Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 17

Trước Sau
Bận bịu với đống việc vặt xong xuôi thì đã hơn mười giờ, Hoắc Dương chẳng còn thời gian rảnh suy nghĩ linh tinh. Bởi tầng trên vẫn im phăng phắc, hắn hơi lo cho Dư Lạc, lại đành phải tự đi lên xem anh thế nào. Dư Lạc nằm yên, co người trên giường, mặt quay về hướng cửa sổ nên Hoắc Dương không thấy được. Chăn trên giường còn chưa trải ra, Hoắc Dương kéo ra được một góc, sau đó đắp lên người anh.

Bởi Hoắc Dương chưa từng chăm sóc ai tới mức này nên hoàn toàn không biết phải chăm người say ra làm sao. Đứng bên giường ngẫm nghĩ một lát, hắn quyết định cầu cứu trang tìm kiếm. Máy Dư Lạc ở phòng khách tầng một. Anh không đóng máy cũng không để mật mã, chắc chỉ dùng để làm việc. Sau khi Hoắc Dương đánh dòng chữ "Say rượu phải làm gì", trang tìm kiếm toàn năng giúp hắn tìm được câu trả lời. Mỗi đầu đề trên trang web đều có liên quan đến việc say rượu.

Hoắc Dương lướt thẳng qua quảng cáo của tiệm rượu ở vị trí đầu "Khó chịu vì say rượu phải làm sao, uống rượu này vừa ngon mà lại không say!", thêm cả vị trí thứ hai "Bệnh nhân say rượu..." của bệnh viện XX. Hắn chỉ tập trung xem kinh nghiệm cư dân mạng chia sẻ ở phía dưới, kinh nghiệm nào có ích hắn đều nhấn vào xem. Bởi có rất nhiều phương pháp, Hoắc Dương bèn lấy một tờ A4 trên bàn làm việc của Dư Lạc, ghi chép lại từng cách một.

"Ăn nhiều trái cây, đặc biệt là loại quả lợi tiểu..." Được, vừa khéo hôm nay mua rất nhiều quả.

"Chườm nóng giữ ấm, tốt nhất là đắp khăn mặt nóng lên trán người say để phòng cảm..." Được, lát đi đắp khăn mặt cho anh.

"Cách uống dấm giải rượu."

"Công thức muối giải rượu"

"Công thức đậu xanh giải rượu"

"Tỉnh rượu bằng trứng muối"

"Giải rượu với tỏi giã"

"Không sex không rượu! Chỉ cần làm những điều này là đủ!"

Không...cái đầu mấy người! Hoắc Dương ném bút lên bàn, nhìn một đống phương pháp chẳng biết đáng tin hay không. Hắn phân vân giữa thử mỗi cái một chút và chọn mấy cách trông không quá kì quặc.

Thôi...chọn mấy cái không quá kì quặc đi.

Hoắc Dương cầm mấy quả dâu từ đĩa trái cây định ra bếp làm salad. Lọ sốt salad của Kewpie để trong tủ lạnh, có vẻ như mới mở nắp nhưng chưa dùng lần nào. Trên giá dao thớt có vài con dao, muốn gọt hoa quả hẳn là phải dùng loại đầu nhọn, cắt thành miếng nhỏ trước rồi rưới ít mayonnaise lên là được rồi.

Hoắc Dương thở dài nhìn dâu tây bị cắt thành miếng to miếng nhỏ không đều. Thôi vậy, rưới sốt lên trên cũng chẳng thấy được, trang trí cùng bát thuỷ tinh nữa là ngon nghẻ ngay. Lúc Hoắc Dương mang salad lên, Dư Lạc đã tỉnh rồi. Anh ngồi bên giường, quay lưng về cửa phòng ngủ, trong tay là một điếu thuốc nhưng không châm lửa. Nghe tiếng Hoắc Dương mở cửa, anh quay người lại, bỏ thuốc lên tủ đầu giường.

Hoắc Dương hơi ngạc nhiên. Hắn tiện tay bật công tắc trên tường làm cả gian phòng sáng lên: "Cậu tỉnh rồi à? Thấy đỡ hơn tí nào không?"

"Ừ, không sao đâu." Dư Lạc nhìn hắn cười, nhưng quầng thâm dưới mắt khiến anh trông rất tiều tuỵ. Khi ánh mắt anh lướt qua cái bát Hoắc Dương đang cầm trên tay, nụ cười càng sâu hơn: "Cậu làm à?"

Hoắc Dương đưa salad cho Dư Lạc rồi lại dựa vào khung cửa: "Cậu tự đi uống rượu rồi để khách làm việc hộ đây này. Sao, ngon không?"



Dư Lạc thong thả ăn từng miếng dâu rưới sốt. Nghe thấy sự mong chờ không giấu được trong giọng nói của Hoắc Dương, anh vừa cười vừa gật đầu: "Ngon."

"Ngon thật hả?"

"Thật." Dư Lạc lại ăn mấy miếng: "Cậu rưới sốt lên thôi mà. Ai làm chẳng ra vị này."

"Còn... cắt mà." Hoắc Dương không cam lòng mà lầm bầm.

Khi ra ngoài, Hoắc Dương chợt nhớ ra: "Dư Lạc, tôi mượn máy tính dưới phòng khách đăng bản thảo được không?"

"Không có mật mã đâu. Cậu cứ dùng đi."

"Cậu không có gì... Vậy tôi không táy máy đâu." Hoắc Dương quay lại nhìn Dư Lạc rồi nở một nụ cười hơi xấu xa.

"Ừ, tôi để trên bàn ấy." Dư Lạc để bát đã ăn xong trên tủ đầu giường, đứng lên: "Tôi đi tắm đây."

Hoắc Dương hoảng hốt trước thái độ ung dung của người kia, lát sau mới thôi trố mắt vì ngạc nhiên: "Cậu đúng là không tầm thường."

Hoắc Dương vào web xem bình luận của độc giả trước. Mấy ngày không đọc nên bình luận đã chất đống, nhìn hoa cả mắt. Phần lớn là dự đoán tình tiết tiếp theo, có cả người bày tỏ sự khó hiểu với hành động của nhân vật chính.

Rất hài lòng... Hoắc Dương sờ chỗ râu lún phún dưới cằm. Lời giải thích cho nhân vật và cách triển khai nội dung truyện đều nằm trong sự sắp xếp của hắn. Quá trình thiết lập cũng rất thuận lợi.

Lúc mở truyện ra viết một đoạn ngắn, Hoắc Dương cảm giác vẫn thiếu gì đó nên viết không được hăng say.

Nhạc, đúng rồi, là âm nhạc... Viết cảnh đánh đấm thì thế nào cũng phải nghe nhạc dữ dội một tí.

Trên giá sách phòng khách bày một cái loa Elvis (1) trông rất đáng yêu, nhưng không phải phong cách của Dư Lạc. Hoắc Dương mân mê một lúc để kết nối với máy tính qua Bluetooth, sau đó bật một bài hát.

"Vượt núi lướt biển, đạp tuyết cũng chưa từng tuyệt vọng. Rượu hoa khiến thế nhân say đắm..." (2)

(1) https://shopee.com/Loa-bluetooth-Xiaomi-Elvis-Presley-Atomic-Player-B612-i.9675556.1987779073

(2) Bản dịch được lấy từ vietsub MV Kinh Khó Niệm của Châu Hoa Kiện. Link có trong phần chú thích ngoài mục lục.



Hay lắm, rất cảm xúc. Hoắc Dương vỗ vỗ chiếc loa mini rồi quay lại viết tiếp. Dư Lạc đang tắm nên từ phòng tắm có tiếng nước vọng lại. Tiếng nước chảy hoà với tiếng ca mạnh mẽ của Châu Hoa Kiện thôi thúc Hoắc Dương viết một cách hả hê.

Sau khi nhấn nút gửi, hắn còn chưa thoát khỏi cảm giác sảng khoái có ân báo ân, có oán báo oán trong câu chuyện. Nhấp hai ngụm cafe từ cái cốc Dư Lạc đưa cho, hắn chợt cảm thấy dễ chịu vô cùng. Âm nhạc ưa thích, ngôi nhà thoải mái, tiếng người đang tắm rửa... Rất giống hoàn cảnh sống của một thanh niên lý tưởng, trừ việc người đang tắm là đàn ông.

Trước đây mình cũng từng nghĩ, mái ấm sau khi kết hôn phải chăng cũng là như thế này.

Nghĩ tới đây, nụ cười của Hoắc Dương nhạt dần.

Hắn dựa vào ghế một lúc rồi tắt web. Khi định tắt máy, hắn chợt tò mò, không biết Dư Lạc lưu trữ mấy thứ riêng tư kiểu gì. Hẳn là để trong thư mục chứ không đến nỗi bỏ ở ngoài.

My Computer, Trash, Giáo trình, Quý một... Báo cáo,... Trên màn hình không có nhiều thư mục. Ánh mắt Hoắc Dương dừng lại ở thư mục cuối cùng: "Nguồn gốc các loài." (3)

(3) "Nguồn gốc các loài", được viết bởi Charles Darwin, là tác phẩm nòng cốt trong sinh học tiến hoá. Tác phẩm giới thiệu giả thuyết cho rằng quần thể các loài tiến hoá qua các thế hệ thông qua chọn lọc tự nhiên (Wikipedia).

Nguồn gốc các loài?

Hoắc Dương nhấn vào thì thấy đúng là quyển kia. Hắn nín cười vỗ bàn, đang định đóng thư mục thì khuỷu tay đụng phải cốc làm cốc lung lay. Hắn vội vàng đưa tay ra đỡ rồi đụng phải chuột trái, lại còn bấm hai lần.

Sau một giây, tiếng thở dốc đáng sợ vang khắp phòng khách.

"Ôi..." Lúc Hoắc Dương luống cuống đi tắt video, hắn cúi xuống nhìn rồi sững sờ ngay tức khắc.

Mẹ ơi...

Đây là cái gì, ai giải thích hộ cái? Cái tay đang định tắt video của Hoắc Dương đơ ra vài giây. Giữa tiếng thở dốc làm người ta phải đứng hình, tiếng nước ngừng, Dư Lạc bước ra từ phòng tắm.

Hoắc Dương cảm thấy có lẽ đây là buổi tối ảo diệu nhất trong cuộc đời trai thẳng chưa đầy ba mươi của hắn. Thực sự là xấu hổ tới mức muốn chui xuống gầm bàn luôn.

---------------------------------

Lời editor:

Dư Lạc để GV trong thư mục sách tiến hoá của Darwin cũng thú vị phết:)))) Nhân tiện dài dòng một tí. Có một số người phản đối đồng tính vì họ cho rằng xu hướng tính dục này không hỗ trợ cho việc sinh sản và duy trì giống nòi, do đó trái với Học thuyết tiến hoá của Darwin. Tuy nhiên, nhiều nhà khoa học đã đưa ra nghiên cứu để phản pháo lại quan điểm này. Một hướng phản bác là đưa ra bằng chứng về những hành vi tình dục đồng giới ở rất, rất nhiều loài động vật. Hướng khác là nghiên cứu những lợi ích về mặt tiến hoá của xu hướng tính dục đồng giới.

Phần này mình để ở cuối chứ không cho vào chú thích như các quyển sách khác vì tình tiết liên quan đến "Nguồn gốc các loài" lướt qua rất nhanh, còn không rõ tác giả có dụng ý gì không. Thứ hai là trước và sau chương này còn những tác phẩm hay ho khác có thể tiết lộ tính cách của Dư Lạc. Cuối cùng thì nghiên cứu khoa học về chủ đề này còn đang phát triển, nghĩa là có một số giả thuyết chính nhưng còn cần tìm thêm nhiều bằng chứng để tiếp tục chọn lọc. Tại vì mình lười không muốn tìm trực tiếp các bài báo nghiên cứu nên mình quyết định khỏi ghi thông tin từ mấy trang viết lại dựa trên tài liệu gốc, dễ gây bối rối mà lại khó kiểm chứng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau