu lưỡi đâm vào bên trong, liều mạng mà liếm lên vách trong của lỗ nhỏ.
Lâm Đông Đông hạ thấp eo vểnh cao mông, liếm môi rên rỉ.
Tưởng Hải Dương cắn mạnh một cái lên bờ mông cong mẩy của cậu, ngẩng đầu khàn giọng hỏi: "Đông Bảo Nhi sướng không?"
"Ưm ~" Lâm Đông Đông rầm rỉ bằng giọng mũi, ưỡn cao mông, mềm mại nói: "Sướng ~"
Tưởng Hải Dương xoa nhẹ lên gậy th*t sưng phồng đỏ sẫm của cậu, sau đó nhào nặn hai cánh mông thịt, biến hai cánh mông trắng nõn mềm mại thành đủ loại hình dáng, thỉnh thoảng lại vùi đầu hôn một cái, yêu thích muốn phát điên.
Lâm Đông Đông hai ngày trước có đến chợ hải sản hỏi thăm, trời nóng như thế này, muốn vận chuyển đồ tươi qua một ngày, trừ khi có đá nếu không đi được nửa đường sẽ bị hư, còn dùng thùng để vận chuyển thì rất mắc, Lâm Đông Đông không thể làm gì được chỉ đành bỏ qua.
Lâm Đông Đông bắt chuyến tàu lúc tám giờ rưỡi sáng, chú Lý trước khi đi làm còn cười nói tạm biệt với Lâm Đông Đông, nhắn cậu hè sang năm lại tới đây chơi,
Lâm Đông Đông lễ phép đáp lại, lúc này cậu chỉ muốn nhanh chóng được về nhà thôi.
Mẹ Lâm đưa Lâm Đông Đông đến ga tàu, dặn cậu về thì làm một cuốn sổ tiết kiệm, sau này sẽ chuyển tiền sinh hoạt vào đó, chứ mỗi lần gửi qua bưu điện cho bà ngoại rất cực.
Lâm Đông Đông cũng dặn mẹ chăm sóc tốt bản thân, chú Lý có vẻ đối xử với mẹ rất tốt, cậu sẽ về nói lại với bà ngoại, để bà được yên tâm.
Mẹ Lâm không nỡ xa con trai, đứng ở ga tàu nói rất nhiều thứ với Lâm Đông Đông. Chủ yếu nói Lâm Đông Đông lớn thật rồi, rất hiểu chuyện, nói một hồi lại chảy nước mắt.
Nhưng mẹ Lâm giờ đã có gia đình, Lâm Đông Đông cũng phải quay về thôn, hai mẹ con bắt buộc phải tách ra.
Tàu hỏa ầm ầm lao đi, Lâm Đông Đông vẫy tay với mẹ đang đứng trên sân ga, mãi đến tận khi bóng dáng mẹ chỉ còn là một chấm nhỏ, cậu mới quay người ngồi về chỗ,
Lần sau gặp lại không biết là lúc nào, Lâm Đông Đông tựa vào cửa sổ, ôm chặt cặp sách, buồn rầu.
Những ngày ở thành phố D, cậu có thể cảm nhận được mẹ Lâm rất cố gắng để duy trì ngôi nhà kia, chú Lý có lẽ cũng đối xử tốt với mẹ, nên cứ như vậy đi.
Lâm Đông Đông thở dài, xốc lại tinh thần. Mẹ được sống tốt, cậu cũng yên tâm.
Phong cảnh ngoài cửa sổ thay đổi vùn vụt, có núi có đồi, có những ruộng lúa.
Lâm Đông Đông vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tàu hỏa màu xanh rong ruổi một chặng đường dài, cuối cùng cũng được trông thấy thành phố quen thuộc kia!
Tưởng Hải Dương nói sẽ tới ga tàu đón cậu, hai người hôm trước đã hẹn qua điện thoại, sẽ gặp nhau ở cửa số 1 của ga tàu.
Lâm Đông Đông mang cặp sách xách theo túi to túi nhỏ, sau khi xuống tàu thì chen chúc trong đám người chạy về phía cửa sổ 1.
Tưởng Hải Dương kiễng đôi chân dài nhìn xung quanh, vừa quay đầu đã thấy Lâm Đông Đông chạy về phía mình.
Hai người gấp gáp chạy đến, dùng sức ôm chặt lấy đối phương, cho nhau một cái ôm to lớn ấm áp.
Suýt chút nữa Tưởng Hải Dương đã bế Lâm Đông Đông lên xoay mấy vòng rồi!
"Có mệt không?" Tưởng Hải Dương hỏi.
"Anh chờ bao lâu rồi?" Lâm Đông Đông cũng hỏi.
Hai người đồng thời mở miệng, lại cùng nhìn đối phương cười khúc khích.
Tưởng Hải Dương cầm lấy túi trong tay Lâm Đông Đông khoác vai cậu đi ra ngoài.
"Trên xe đã ăn gì chưa?" Tưởng Hải Dương nhìn gò má Lâm Đông Đông miệng cười không ngừng được, "Có đói bụng không, hai chúng ta đi ăn cái gì trước đã nhé?"
Lâm Đông Đông cũng nhìn hắn cười, lắc đầu nói" "Không đói bụng, không muốn ăn ~"
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là nhớ nhung suốt mấy ngày không được gặp mặt.
Cánh tay đang ôm vai Lâm Đông Đông đột nhiên siết chặt, hắn vội vàng dẫn người ra khỏi ga tàu, đi thẳng đến nhà nghỉ mình đã đặt trước.
Phòng hắn đặt nằm ở trên lầu ba, hai người lúc bước lên cầu thang thì nắm chặt lấy tay nhau chạy. Đến lầu ba Tưởng Hải Dương dứt khoát nâng mông Lâm Đông Đông lên bế người đi.
"Anh thả em xuống đã." Lâm Đông Đông cười bất đắc dĩ, đẩy vai Tưởng Hải Dương, nhỏ giọng nói: "Đang ở trong hành lang đấy, lỡ chẳng may có ai đến ~"
Tưởng Hải Dương ngửa đầu nhìn cậu, đôi mắt cười cong cong, nhưng vẫn không chịu thả người xuống.
Gian phòng nằm ở đầu bên kia của hành lang, Tưởng Hải Dương mở cửa bế Lâm Đông Đông đi vào, dùng chân đóng lại sau đó đặt cậu lên cửa.
"Có nhớ anh không?" ánh mắt Tưởng Hải Dương mang theo lửa nóng nhìn chăm chú Lâm Đông Đông, thấp giọng nói.
Lâm Đông Đông dùng sức lắc đầu, "Nhớ!"
Tưởng Hải Dương lập tức vội vã ngậm lấy môi cậu, dùng sức mút hai mảnh thịt mềm mại kia vào trong miệng mình.
Lâm Đông Đông duỗi đầu lưỡi ra liếm khoang miệng Tưởng Hải Dương, tuần tra lãnh thổ nhiều ngày không được chạm vào, chỉ thuộc về một mình cậu.
Hai cái miệng dán chặt vào nhau không một kẽ hở, đôi mắt khép hờ, nụ hôn của đôi tình nhân nhiều ngày xa cách nồng nàn cuồng nhiệt.
Đầu lưỡi dây dưa kịch liệt trong cổ họng đối phương, liếm láp trên dưới, tìm đến nơi sâu xa nhất trong khoang miệng, hận không thể liếm lên trái tim của nhau.
Nước miếng chảy xuống khóe miệng, thuận theo cằm bò dọc xuống cần cổ.
Tưởng Hải Dương chuyển sang liếm cổ Lâm Đông Đông, di chuyển theo tia nước óng ánh kia sau đó quay về trong miệng cậu.
Lâm Đông Đông ngửa đầu than nhẹ, hai chân quấn chặt eo Tưởng Hải Dương, nâng mặt hắnlên không kiềm chế nổi hôn lên môi hắn.
Chóp mũi hai người chạm nhau, cho dù khó hô hấp nhưng cũng không muốn di chuyển, điên cuồng mà hôn sâu.
Lâm Đông Đông vừa duỗi đầu lưỡi để Tưởng Hải Dương hôn mút vừa cất thoải mái cất tiếng rên rỉ.
Bàn tay Tưởng Hải Dương đang ôm lấy mông cậu dùng sức xoa nắn một cái, sau đó cắn lấy môi cậu, bế thẳng tới bên giường, ôm chặt lấy nhau cùng ngã xuống đệm giường mềm mại, đè lên người đối phương.
Hai cái miệng như không thể tách rời, liều mạng hôn liếm môi lưỡi đối phương, bọn họ không nhắm mắt mà chỉ khép hờ mi mắt, nhìn chăm chú đối phương hoặc nhìn xuống đôi môi trước mặt, nhìn hai đầu lưỡi ướt át trơn trượt quấn quýt lấy nhau trong không khí.
Hai người hôn nhau say đắm, bàn tay cũng không nhàn rỗi, giúp đối phương cởi quần áo.
Nhưng miệng của bọn họ không muốn tách rời nên thời gian cởi quần cũng không có. Chỉ có thể kéo xuống dưới đùi, sau đó nhét hai dương v*t căng cứng vào chung một chỗ, dùng cơ thể trần trụi cảm nhận sự tồn tại của người kia.
Chỉ cần để nơi riêng tư nhất dính lấy nhau, cảm giác thân mật độc nhất vô nhị này cũng đủ khiến cả hai động tình mà quên đi tất cả.
Trong phòng có treo rèm che chống muỗi, một cơn gió thổi tới rèm che đung đưa lay động.
Hai người trên giường vẫn hôn nhau say đắm, chỉ có eo cùng với đùi trần trụi dán chặt vào nhau.
Tưởng Hải Dương cắm thẳng vào giữa đùi Lâm Đông Đông từ phía chính diện, mỗi cú thúc đều đánh lên tinh hoàn Lâm Đông Đông, khiến cho cậu phải rên rỉ thành tiếng.
"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương cuối cùng cũng buông ta cho bờ môi đã hôn đến tê dại của cả hai, hắn vói tay vào trong áo Lâm Đông Đông mà xoa nắn, thở dốc nói: "Anh nhớ em muốn chết luôn."
Lâm Đông Đông kẹp chặt chân, hai tay cũng sờ soạng trên tấm lưng rắn chắc của Tưởng Hải Dương, "Em cũng nhớ anh, mấy ngày qua tối nào em cũng mơ thấy anh."
"Mơ thấy anh đang làm gì?" Tưởng Hải Dương chốc chốc lại đâm rút ở giữa hai chân cậu, tay hắn không ngừng giày vò núm vú nhỏ trước ngực cậu.
Lâm Đông Đông rên rỉ nói, "Mơ thấy, anh đi tìm em, hai chúng ta cùng ra biển chơi."
Tưởng Hải Dương cúi đầu hôn lấy cậu, khàn giọng ngây ngốc hỏi: "Hai chúng ta sau này đừng xa nhau lâu như vậy nữa được không, sau này em đi đâu anh cũng đi theo em. Em nếu muốn đến chỗ mẹ em, vậy thì anh cũng đi, anh trọ ở bên ngoài chờ em."
Lâm Đông Đông đầu tiên là gật đầu sau đó lại lắc đầu, trái tim bị Tưởng Hải Dương làm cho hóa thành nước.
Cậu ôm lấy cổ Tưởng Hải Dương, hôn lung tung trên mặt hắn, trán, mắt, mũi, hai má, miệng, không chỗ nào là không yêu tha thiết.
Tưởng Hải Dương đứng dậy nắm lấy hai chân Lâm Đông Đông đẩy về phía trước, kéo chiếc quần đang lơ lửng trên bắp đùi, lộ ra cái mông trắng nõn mềm mịn.
Hắn cúi người xuống muốn liếm, nhưng Lâm Đông Đông liều mạng tránh ra.
Ngồi tàu hỏa gần một ngày, cả người đều là mồ hôi, bẩn chết.
Nhưng Tưởng Hải Dương không chê, đè lên chân cậu muốn liếm.
Lâm Đông Đông giãy giụa không cho, "Anh ~ đi tắm đã, trước tiên tắm rửa ~"
Tưởng Hải Dương thấy cậu uốn éo như cá chạch, không nhịn được mà phì cười, "Rồi rồi rồi, đi tắm trước ~"
Hai người như trẻ sinh đôi bị dính lấy nhau, vừa hôn vừa cởi áo quần đối phương, mất hơn nửa ngày mới đến được phòng tắm.
Tưởng Hải Dương vừa vặn vòi nước, Lâm Đông Đông đột nhiên 'A' lên một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Tưởng Hải Dương vội vàng chạy theo ôm lấy cậu, lo lắng hỏi, "Sao thế Đông Bảo Nhi?"
Lâm Đông Đông cười hì hì, nói: "Em mua quà, lúc nãy quên lấy ra."
Lâm Đông Đông lấy từ phía dưới cùng của cặp sách ra hai viên đá cuội nhỏ kia, cầm lấy dây thừng lắc qua lắc lại trước mặt Tưởng Hải Dương, giống như dâng hiến vật quý, nói: "Đẹp không? Giống tên của anh, Hải Dương, đây là màu sắc của biển ~"
"Rất đẹp ~" Tưởng Hải Dương nắm lấy viên đá nhỏ tỉ mỉ nhìn ngắm, "Đeo lên cổ sao?"
"Ừm ~" Lâm Đông Đông cười cong mắt lấy một cái đeo vào cho Tưởng Hải Dương, đắc ý nói: "Ông chủ sạp hàng nói học sinh đều thích mua cái này, mua một đôi, tặng cho bạn gá,. vậy nên em cũng mua, em tặng cho bạn trai, hì hì ~"
Tưởng Hải Dương nghe thấy ba chữ bạn trai thì rất vui, nâng mặt Lâm Đông Đông lên gặm một cái, sau đó cũng cầm lấy viên đá còn lại đeo lên cổ cho cậu.
Hai người điều chỉnh lại độ dài của dây thừng, để hòn đá nhỏ có thể vừa vặn rũ xuống trước ngực.
Từ trước tới giờ Tưởng Hải Dương chưa từng đeo thứ gì trên cổ, hắn không thích mấy thứ trang sức này nọ cho lắm. Nam sinh trong trường dạo gần đây đang thịnh hành đeo mấy loại dây chuyền như nhân vật chính trong phim 'Vườn sao băng', là kiểu dây thừng với cùng mặt dây chuyền kim loại nhiều kiểu dáng.
Tưởng Hải Dương cảm thấy nhìn có chút trẻ trâu, bạn cùng phòng hắn tên Doãn Kỳ cũng đeo một cái như vậy, mặt dây chuyền là hình thánh giá, có hôm ngủ không biết nằm sấp kiểu gì suýt chút nữa đâm trúng ngực chảy máu, mấy người cùng phòng đều cười chết.
Nhưng mà viên đá nhỏ này không giống vậy, đây là quà Đông Bảo Nhi tặng hắn, là một mảnh biển Đông Bảo Nhi mang về cho hắn.
Tưởng Hải Dương nhìn viên đá nhỏ màu xanh làm trên cổ như đang nhìn bảo bối, hắn kéo kéo dây thừng, thử xem dây có chắc chắn không, chỉ lo làm rơi mất.
Lâm Đông Đông cũng cầm lấy viên đá trên cổ mình chạm vào viên trên cổ Tưởng Hải Dương, cười híp mắt nói: "Không cho cởi ra, phải luôn mang theo nha!
"Không tháo!" Tưởng Hải Dương cắn một cái lên môi Lâm Đông Đông, bế cậu đi vào phòng tắm.
Vòi hoa sen vẫn đang phun nước, hơi nước đã phủ khắp phòng.
Tưởng Hải Dương ôm lấy Lâm Đông Đông đứng dưới vòi sen hôn đến nghẹt thở trong làn nước nóng.
Dòng nước từ trên cao chảy xuống, hai người không mở nổi mắt, chỉ biết ôm chặt đối phương, dùng môi lưỡi đòi hỏi âu yếm.
Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau cọ xát, dòng nước chảy xuôi, bên trong ánh đèn vàng ấm áp làn da một nâu một trắng như đang lóe sáng.
Bàn tay Tưởng Hải Dương trượt lên xuống trên tấm lưng ướt nhẹp của Lâm Đông Đông, chạm đến cánh mông vểnh cao đầy đặn.
Một tay hắn dùng sức xoa nắn mông thịt, tay kia dò vào khe mông, ấn lên lỗ nhỏ với những nếp gấp căng mịn nép bên trong.
Lâm Đông Đông ôm lấy cổ Tưởng Hải Dương, rên rỉ đáp lại cái hôn của hắn, cậu lắc mông, đón lấy ngón tay đang đào móc phía sau mình.
"Đông Bảo Nhi xoay qua chỗ khác nào ~" Tưởng Hải Dương liếm khuôn mặt phủ đầy nước của Lâm Đông Đông, híp mắt dưới dòng nước nói, "Anh muốn liếm em..."
Lâm Đông Đông cũng hé mắt ra, lắc đầu, cậu rướn người lên hôn Tưởng Hải Dương một cái, sau đó quỳ xuống, ngậm lấy thân dưới hắn vào miệng.
Tưởng Hải Dương nghiêng đầu né tránh dòng nước, há miệng thở dốc nặng nề.
Lâm Đông Đông quỳ gối trên sàn gạch hoa văn lồi lõm, ôm lấy đùi Tưởng Hải Dương, nhắm mắt nuốt thứ căng cứng thô to của hắn vào từng chút một, cậu như đang ăn kẹo que, yêu thích liếm láp ngậm mút liên tục.
Tưởng Hải Dương cúi đầu nhìn Lâm Đông Đông dưới thân mình, thở dốc dồn dập, hai tay nặng nề xoa gáy Lâm Đông Đông, miệng không nhịn được mà nỉ non, "Đông Bảo Nhi..."
Lâm Đông Đông lè lưỡi, liếm từng vòng lên đầu khấc tròn vo mềm yếu, thỉnh thoảng lại đâm đầu lưỡi vào lỗ nhỏ bên trên.
Cậu mở mắt, một bên cố gắng vươn chiếc lưỡi hồng hào liếm bọc, một bên ngoan ngoãn giương mắt nhìn Tưởng Hải Dương ở phía trên.
Cậu muốn nhìn xem Tưởng Hải Dương giờ khắc này có dáng vẻ thế nào, có được cậu liếm cho thoải mái không.
Tưởng Hải Dương đâu chỉ thoải mái, hắn gần như bị hành động của Lâm Đông Đông khiến cho phát điên rồi!. Truyện Full
Lâm Đông Đông quỳ trên đất liếm dương v*t hắn, còn ngước đôi mắt ngây thơ ướt át kia nhìn hắn, cảnh tượng này khiến cho đầu óc hắn muốn nổ tung lên!
"Bé cưng!" Tưởng Hải Dương rút gật thịt mình ra kéo Lâm Đông Đông từ trên sàn đứng dậy, nâng mặt câu hung hăng hôn một cái, sau đó xoay người cậu lại áp lên tường, quỳ xuống vặn mở hai cánh mông vùi mặt vào trong liếm lên lỗ nhỏ co rút.
"Ha a..." Lâm Đông Đông ngửa đầu rên rỉ, hai cánh tay nhỏ vịn chặt lên tường, ngón tay vô thức túm lấy những giọt nước đọng trên đó.
Tưởng Hải Dương nắm lấy thịt mông cậu, cả khuôn mặt đều vùi vào trong, miệng phủ lên miệng lỗ, dùng hết sức hôn mút lấy miệng lỗ nhăn nheo. Mút xong còn vươn đầu lưỡi đâm vào bên trong, liều mạng mà liếm lên vách trong của lỗ nhỏ.
Lâm Đông Đông hạ thấp eo vểnh cao mông, liếm môi rên rỉ.
Tưởng Hải Dương cắn mạnh một cái lên bờ mông cong mẩy của cậu, ngẩng đầu khàn giọng hỏi: "Đông Bảo Nhi sướng không?"
"Ưm ~" Lâm Đông Đông rầm rỉ bằng giọng mũi, ưỡn cao mông, mềm mại nói: "Sướng ~"
Tưởng Hải Dương xoa nhẹ lên gậy th*t sưng phồng đỏ sẫm của cậu, sau đó nhào nặn hai cánh mông thịt, biến hai cánh mông trắng nõn mềm mại thành đủ loại hình dáng, thỉnh thoảng lại vùi đầu hôn một cái, yêu thích muốn phát điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất