Chương 2
Hoắc Dương vội vàng xử lý chương truyện định cập nhật hôm nay. Tốc độ tay hắn rất nhanh nên về cơ bản chưa từng để độc giả phải đợi. Nửa đêm bị cúp điện, máy tính để chế độ standby đến hết cỡ, trên màn hình hiện lên khung nhắc nhở màu xanh lam "Lượng pin máy tính chưa đến 10%".
Hắn châm điếu thuốc rồi tiện tay đóng máy, khép lại màn hình với nữ thần còn đang cười. Hắn ngả người vào ghế dựa, hai chân giao nhau gác lên bàn. Thành phố A quá nhỏ, khu phố cũ lúc đêm khuya lại càng thêm yên tĩnh. Hoắc Dương nhìn ngoài cửa sổ, ngoại trừ băng nhóm đua xe không thiết sống cứ nhấn còi loạn xạ nơi đầu đường cuối ngõ, toàn bộ thành phố đều trải một màu đen.
Hoắc Dương học ở trường cấp 2 số 1 Chương Bình. Trường rất gần nhà, đi xe đạp chỉ mất năm phút, trưa về ăn xong cơm bà nội nấu còn kịp ngủ trưa. Trường số 1 Chương Bình không phải trường trọng điểm, phần lớn học sinh là con nhà công nông có điều kiện gia đình bình thường. Không mấy người có thể đi học thêm nên thành tích kém không có gì lạ. Đa số giáo viên cũng nhắm một mắt mở một mắt, có thể quản cho bọn học trò không gây chuyện, hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc một cách yên ổn đã cảm tạ trời phật rồi.
Bố mẹ Hoắc Dương đều làm công trình, một năm không về nhà mấy lần. Để bù đắp, hai người thỉnh thoảng gửi rất nhiều đồ bổ đắt tiền biếu bà nội Hoắc Dương, còn cho con trai kha khá tiền tiêu vặt. Bà không bao giờ hỏi đến số tiền này, mà Hoắc Dương cũng chưa từng mua gì không nên mua. Hắn có bản tính ngang tàng trời sinh, khi ấy tuy tuổi còn nhỏ nhưng có lúc người lớn cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Sau khi khai giảng lớp 8, giáo viên sắp xếp cho học sinh mới chuyển trường ngồi cạnh hắn. Học sinh mới là một cậu bạn gầy gò với cặp kính gọng vàng và mái tóc hơi ánh vàng. Cậu ta mặc bộ đồng phục rộng thùng thình không vừa người, đứng trên bục giảng tự giới thiệu.
"Tôi là Dư Lạc, là Lạc trong Trường hà lạc nhật viên (1)."
(1) Trường hà lạc nhật viên có nghĩa "Mặt trời tròn lặn xuống sông dài", trích trong bài thơ Sứ chí tái thượng của Vương Duy (thivien.net)
Hoắc Dương thầm nghĩ bộ dạng thằng nhóc này mà vào lớp e là sẽ bị bắt nạt.
Cấp 2 Chương Bình tuy lôm côm và phức tạp nhưng tỉ lệ lên lớp về cơ bản vẫn phải bảo đảm. Bởi vậy, hàng năm cứ đến lúc chuẩn bị thi chung, các thầy cô bắt đầu khẩn trương, số lần ngủ trong lớp bị gọi tên rất cao. Mấy cậu nhóc học kém hay trốn học cũng bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra khuyên bảo tận tình, dù thế nào cũng phải qua cửa ải này rồi nói tiếp.
Dư Lạc trở thành con cưng của thầy cô. Thành tích môn tự nhiên của cậu ta tốt lạ thường, thậm chí môn Toán lần nào thi cũng đạt điểm tối đa. Mỗi lần sinh hoạt lớp, giáo viên chủ nhiệm đều vui tới nỗi vung vẩy số tóc không nhiều nhặn gì trên đầu, khiến cho da đầu càng sáng bóng. Hắn duỗi bàn tay to về phía Dư Lạc, khuyến khích cả lớp học tập cậu ta. Sau đó học sinh nghe tới hai chữ học tập suýt nữa thì cười ầm lên, ông già tức đến nỗi thở phì phò rồi ngừng lại chủ đề này.
Hoắc Dương quay đầu nhìn Dư Lạc, chỉ thấy cậu ta cúi đầu với vẻ mặt không đổi, viết viết vẽ vẽ lên tờ nháp, bên tay phải còn để vở bài tập Toán. Cậu ta cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Dương nên ngẩng lên cười cười rồi lại tiếp tục việc trong tay. Hoắc Dương thấy cái tên này đúng là giả bộ đứng đắn.
Sau khi tan lớp là tới giờ cơm tối, học sinh chen chúc tới nhà ăn, phòng học chỉ lát sau đã không còn mấy người. Hoắc Dương làm trực nhật, quét phòng học xong thì dọn dẹp cặp sách quá vội vã nên sơ ý làm rơi giấy nháp của Dư Lạc xuống đất. Lúc nhặt lên, hắn không nhịn được cười. Trên bản nháp là tranh biếm hoạ vẽ giáo viên chủ nhiệm. Mấy lọn tóc quý giá trên đầu thầy lay động đón gió, biểu cảm trong tranh giống y như thật, đến cả quai hàm lồi ra lúc thầy kích động cũng không bỏ sót. Trên đường về nhà, Hoắc Dương vừa cười vừa nghĩ, không ngờ bạn cùng bàn mới đến dường như còn thú vị hơn tượng tưởng.
Trong chuyện cũ luôn có hồi ức khiến người ta không kìm được mà vui vẻ.
Thức muộn quá thành ra không buồn ngủ, Hoắc Dương bèn chạy đi tắm nước nóng. Lúc lau khô tóc trước gương, hắn thấy vành mắt mình thâm hơn, tơ máu trong mắt khá nhiều, râu lún phún, nhìn qua tiều tuỵ như cá chết bị kéo từ dưới nước lên phơi khô. Trong phòng ngủ không bật đèn, hắn nằm thẳng xuống giường. Họp lớp hay là thôi đi, với trạng thái hiện tại của mình thì thực lòng chẳng có tâm trạng tham gia buổi tụ tập. Các bạn học cũ đều là người ưu tú áo gấm về làng, mình lại sống ra thế này. Nếu là Dư Lạc gọi đến, hắn sẽ không trả lời lại luôn.
Tất thảy đều rối như tơ vò, chỉ có ngủ mới bình tĩnh được. Dù thế nào thì ngày mai thành phố tối đen cũng trở thành bầu trời trong trẻo. Có lẽ mọi chuyện đều sẽ tốt lên. Hắn mất rất lâu mới chìm vào giấc mộng.
Cảnh trong mơ thường vừa khéo tương phản với hiện thực.
Hoắc Dương còn làm việc ở thành phố Y. Sếp Trương vỗ vai hắn, ngầm tiết lộ hắn làm rất tốt, bởi vậy công ty tổng có ý định để hắn bổ sung vị trí giám đốc sáng tạo mới bị bỏ trống gần đây.
"Cảm ơn Tổng giám đốc Trương. Tôi sẽ làm tốt."
Hắn rất vui. Gần đây dự án trong tay quá nhiều việc nên cơ thể cũng sắp không chịu nổi. Cuối cùng có được sự đền đáp không tệ, phải mời mọi người trong tổ cùng ăn bữa cơm liên hoan.
Hắn vẫn ở bên Từ Viện. Cô ấy dịu dàng lắm, luôn bên hắn như trước kia. Buổi tối, hai người sẽ ra ngoài đi bộ một lát bên đường Tân Giang. Công viên quảng trường mới được xây dựng ở vùng Tân Giang thành phố Y có quang cảnh khá đẹp. Hắn và Từ Viện bàn nhau năm sau sẽ mua nhà ở bên này. Có lẽ phải có một ngôi nhà rồi. Hắn vừa nắm tay Từ Viện vừa cong cong khoé miệng.
Hôm ấy mới qua Tết nguyên tiêu, mọi người bắt đầu tập trung làm việc trở lại. Hoắc Dương được xả hơi từ Tết nên tâm trạng rất thoải mái. Cấp trên gọi hắn vào văn phòng giao một hạng mục mới. Hạng mục mới lập ra sẽ họp vào buổi chiều, trước tiên hắn phải đi đón khách hàng, đối tác xuống máy bay thì đưa đến khách sạn Vinh Thành công ty đã đặt phòng, sau đó đưa họ đi ăn ở nhà hàng đã định.
Hắn thấy Từ Viện đi cùng một người đàn ông xa lạ ở sảnh khách sạn. Cô ấy một tay nắm lấy tay người kia, tay còn lại cầm một cái túi Chanel nhỏ mà Hoắc Dương chưa từng nhìn thấy. Cô ấy thấy hắn thì ánh mắt mang theo sự né tránh và lúng túng. Ánh mắt ấy lạnh lẽo như thuộc về một người phụ nữ Hoắc Dương không quen biết, như dáng vẻ nên có của bất kì nhân vật đáng khinh nào trong các bản tin.
Cửa phòng được người mở ra từ bên ngoài, theo đó là tiếng gọi rất lớn: "Dương Dương! Dương Dương!"
Cảnh trong mơ im bặt từ đây.
Hoắc Dương chợt tỉnh trong trạng thái tim co lại và mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Hắn giãy dụa vươn người mới phát hiện đầu vừa choáng vừa nặng nề như mới vớt ra từ trong nước. Hắn liếc nhìn thời gian, đã là tám giờ sáng hôm sau.
Bà nội mang vẻ mặt hốt hoảng, cái tay già nua nắm lấy tay Hoắc Dương.
"Dương Dương à, bà gõ cửa phòng cháu nhưng chẳng nghe thấy tiếng gì bên trong. Bà sợ quá. Có phải cháu không khoẻ không, nhìn sắc mặt như bị ốm ấy... Ôi chao, cháu trai ngoan ơi, cháu bị sốt rồi!"
Bà nội dạy bảo kẻ bị ốm là hắn y như khi còn bé, bắt hắn nằm xuống rồi đắp chăn dày để chảy mồ hôi, còn bản thân phải đi bệnh viện ngay. Hoắc Dương liên tục dỗ dành lừa gạt mà nói với bà mình chỉ mệt thôi, không cần đi gặp bác sĩ, ngủ một giấc là khoẻ rồi. Bà cụ vẫn lo lắng không yên, nhất quyết đi nhà thuốc mua thuốc cảm cúm rồi vội vàng hầm canh gà trong bếp.
Hoắc Dương nằm trên giường, thấy cả người mềm oặt, toàn thân đau nhức như gân cốt bị rút đi. Hắn tắt luôn điện thoại rồi chìm vào vào giấc ngủ mê man.
Hắn châm điếu thuốc rồi tiện tay đóng máy, khép lại màn hình với nữ thần còn đang cười. Hắn ngả người vào ghế dựa, hai chân giao nhau gác lên bàn. Thành phố A quá nhỏ, khu phố cũ lúc đêm khuya lại càng thêm yên tĩnh. Hoắc Dương nhìn ngoài cửa sổ, ngoại trừ băng nhóm đua xe không thiết sống cứ nhấn còi loạn xạ nơi đầu đường cuối ngõ, toàn bộ thành phố đều trải một màu đen.
Hoắc Dương học ở trường cấp 2 số 1 Chương Bình. Trường rất gần nhà, đi xe đạp chỉ mất năm phút, trưa về ăn xong cơm bà nội nấu còn kịp ngủ trưa. Trường số 1 Chương Bình không phải trường trọng điểm, phần lớn học sinh là con nhà công nông có điều kiện gia đình bình thường. Không mấy người có thể đi học thêm nên thành tích kém không có gì lạ. Đa số giáo viên cũng nhắm một mắt mở một mắt, có thể quản cho bọn học trò không gây chuyện, hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc một cách yên ổn đã cảm tạ trời phật rồi.
Bố mẹ Hoắc Dương đều làm công trình, một năm không về nhà mấy lần. Để bù đắp, hai người thỉnh thoảng gửi rất nhiều đồ bổ đắt tiền biếu bà nội Hoắc Dương, còn cho con trai kha khá tiền tiêu vặt. Bà không bao giờ hỏi đến số tiền này, mà Hoắc Dương cũng chưa từng mua gì không nên mua. Hắn có bản tính ngang tàng trời sinh, khi ấy tuy tuổi còn nhỏ nhưng có lúc người lớn cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Sau khi khai giảng lớp 8, giáo viên sắp xếp cho học sinh mới chuyển trường ngồi cạnh hắn. Học sinh mới là một cậu bạn gầy gò với cặp kính gọng vàng và mái tóc hơi ánh vàng. Cậu ta mặc bộ đồng phục rộng thùng thình không vừa người, đứng trên bục giảng tự giới thiệu.
"Tôi là Dư Lạc, là Lạc trong Trường hà lạc nhật viên (1)."
(1) Trường hà lạc nhật viên có nghĩa "Mặt trời tròn lặn xuống sông dài", trích trong bài thơ Sứ chí tái thượng của Vương Duy (thivien.net)
Hoắc Dương thầm nghĩ bộ dạng thằng nhóc này mà vào lớp e là sẽ bị bắt nạt.
Cấp 2 Chương Bình tuy lôm côm và phức tạp nhưng tỉ lệ lên lớp về cơ bản vẫn phải bảo đảm. Bởi vậy, hàng năm cứ đến lúc chuẩn bị thi chung, các thầy cô bắt đầu khẩn trương, số lần ngủ trong lớp bị gọi tên rất cao. Mấy cậu nhóc học kém hay trốn học cũng bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra khuyên bảo tận tình, dù thế nào cũng phải qua cửa ải này rồi nói tiếp.
Dư Lạc trở thành con cưng của thầy cô. Thành tích môn tự nhiên của cậu ta tốt lạ thường, thậm chí môn Toán lần nào thi cũng đạt điểm tối đa. Mỗi lần sinh hoạt lớp, giáo viên chủ nhiệm đều vui tới nỗi vung vẩy số tóc không nhiều nhặn gì trên đầu, khiến cho da đầu càng sáng bóng. Hắn duỗi bàn tay to về phía Dư Lạc, khuyến khích cả lớp học tập cậu ta. Sau đó học sinh nghe tới hai chữ học tập suýt nữa thì cười ầm lên, ông già tức đến nỗi thở phì phò rồi ngừng lại chủ đề này.
Hoắc Dương quay đầu nhìn Dư Lạc, chỉ thấy cậu ta cúi đầu với vẻ mặt không đổi, viết viết vẽ vẽ lên tờ nháp, bên tay phải còn để vở bài tập Toán. Cậu ta cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Dương nên ngẩng lên cười cười rồi lại tiếp tục việc trong tay. Hoắc Dương thấy cái tên này đúng là giả bộ đứng đắn.
Sau khi tan lớp là tới giờ cơm tối, học sinh chen chúc tới nhà ăn, phòng học chỉ lát sau đã không còn mấy người. Hoắc Dương làm trực nhật, quét phòng học xong thì dọn dẹp cặp sách quá vội vã nên sơ ý làm rơi giấy nháp của Dư Lạc xuống đất. Lúc nhặt lên, hắn không nhịn được cười. Trên bản nháp là tranh biếm hoạ vẽ giáo viên chủ nhiệm. Mấy lọn tóc quý giá trên đầu thầy lay động đón gió, biểu cảm trong tranh giống y như thật, đến cả quai hàm lồi ra lúc thầy kích động cũng không bỏ sót. Trên đường về nhà, Hoắc Dương vừa cười vừa nghĩ, không ngờ bạn cùng bàn mới đến dường như còn thú vị hơn tượng tưởng.
Trong chuyện cũ luôn có hồi ức khiến người ta không kìm được mà vui vẻ.
Thức muộn quá thành ra không buồn ngủ, Hoắc Dương bèn chạy đi tắm nước nóng. Lúc lau khô tóc trước gương, hắn thấy vành mắt mình thâm hơn, tơ máu trong mắt khá nhiều, râu lún phún, nhìn qua tiều tuỵ như cá chết bị kéo từ dưới nước lên phơi khô. Trong phòng ngủ không bật đèn, hắn nằm thẳng xuống giường. Họp lớp hay là thôi đi, với trạng thái hiện tại của mình thì thực lòng chẳng có tâm trạng tham gia buổi tụ tập. Các bạn học cũ đều là người ưu tú áo gấm về làng, mình lại sống ra thế này. Nếu là Dư Lạc gọi đến, hắn sẽ không trả lời lại luôn.
Tất thảy đều rối như tơ vò, chỉ có ngủ mới bình tĩnh được. Dù thế nào thì ngày mai thành phố tối đen cũng trở thành bầu trời trong trẻo. Có lẽ mọi chuyện đều sẽ tốt lên. Hắn mất rất lâu mới chìm vào giấc mộng.
Cảnh trong mơ thường vừa khéo tương phản với hiện thực.
Hoắc Dương còn làm việc ở thành phố Y. Sếp Trương vỗ vai hắn, ngầm tiết lộ hắn làm rất tốt, bởi vậy công ty tổng có ý định để hắn bổ sung vị trí giám đốc sáng tạo mới bị bỏ trống gần đây.
"Cảm ơn Tổng giám đốc Trương. Tôi sẽ làm tốt."
Hắn rất vui. Gần đây dự án trong tay quá nhiều việc nên cơ thể cũng sắp không chịu nổi. Cuối cùng có được sự đền đáp không tệ, phải mời mọi người trong tổ cùng ăn bữa cơm liên hoan.
Hắn vẫn ở bên Từ Viện. Cô ấy dịu dàng lắm, luôn bên hắn như trước kia. Buổi tối, hai người sẽ ra ngoài đi bộ một lát bên đường Tân Giang. Công viên quảng trường mới được xây dựng ở vùng Tân Giang thành phố Y có quang cảnh khá đẹp. Hắn và Từ Viện bàn nhau năm sau sẽ mua nhà ở bên này. Có lẽ phải có một ngôi nhà rồi. Hắn vừa nắm tay Từ Viện vừa cong cong khoé miệng.
Hôm ấy mới qua Tết nguyên tiêu, mọi người bắt đầu tập trung làm việc trở lại. Hoắc Dương được xả hơi từ Tết nên tâm trạng rất thoải mái. Cấp trên gọi hắn vào văn phòng giao một hạng mục mới. Hạng mục mới lập ra sẽ họp vào buổi chiều, trước tiên hắn phải đi đón khách hàng, đối tác xuống máy bay thì đưa đến khách sạn Vinh Thành công ty đã đặt phòng, sau đó đưa họ đi ăn ở nhà hàng đã định.
Hắn thấy Từ Viện đi cùng một người đàn ông xa lạ ở sảnh khách sạn. Cô ấy một tay nắm lấy tay người kia, tay còn lại cầm một cái túi Chanel nhỏ mà Hoắc Dương chưa từng nhìn thấy. Cô ấy thấy hắn thì ánh mắt mang theo sự né tránh và lúng túng. Ánh mắt ấy lạnh lẽo như thuộc về một người phụ nữ Hoắc Dương không quen biết, như dáng vẻ nên có của bất kì nhân vật đáng khinh nào trong các bản tin.
Cửa phòng được người mở ra từ bên ngoài, theo đó là tiếng gọi rất lớn: "Dương Dương! Dương Dương!"
Cảnh trong mơ im bặt từ đây.
Hoắc Dương chợt tỉnh trong trạng thái tim co lại và mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Hắn giãy dụa vươn người mới phát hiện đầu vừa choáng vừa nặng nề như mới vớt ra từ trong nước. Hắn liếc nhìn thời gian, đã là tám giờ sáng hôm sau.
Bà nội mang vẻ mặt hốt hoảng, cái tay già nua nắm lấy tay Hoắc Dương.
"Dương Dương à, bà gõ cửa phòng cháu nhưng chẳng nghe thấy tiếng gì bên trong. Bà sợ quá. Có phải cháu không khoẻ không, nhìn sắc mặt như bị ốm ấy... Ôi chao, cháu trai ngoan ơi, cháu bị sốt rồi!"
Bà nội dạy bảo kẻ bị ốm là hắn y như khi còn bé, bắt hắn nằm xuống rồi đắp chăn dày để chảy mồ hôi, còn bản thân phải đi bệnh viện ngay. Hoắc Dương liên tục dỗ dành lừa gạt mà nói với bà mình chỉ mệt thôi, không cần đi gặp bác sĩ, ngủ một giấc là khoẻ rồi. Bà cụ vẫn lo lắng không yên, nhất quyết đi nhà thuốc mua thuốc cảm cúm rồi vội vàng hầm canh gà trong bếp.
Hoắc Dương nằm trên giường, thấy cả người mềm oặt, toàn thân đau nhức như gân cốt bị rút đi. Hắn tắt luôn điện thoại rồi chìm vào vào giấc ngủ mê man.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất