Chương 64
Tan tiết tự học buổi tối, hai người gặp nhau ở đại sảnh tầng một, Tưởng Hải Dương không nói gì, nắm lấy tay Lâm Đông Đông kéo đi.
Ra khỏi cổng trường quẹo trái, đi về phía con đường nhỏ yên tĩnh sau trường, thỉnh thoảng bọn họ sẽ tới đây để thân mật một chút.
Trái tim Lâm Đông Đông đập có chút nhanh, cậu im lặng đi theo sau Tưởng Hải Dương, bước chân gấp gáp.
Đến góc tường âm u kia, Tưởng Hải Dương ôm chặt lấy eo Lâm Đông Đông chen vào trong góc vội vàng hôn xuống.
Nụ hôn này có chút thô bạo, mang theo tình yêu, nôn nóng, khát cầu, chiếm hữu,...
Tưởng Hải Dương điên cuồng liếm mút môi lưỡi, nước bọt cùng không khí trong miệng Lâm Đông Đông!
Hắn dùng sức đào sâu vách trong cổ họng Lâm Đông Đông và cả phần gốc lưỡi, chỉ cần là nơi hắn có thể chạm đến đều dùng sức mà hôn liếm.
Lâm Đông Đông cũng nhiệt tình không kém, nỗ lực quấn lấy môi lưỡi hắn mà đáp lại.
Cậu ôm chặt lấy cổ Tưởng Hải Dương, duỗi đầu lưỡi để Tưởng Hải Dương ngậm vào miệng hắn mút mát thậm chí gặm cắn, có chút nhói đau, nhưng cậu vẫn vui vẻ chịu đựng.
Hai đôi môi nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, âm thanh ướt át văng vẳng bên tai khiến người nghe không kìm được mà run rẩy.
Lâm Đông Đông ngâm nga bằng giọng mũi, còn Tưởng Hải Dương thì thở dốc ồ ồ.
Hai đầu lưỡi mềm mại lúc ẩn lúc hiện giữa 2 đôi môi, liên tục thay đổi góc độ, nụ hôn nồng nhiệt khó rời khó bỏ.
Nước bọt chảy theo khóe miệng đi xuống, khiến cằm cả hai ướt nhẹp, nhưng bọn họ không hề để ý tối, vẫn quấn lấy môi lưỡi đối phương, dùng môi và lưỡi mình cảm thụ yêu thương mãnh liệt.
Bàn tay to lớn của Tưởng Hải Dương dùng sức vuốt ve sau lưng Lâm Đông Đông, xương vai nhô ra, hõm eo lõm xuống, còn cả bờ mông cao vểnh.
Những thứ này đều thuộc về hắn, cả người Đông Bảo Nhi đều là của hắn!
Tưởng Hải Dương ngậm lấy môi dưới Lâm Đông Đông kéo ra gặm cắn, lúc buông ra, hắn nâng mặt Lâm Đông Đông lên, giọng nói khàn khàn trầm thấp, "Đông Bảo Nhi bị ngốc hửm?"
Lâm Đông Đông si mê nhìn hắn, lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Em muốn hôn anh..."
Tưởng Hải Dương vuốt ve mặt cậu, mất khống chế mà gặm nhấm má cậu.
Trán, hai má, chóp mũi, đôi môi, cằm.. cả khuôn mặt đều bị hắn hôn liếm, tiếng rên rỉ trầm thấp không kìm chế nổi tràn ra khỏi cổ họng hắn, cảm giác gần như muốn phát điên!
Khuôn mặt Lâm Đông Đông dính đầy nước miếng, động tình đến rối bời.
Cậu nhắm mắt lại, để mặc Tưởng Hải Dương phát tiết tình cảm trên mặt mình. Khi Tưởng Hải Dương hôn đến môi mình cậu sẽ duỗi đầu lưỡi ra đáp lại, để Tưởng Hải Dương mút cậu, hoặc cậu câu lấy lưỡi Tưởng Hải Dương vào miệng mình.
Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, áo quần mùa hè mỏng manh, Lâm Đông Đông đã cảm nhận được thứ cứng rắn nóng hổi của Tưởng Hải Dương.
Cậu cũng đã cứng từ lâu.
"Anh, hay là?" Lâm Đông Đông vươn tay sờ thân dưới Tưởng Hải Dương, giống như bị mê hoặc, nhỏ giọng nói: "Em liếm cho anh..."
Cũng không phải là chân chính làm tình, thế nhưng khóe mắt Tưởng Hải Dương lại đang phát sốt, hắn sắp bị tình ái nồng nặc này đốt thành tro.
"Anh muốn em!" Tưởng Hải Dương nâng mông Lâm Đông Đông lên, ôm lấy người đè trên tường, si ngốc nói: "Anh muốn Đông Bảo Nhi..."
Lâm Đông Đông nghĩ là Tưởng Hải Dương muốn làm tình, cậu chần chờ cúi đầu nhìn hắn, chút lý trí còn sót lại trong đầu nhắc nhở cậu, nơi này không phải là chỗ thích hợp để làm tình.
"Không được..." cậu mềm giọng dụ dỗ Tưởng Hải Dương, "Anh, em liếm cho anh nhé, anh đâm hết vào miệng em cũng —"
Không chờ cậu nói xong, Tưởng Hải Dương đã ngửa mặt lên che kín miệng cậu, hắn liều mạng mà hôn như thế ngày mai là tận thế.
Hai người chen chúc trong góc tường âm u, giống như hai con thú nhỏ thỉnh thoảng lại thấp giọng rên thành tiếng, nụ hôn cuồng nhiệt không biết kéo dài bao lâu.
Mãi đến tận khi đầu lưỡi bị hôn đến tê dại, chạm vào có chút nhói đau, hai người mới mở mắt ra, rời khỏi bờ môi ướt nhẹp cùng hơi thở ngổn ngang. Nước bọt bị kéo dài ra thành sợi tơ mỏng, cuối cùng đứt đoạn dính lên cằm Lâm Đông Đông lại bị Tưởng Hải Dương dịu dàng liếm sạch sẽ.
Phảng phất như ở thời khắc này, trái tim hừng hực lửa của cả hai mới dịu đi một chút.
"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương ngửa mặt dịu dàng nói, "Hai chúng ta trọ ở ngoài đi?"
Lâm Đông Đông không hiểu, ngơ ngác hỏi, "Cái gì?"
"Anh nghe bọn Hứa Khải nói, có người không muốn ở ký túc xá trường nên thuê phòng trọ ở quanh đây. Mấy người cùng thuê chung với nhau, phòng cũng giống ký túc nhưng tốt hơn nhiều, miễn là có giấy xác nhận của phụ huynh là được trọ ở ngoài." Tưởng Hải Dương hôn Lâm Đông Đông một cái, tiếp tục bàn, "Anh nói với ba mẹ muốn trọ ở ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý. Đến lúc đó em dọn ra cùng anh, hai chúng ta thuê phòng ở ngoài, chỉ có hai ta, ở cùng nhau, được không."
Lâm Đông Đông nghe hiểu ý của Tưởng Hải Dương, nhưng cậu không thể đồng ý được.
Thuê phòng ở bên ngoài chắc chắn sẽ tốn nhiều tiền hơn ký túc xá của trường, hai người bọn họ vẫn chỉ là học sinh cấp ba, còn chưa kiếm ra tiền.
"Chờ lên đại học đi anh." Lâm Đông Đông nâng mặt Tưởng Hải Dương lên, nghiêm túc nói: "Em nghe Lý Lâm nói, lên đại học là có thể ra ngoài làm công, hoặc là làm gia sư cũng kiếm được tiền. Chờ đến lúc đó chúng ta hẵng ra ngoài ở, được không?"
"Bé cưng..." Thấy Lâm Đông Đông không đồng ý, Tưởng Hải Dương suốt ruột nói, "Anh có thể tích góp tiền —"
"Anh ~" Lâm Đông Đông ngắt lời hắn lắc đầu, dùng giọng nói mềm mại của mình làm nũng, "Chờ thêm một thời gian nữa, chờ khi lên đại học, đi mà?"
Tưởng Hải Dương không vui, ấm ức nhìn Lâm Đông Đông.
"Em cũng muốn mỗi ngày được ở bên anh ~" Lâm Đông Đông cọ chóp mũi mũi lên mũi hắn, tiếp tục dỗ dành, "Thế nhưng bây giờ đừng gấp, được không?"
Tưởng Hải Dương không nói gì, Lâm Đông Đông nhoẻn miệng cười, vuốt ve khuôn mặt Tưởng Hải Dương nhỏ giọng làm nũng, "Anh, anh hôn Đông Bảo Nhi đi."
Tưởng Hải Dương thở dài, ngửa đầu ngậm lấy môi cậu hôn sâu.
Chỉ cần Lâm Đông Đông làm nũng với hắn, hắn sẽ chẳng thể làm gì được nữa, đời này của hắn xem như thua dưới tay Lâm Đông Đông!
Đến lúc gần khóa cửa hai người mới quay lại ký túc xá, Lâm Đông Đông thay đồng phục mặc quần cộc đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, lúc này cậu mới phát hiện rìa của đầu gối bên phải bị bầm một mảng.
Lúc ngã xuống có cảm giác bị đập trúng, nhưng cậu thấy vẫn chịu được, đàn ông con trai thỉnh thoảng bị bầm tím một chút cũng không sao, không đau. Chỉ tại da cậu quá trắng, quá non, chỉ cần đụng một chút thôi nhìn cũng thấy rất nghiêm trọng.
Chuyện này đương nhiên cũng không tránh khỏi đôi mắt Tưởng Hải Dương, may mà ký túc xá đã khóa cửa, nếu không hắn chắc chắn lại chạy ra ngoài mua một đống thuốc đỏ thuốc tím lung tung mà xem!
Lâm Đông Đông dùng sức kéo Tưởng Hải Dương lại, liên tục nói nhỏ không sao, thật sự không đau. Nếu không Tưởng Hải Dương sẽ ngồi xổm xuống mà xoa chân cho cậu ở ngay trong phòng vệ sinh người ra người vào này.
Tưởng Hải Dương đau lòng không thôi, lại bị những câu nói ngốc nghếch của Lâm Đông Đông dỗ cho trái tim mềm nhũn, muốn tan chảy!
"Ngày mai thi chạy, hay em đừng tham gia, kẻo lỡ lại bị té nữa." Hắn lấy áo quần Lâm Đông Đông để vào trong chậu mình giặt, còn hận không thể lau người luôn cho cậu, để Lâm Đông Đông khỏi phải làm cái gì hết.
"Không sao mà," Lâm Đông Đông bĩu môi, "Em nào có yếu ớt như vậy chứ."
Tắm rửa xong Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông đến phòng ngủ của mình, giống như những lúc bình thường cậu sang phòng hắn tán gẫu chơi đùa, hắn để Lâm Đông Đông ngồi lên giường mình, sau đó cẩn thận xoa bóp chỗ bị bầm trên chân Lâm Đông Đông.
Mấy người trong phòng ngủ đều không để ý nhiều, Tưởng Hải Dương sớm đã nói với bọn họ mình với Lâm Đông Đông từ nhỏ đã như vậy rồi, vậy nên bọn họ chỉ đùa giỡn nói Lâm Đông Đông hồi còn nhỏ chắc chắn là kiểu em trai ngày nào cũng bắt Tưởng Hải Dương phải cõng trên lưng.
Lâm Đông Đông mỉm cười lúng túng, cũng không tiện dậy dưa với Tưởng Hải Dương, lỡ lại có chuyện gì không hay.
Ngồi nghe bọn Doãn Kỳ nói tào lao một hồi, Lâm Đông Đông nói nhỏ với Tưởng Hải Dương, "Được rồi, em muốn về ngủ."
Tưởng Hải Dương vẫn còn chuyên tâm xoa bóp cho cậu, mảnh da kia đã bị hắn xoa cho nóng bừng, giống hệt nhiệt độ trong lòng bàn tay Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương cau mày nhìn vết bầm, nhỏ giọng nghiêm túc nói, "Sau này không được như vậy nữa."
Lâm Đông Đông ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn đáp, "Em biết rồi ~"
Sang ngày hôm sau, tiết mục vũ điệu tay trên nền nhạc 'Yêu' của lớp Lâm Đông Đông đã đẩy buổi diễn văn nghệ lên cao trào. Loa phát thanh vang lên giai điệu vui vẻ quen thuộc, cả sân trường ngay lập tức sôi trào.
Âm nhạc kinh điển luôn có sức mạnh diệu kỳ như vậy, cho dù nghe nó lúc nào, đều có thể tạo nên hiện tượng cộng hưởng giữa người với người, hoặc là khiến người ta vô thức nhớ lại một khoảng thời gian nào đó.
Những học sinh ngồi gần khán đài đều gõ ghế dựa cùng đồng thanh hát, một số giáo viên cũng không kìm được mà hòa giọng, phảng phất như được những cô cậu học trò lém lỉnh đưa mình về tháng ngày thanh xuân đã qua.
Lớp Tưởng Hải Dương ở bên cạnh sân khấu, vừa khéo nhìn thấy Lâm Đông Đông đứng trong đội ngũ biểu diễn.
Lâm Đông Đông cười tươi rực rỡ hát theo điệu nhạc, động tác trên tay vô cùng nhuần nhuyễn.
Tay của Lâm Đông Đông không lớn như Tưởng Hải Dương, ngón tay nhỏ dài, mềm mại linh hoạt, thật giống như đang nhảy múa, cực kỳ uyển chuyển.
Tất cả mọi người đều mặc đồng phục mùa hè, áo thun màu trắng cổ áo viền tay áo màu xanh lam, lộ ra nửa cánh tay. Thế nhưng Tưởng Hải Dương cảm thấy chỉ có mình Lâm Đông Đông là mặc nhìn đẹp nhất!
Màu xanh lam không hợp với nhiều người, nếu như da không đủ trắng, mặc vào nhìn rất đen. Da Tưởng Hải Dương màu lúa mạch, nên nhìn hắn khi mặc đồng phục trông đen hơn hẳn.
Nhưng Lâm Đông Đông không giống vậy, cả người cậu trắng như phát sáng, cổ áo với viền cổ tay màu xanh lam, dưới ánh mặt trời quả thật khiến người ta nhìn muốn lóa mắt.
Đặc biệt dưới cổ áo lộ ra một đoạn xương quai xanh rõ ràng, Tưởng Hải Dương mỗi lần nhìn đều không thể dời mắt nổi.
Tiếng nhạc sôi động cùng tiếng ca vang vọng sắp sửa kết thúc, ánh mắt Tưởng Hải Dương vẫn chỉ chăm chú nhìn chàng trai tỏa ánh sáng của hắn, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
Một cơn gió thổi qua, vạt áo đồng phục rộng rãi của Lâm Đông Đông khẽ động, cả người giống như bông hoa lê đung đưa trước gió, thanh xuân dạt dào, mắt cười như sao.
Biểu diễn xong bên sân khấu vang lên một tiếng vỗ tay giòn dã, Lâm Đông Đông liếc mắt nhìn sang một cái, quả nhiên thấy được là Tưởng Hải Dương.
Sau khi kết thúc, Lâm Đông Đông lập tức chạy sang chỗ Tưởng Hải Dương, Hứa Khải cũng đang ở đó.
"Lớp bọn em diễn hay lắm đúng không?" Đôi mắt cười của Lâm Đông Đông sáng lấp lánh.
Hứa Khải tiếp lời, "Đương nhiên là hay rồi, anh cậu ngay cả mỹ nữ cũng không thèm nhìn, vậy mà chỉ chăm chú xem tiết mục của lớp cậu thôi đấy."
Lâm Đông Đông gãi chóp mũi, mỉm cười khúc khích.
Tưởng Hải Dương đưa túi đồ ăn vặt trong tay cho cậu, dịu dàng nói: "Nghỉ trưa em ở lớp đợi anh, anh đến tìm em."
"Vâng ~" Lâm Đông Đông cầm lấy túi đồ, cười hì hì gật đầu.
"Buổi trưa ăn cùng nhau đi," Hứa Khải nhìn hai người đề nghị, "Với bọn Lý Sấm nữa, ăn xong đi chơi game một lúc."
Tưởng Hải Dương nhìn Hứa Khải một cái gật đầu đồng ý, "Được," hắn xoa đầu Lâm Đông Đông nói, "Chờ anh đến tìm em."
"Ai da má ơi!" Hứa Khải không chịu nổi nữa, kéo Tưởng Hải Dương đi, "Em trai mày không lạc mất đâu, đi nhanh lên đi!"
"Đệt! Đừng kéo tao." Tưởng Hải Dương cười mắng đá Hứa Khải một cái, hai người vừa đánh vừa cười đi về phía trước.
Buổi chiều là tiến hành thi đấu thể thao, lần này Lâm Đông Đông có tiến bộ, hôm qua ngã lộn mèo một cú cũng không ảnh hưởng gì đến cậu. Năm ngoái hạng mục chạy 800m cậu về thứ tư, năm nay nhích lên thứ ba.
Lúc Tưởng Hải Dương chạy 3000m, có rất nhiều nữ sinh đứng bên ngoài sân hò hét cổ vũ cho hắn, tiếng của Liễu Ninh là vang dội nhất!
Lâm Đông Đông cầm khăn ướt với nước, đứng chung chiến tuyến với đám học sinh lớp 5 cùng chờ Tưởng Hải Dương, khụ khụ, cũng tiện thể chờ vận động viên lớp mình.
3000m đối với Tưởng Hải Dương không phải là cái gì quá khó, dễ dàng đạt được hạng nhất không chút áp lực.
Sau khi vượt qua vạch đích, Tưởng Hải Dương gần như bổ nhào vào người Lâm Đông Đông, hắn ôm lấy cổ Lâm Đông Đông nửa đè lên người cậu, nghiêng đầu, để Lâm Đông Đông lau mồ hôi cho hắn.
Bọn Hứa Khải cũng vây đến, bóp tay bóp chân cho hắn, chăm sóc cho công thần của lớp.
Lâm Đông Đông dúi chai nước vào tay Tưởng Hải Dương, đang định qua thăm hỏi bạn lớp mình, đột nhiên Liễu Ninh cầm chai nước kéo một nữ sinh khác đi về phía Tưởng Hải Dương.
Ra khỏi cổng trường quẹo trái, đi về phía con đường nhỏ yên tĩnh sau trường, thỉnh thoảng bọn họ sẽ tới đây để thân mật một chút.
Trái tim Lâm Đông Đông đập có chút nhanh, cậu im lặng đi theo sau Tưởng Hải Dương, bước chân gấp gáp.
Đến góc tường âm u kia, Tưởng Hải Dương ôm chặt lấy eo Lâm Đông Đông chen vào trong góc vội vàng hôn xuống.
Nụ hôn này có chút thô bạo, mang theo tình yêu, nôn nóng, khát cầu, chiếm hữu,...
Tưởng Hải Dương điên cuồng liếm mút môi lưỡi, nước bọt cùng không khí trong miệng Lâm Đông Đông!
Hắn dùng sức đào sâu vách trong cổ họng Lâm Đông Đông và cả phần gốc lưỡi, chỉ cần là nơi hắn có thể chạm đến đều dùng sức mà hôn liếm.
Lâm Đông Đông cũng nhiệt tình không kém, nỗ lực quấn lấy môi lưỡi hắn mà đáp lại.
Cậu ôm chặt lấy cổ Tưởng Hải Dương, duỗi đầu lưỡi để Tưởng Hải Dương ngậm vào miệng hắn mút mát thậm chí gặm cắn, có chút nhói đau, nhưng cậu vẫn vui vẻ chịu đựng.
Hai đôi môi nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, âm thanh ướt át văng vẳng bên tai khiến người nghe không kìm được mà run rẩy.
Lâm Đông Đông ngâm nga bằng giọng mũi, còn Tưởng Hải Dương thì thở dốc ồ ồ.
Hai đầu lưỡi mềm mại lúc ẩn lúc hiện giữa 2 đôi môi, liên tục thay đổi góc độ, nụ hôn nồng nhiệt khó rời khó bỏ.
Nước bọt chảy theo khóe miệng đi xuống, khiến cằm cả hai ướt nhẹp, nhưng bọn họ không hề để ý tối, vẫn quấn lấy môi lưỡi đối phương, dùng môi và lưỡi mình cảm thụ yêu thương mãnh liệt.
Bàn tay to lớn của Tưởng Hải Dương dùng sức vuốt ve sau lưng Lâm Đông Đông, xương vai nhô ra, hõm eo lõm xuống, còn cả bờ mông cao vểnh.
Những thứ này đều thuộc về hắn, cả người Đông Bảo Nhi đều là của hắn!
Tưởng Hải Dương ngậm lấy môi dưới Lâm Đông Đông kéo ra gặm cắn, lúc buông ra, hắn nâng mặt Lâm Đông Đông lên, giọng nói khàn khàn trầm thấp, "Đông Bảo Nhi bị ngốc hửm?"
Lâm Đông Đông si mê nhìn hắn, lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Em muốn hôn anh..."
Tưởng Hải Dương vuốt ve mặt cậu, mất khống chế mà gặm nhấm má cậu.
Trán, hai má, chóp mũi, đôi môi, cằm.. cả khuôn mặt đều bị hắn hôn liếm, tiếng rên rỉ trầm thấp không kìm chế nổi tràn ra khỏi cổ họng hắn, cảm giác gần như muốn phát điên!
Khuôn mặt Lâm Đông Đông dính đầy nước miếng, động tình đến rối bời.
Cậu nhắm mắt lại, để mặc Tưởng Hải Dương phát tiết tình cảm trên mặt mình. Khi Tưởng Hải Dương hôn đến môi mình cậu sẽ duỗi đầu lưỡi ra đáp lại, để Tưởng Hải Dương mút cậu, hoặc cậu câu lấy lưỡi Tưởng Hải Dương vào miệng mình.
Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, áo quần mùa hè mỏng manh, Lâm Đông Đông đã cảm nhận được thứ cứng rắn nóng hổi của Tưởng Hải Dương.
Cậu cũng đã cứng từ lâu.
"Anh, hay là?" Lâm Đông Đông vươn tay sờ thân dưới Tưởng Hải Dương, giống như bị mê hoặc, nhỏ giọng nói: "Em liếm cho anh..."
Cũng không phải là chân chính làm tình, thế nhưng khóe mắt Tưởng Hải Dương lại đang phát sốt, hắn sắp bị tình ái nồng nặc này đốt thành tro.
"Anh muốn em!" Tưởng Hải Dương nâng mông Lâm Đông Đông lên, ôm lấy người đè trên tường, si ngốc nói: "Anh muốn Đông Bảo Nhi..."
Lâm Đông Đông nghĩ là Tưởng Hải Dương muốn làm tình, cậu chần chờ cúi đầu nhìn hắn, chút lý trí còn sót lại trong đầu nhắc nhở cậu, nơi này không phải là chỗ thích hợp để làm tình.
"Không được..." cậu mềm giọng dụ dỗ Tưởng Hải Dương, "Anh, em liếm cho anh nhé, anh đâm hết vào miệng em cũng —"
Không chờ cậu nói xong, Tưởng Hải Dương đã ngửa mặt lên che kín miệng cậu, hắn liều mạng mà hôn như thế ngày mai là tận thế.
Hai người chen chúc trong góc tường âm u, giống như hai con thú nhỏ thỉnh thoảng lại thấp giọng rên thành tiếng, nụ hôn cuồng nhiệt không biết kéo dài bao lâu.
Mãi đến tận khi đầu lưỡi bị hôn đến tê dại, chạm vào có chút nhói đau, hai người mới mở mắt ra, rời khỏi bờ môi ướt nhẹp cùng hơi thở ngổn ngang. Nước bọt bị kéo dài ra thành sợi tơ mỏng, cuối cùng đứt đoạn dính lên cằm Lâm Đông Đông lại bị Tưởng Hải Dương dịu dàng liếm sạch sẽ.
Phảng phất như ở thời khắc này, trái tim hừng hực lửa của cả hai mới dịu đi một chút.
"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương ngửa mặt dịu dàng nói, "Hai chúng ta trọ ở ngoài đi?"
Lâm Đông Đông không hiểu, ngơ ngác hỏi, "Cái gì?"
"Anh nghe bọn Hứa Khải nói, có người không muốn ở ký túc xá trường nên thuê phòng trọ ở quanh đây. Mấy người cùng thuê chung với nhau, phòng cũng giống ký túc nhưng tốt hơn nhiều, miễn là có giấy xác nhận của phụ huynh là được trọ ở ngoài." Tưởng Hải Dương hôn Lâm Đông Đông một cái, tiếp tục bàn, "Anh nói với ba mẹ muốn trọ ở ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý. Đến lúc đó em dọn ra cùng anh, hai chúng ta thuê phòng ở ngoài, chỉ có hai ta, ở cùng nhau, được không."
Lâm Đông Đông nghe hiểu ý của Tưởng Hải Dương, nhưng cậu không thể đồng ý được.
Thuê phòng ở bên ngoài chắc chắn sẽ tốn nhiều tiền hơn ký túc xá của trường, hai người bọn họ vẫn chỉ là học sinh cấp ba, còn chưa kiếm ra tiền.
"Chờ lên đại học đi anh." Lâm Đông Đông nâng mặt Tưởng Hải Dương lên, nghiêm túc nói: "Em nghe Lý Lâm nói, lên đại học là có thể ra ngoài làm công, hoặc là làm gia sư cũng kiếm được tiền. Chờ đến lúc đó chúng ta hẵng ra ngoài ở, được không?"
"Bé cưng..." Thấy Lâm Đông Đông không đồng ý, Tưởng Hải Dương suốt ruột nói, "Anh có thể tích góp tiền —"
"Anh ~" Lâm Đông Đông ngắt lời hắn lắc đầu, dùng giọng nói mềm mại của mình làm nũng, "Chờ thêm một thời gian nữa, chờ khi lên đại học, đi mà?"
Tưởng Hải Dương không vui, ấm ức nhìn Lâm Đông Đông.
"Em cũng muốn mỗi ngày được ở bên anh ~" Lâm Đông Đông cọ chóp mũi mũi lên mũi hắn, tiếp tục dỗ dành, "Thế nhưng bây giờ đừng gấp, được không?"
Tưởng Hải Dương không nói gì, Lâm Đông Đông nhoẻn miệng cười, vuốt ve khuôn mặt Tưởng Hải Dương nhỏ giọng làm nũng, "Anh, anh hôn Đông Bảo Nhi đi."
Tưởng Hải Dương thở dài, ngửa đầu ngậm lấy môi cậu hôn sâu.
Chỉ cần Lâm Đông Đông làm nũng với hắn, hắn sẽ chẳng thể làm gì được nữa, đời này của hắn xem như thua dưới tay Lâm Đông Đông!
Đến lúc gần khóa cửa hai người mới quay lại ký túc xá, Lâm Đông Đông thay đồng phục mặc quần cộc đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, lúc này cậu mới phát hiện rìa của đầu gối bên phải bị bầm một mảng.
Lúc ngã xuống có cảm giác bị đập trúng, nhưng cậu thấy vẫn chịu được, đàn ông con trai thỉnh thoảng bị bầm tím một chút cũng không sao, không đau. Chỉ tại da cậu quá trắng, quá non, chỉ cần đụng một chút thôi nhìn cũng thấy rất nghiêm trọng.
Chuyện này đương nhiên cũng không tránh khỏi đôi mắt Tưởng Hải Dương, may mà ký túc xá đã khóa cửa, nếu không hắn chắc chắn lại chạy ra ngoài mua một đống thuốc đỏ thuốc tím lung tung mà xem!
Lâm Đông Đông dùng sức kéo Tưởng Hải Dương lại, liên tục nói nhỏ không sao, thật sự không đau. Nếu không Tưởng Hải Dương sẽ ngồi xổm xuống mà xoa chân cho cậu ở ngay trong phòng vệ sinh người ra người vào này.
Tưởng Hải Dương đau lòng không thôi, lại bị những câu nói ngốc nghếch của Lâm Đông Đông dỗ cho trái tim mềm nhũn, muốn tan chảy!
"Ngày mai thi chạy, hay em đừng tham gia, kẻo lỡ lại bị té nữa." Hắn lấy áo quần Lâm Đông Đông để vào trong chậu mình giặt, còn hận không thể lau người luôn cho cậu, để Lâm Đông Đông khỏi phải làm cái gì hết.
"Không sao mà," Lâm Đông Đông bĩu môi, "Em nào có yếu ớt như vậy chứ."
Tắm rửa xong Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông đến phòng ngủ của mình, giống như những lúc bình thường cậu sang phòng hắn tán gẫu chơi đùa, hắn để Lâm Đông Đông ngồi lên giường mình, sau đó cẩn thận xoa bóp chỗ bị bầm trên chân Lâm Đông Đông.
Mấy người trong phòng ngủ đều không để ý nhiều, Tưởng Hải Dương sớm đã nói với bọn họ mình với Lâm Đông Đông từ nhỏ đã như vậy rồi, vậy nên bọn họ chỉ đùa giỡn nói Lâm Đông Đông hồi còn nhỏ chắc chắn là kiểu em trai ngày nào cũng bắt Tưởng Hải Dương phải cõng trên lưng.
Lâm Đông Đông mỉm cười lúng túng, cũng không tiện dậy dưa với Tưởng Hải Dương, lỡ lại có chuyện gì không hay.
Ngồi nghe bọn Doãn Kỳ nói tào lao một hồi, Lâm Đông Đông nói nhỏ với Tưởng Hải Dương, "Được rồi, em muốn về ngủ."
Tưởng Hải Dương vẫn còn chuyên tâm xoa bóp cho cậu, mảnh da kia đã bị hắn xoa cho nóng bừng, giống hệt nhiệt độ trong lòng bàn tay Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương cau mày nhìn vết bầm, nhỏ giọng nghiêm túc nói, "Sau này không được như vậy nữa."
Lâm Đông Đông ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn đáp, "Em biết rồi ~"
Sang ngày hôm sau, tiết mục vũ điệu tay trên nền nhạc 'Yêu' của lớp Lâm Đông Đông đã đẩy buổi diễn văn nghệ lên cao trào. Loa phát thanh vang lên giai điệu vui vẻ quen thuộc, cả sân trường ngay lập tức sôi trào.
Âm nhạc kinh điển luôn có sức mạnh diệu kỳ như vậy, cho dù nghe nó lúc nào, đều có thể tạo nên hiện tượng cộng hưởng giữa người với người, hoặc là khiến người ta vô thức nhớ lại một khoảng thời gian nào đó.
Những học sinh ngồi gần khán đài đều gõ ghế dựa cùng đồng thanh hát, một số giáo viên cũng không kìm được mà hòa giọng, phảng phất như được những cô cậu học trò lém lỉnh đưa mình về tháng ngày thanh xuân đã qua.
Lớp Tưởng Hải Dương ở bên cạnh sân khấu, vừa khéo nhìn thấy Lâm Đông Đông đứng trong đội ngũ biểu diễn.
Lâm Đông Đông cười tươi rực rỡ hát theo điệu nhạc, động tác trên tay vô cùng nhuần nhuyễn.
Tay của Lâm Đông Đông không lớn như Tưởng Hải Dương, ngón tay nhỏ dài, mềm mại linh hoạt, thật giống như đang nhảy múa, cực kỳ uyển chuyển.
Tất cả mọi người đều mặc đồng phục mùa hè, áo thun màu trắng cổ áo viền tay áo màu xanh lam, lộ ra nửa cánh tay. Thế nhưng Tưởng Hải Dương cảm thấy chỉ có mình Lâm Đông Đông là mặc nhìn đẹp nhất!
Màu xanh lam không hợp với nhiều người, nếu như da không đủ trắng, mặc vào nhìn rất đen. Da Tưởng Hải Dương màu lúa mạch, nên nhìn hắn khi mặc đồng phục trông đen hơn hẳn.
Nhưng Lâm Đông Đông không giống vậy, cả người cậu trắng như phát sáng, cổ áo với viền cổ tay màu xanh lam, dưới ánh mặt trời quả thật khiến người ta nhìn muốn lóa mắt.
Đặc biệt dưới cổ áo lộ ra một đoạn xương quai xanh rõ ràng, Tưởng Hải Dương mỗi lần nhìn đều không thể dời mắt nổi.
Tiếng nhạc sôi động cùng tiếng ca vang vọng sắp sửa kết thúc, ánh mắt Tưởng Hải Dương vẫn chỉ chăm chú nhìn chàng trai tỏa ánh sáng của hắn, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
Một cơn gió thổi qua, vạt áo đồng phục rộng rãi của Lâm Đông Đông khẽ động, cả người giống như bông hoa lê đung đưa trước gió, thanh xuân dạt dào, mắt cười như sao.
Biểu diễn xong bên sân khấu vang lên một tiếng vỗ tay giòn dã, Lâm Đông Đông liếc mắt nhìn sang một cái, quả nhiên thấy được là Tưởng Hải Dương.
Sau khi kết thúc, Lâm Đông Đông lập tức chạy sang chỗ Tưởng Hải Dương, Hứa Khải cũng đang ở đó.
"Lớp bọn em diễn hay lắm đúng không?" Đôi mắt cười của Lâm Đông Đông sáng lấp lánh.
Hứa Khải tiếp lời, "Đương nhiên là hay rồi, anh cậu ngay cả mỹ nữ cũng không thèm nhìn, vậy mà chỉ chăm chú xem tiết mục của lớp cậu thôi đấy."
Lâm Đông Đông gãi chóp mũi, mỉm cười khúc khích.
Tưởng Hải Dương đưa túi đồ ăn vặt trong tay cho cậu, dịu dàng nói: "Nghỉ trưa em ở lớp đợi anh, anh đến tìm em."
"Vâng ~" Lâm Đông Đông cầm lấy túi đồ, cười hì hì gật đầu.
"Buổi trưa ăn cùng nhau đi," Hứa Khải nhìn hai người đề nghị, "Với bọn Lý Sấm nữa, ăn xong đi chơi game một lúc."
Tưởng Hải Dương nhìn Hứa Khải một cái gật đầu đồng ý, "Được," hắn xoa đầu Lâm Đông Đông nói, "Chờ anh đến tìm em."
"Ai da má ơi!" Hứa Khải không chịu nổi nữa, kéo Tưởng Hải Dương đi, "Em trai mày không lạc mất đâu, đi nhanh lên đi!"
"Đệt! Đừng kéo tao." Tưởng Hải Dương cười mắng đá Hứa Khải một cái, hai người vừa đánh vừa cười đi về phía trước.
Buổi chiều là tiến hành thi đấu thể thao, lần này Lâm Đông Đông có tiến bộ, hôm qua ngã lộn mèo một cú cũng không ảnh hưởng gì đến cậu. Năm ngoái hạng mục chạy 800m cậu về thứ tư, năm nay nhích lên thứ ba.
Lúc Tưởng Hải Dương chạy 3000m, có rất nhiều nữ sinh đứng bên ngoài sân hò hét cổ vũ cho hắn, tiếng của Liễu Ninh là vang dội nhất!
Lâm Đông Đông cầm khăn ướt với nước, đứng chung chiến tuyến với đám học sinh lớp 5 cùng chờ Tưởng Hải Dương, khụ khụ, cũng tiện thể chờ vận động viên lớp mình.
3000m đối với Tưởng Hải Dương không phải là cái gì quá khó, dễ dàng đạt được hạng nhất không chút áp lực.
Sau khi vượt qua vạch đích, Tưởng Hải Dương gần như bổ nhào vào người Lâm Đông Đông, hắn ôm lấy cổ Lâm Đông Đông nửa đè lên người cậu, nghiêng đầu, để Lâm Đông Đông lau mồ hôi cho hắn.
Bọn Hứa Khải cũng vây đến, bóp tay bóp chân cho hắn, chăm sóc cho công thần của lớp.
Lâm Đông Đông dúi chai nước vào tay Tưởng Hải Dương, đang định qua thăm hỏi bạn lớp mình, đột nhiên Liễu Ninh cầm chai nước kéo một nữ sinh khác đi về phía Tưởng Hải Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất