Tn60: Sau Khi Bị Từ Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Truyện Thập Niên
Chương 47: Lưu Manh
Lý Lai Đệ vốn đã bực bội, vừa nghe lời này thì viền mắt lập tức đỏ ửng lên: "Con đâu có!"
Điền Thúy Phân chẳng thèm nghe Lý Lai Đệ ngụy biện, kéo tai cô ta đi vào bên trong:
"Không có thì con đỏ mắt làm gì? Mẹ với bố con không cho con ăn hay là không cho con mặc mà chút đồ đó lại cám dỗ con như thế? Tại sao mẹ lại sinh ra cái thứ đáng xấu hổ như con chứ!"
Điền Thúy Phân phát hiện ra, ngoại trừ khuôn mặt thì đứa con gái này chẳng có điểm nào giống bà ta cả, nhất là đầu óc.
Lúc trước người mà bố mẹ chọn cho bà ta không phải họ Lý.
Mà là bà ta cảm thấy anh nông dân kia chẳng có tương lai gì, bèn tự mình bám lấy Lý Thường Thuận đang học viện ở cửa hàng.
Trên thực tế, nếu không phải là không thể tìm được cơ hội, bà ta còn muốn bám lấy quản lý hay ông chủ cửa hàng hơn, làm vợ nhỏ cũng được.
Năm ấy những người buôn bán ở bên ngoài, có ai mà không nuôi một vợ một bồ nhí?
Chỉ cần không chạm mặt nhau thì làm bà lớn hay làm bà nhỏ có gì khác nhau đâu?
Bà ta mười bốn mười lăm tuổi đã biết tính toán cho bản thân mình, nay con gái đã sắp mười tám rồi, lại chỉ biết nhìn khuôn mặt thôi!
Điền Thúy Phân dùng một tay đẩy Lý Lai Đệ lên giường sưởi:
"Con nghĩ xem, nếu cậu ta thật sự là một người tốt, tại sao mẹ lại không giới thiệu cho con?
Cậu ta chỉ là một thằng lưu manh, ăn nhậu bài bạc chẳng thiếu thứ gì, bố mẹ cậu ta không dạy dỗ được nên mới đá cậu ta đến đây."
"Lưu manh?" Lý Lai Đệ mở to mắt, quên cả việc che lỗ tai lại.
Điền Thúy Phân dứt khoát nói huỵch toẹt ra:
"Ở dưới quê cậu ta thậm chí còn chẳng kiếm nổi bảy công điểm, đi gây chuyện ở khắp nơi, mẹ cậu ta suốt ngày phải đi xin lỗi người ta.
Cậu ta đến đây rồi cũng không chịu yên, tháng trước còn đánh gãy tay người ta, bị hạ một bậc lương.
Nếu không thì con nói xem tại sao xưởng trưởng Lục lại phải vội vã đuổi cậu ta ra ngoài? Hạ Thược đi theo cậu ta, sau này còn phải chịu khổ dài dài."
Hạ Thược, người còn phải chịu khổ dài dài, không hề ý thức rằng mình sắp phải bước vào phần mộ hôn nhân:
"Chị đi lấy giấy chứng nhận, không phải em cũng muốn đi theo đấy chứ?"
Dù sao cũng đã đạt được mục đích hợp tác, đối phương còn đưa cả phí ký hợp đồng.
Hạ Thược cũng không quá để ý đến việc phải ký hợp đồng sớm hay muộn.
Chẳng qua ở thời đại này, muốn đăng ký kết hôn thì phải có thư giới thiệu.
Mà thư giới thiệu của cô lại đang ở nhà khách, hai người chỉ có thể hẹn gặp vào buổi chiều.
Điền Thúy Phân chẳng thèm nghe Lý Lai Đệ ngụy biện, kéo tai cô ta đi vào bên trong:
"Không có thì con đỏ mắt làm gì? Mẹ với bố con không cho con ăn hay là không cho con mặc mà chút đồ đó lại cám dỗ con như thế? Tại sao mẹ lại sinh ra cái thứ đáng xấu hổ như con chứ!"
Điền Thúy Phân phát hiện ra, ngoại trừ khuôn mặt thì đứa con gái này chẳng có điểm nào giống bà ta cả, nhất là đầu óc.
Lúc trước người mà bố mẹ chọn cho bà ta không phải họ Lý.
Mà là bà ta cảm thấy anh nông dân kia chẳng có tương lai gì, bèn tự mình bám lấy Lý Thường Thuận đang học viện ở cửa hàng.
Trên thực tế, nếu không phải là không thể tìm được cơ hội, bà ta còn muốn bám lấy quản lý hay ông chủ cửa hàng hơn, làm vợ nhỏ cũng được.
Năm ấy những người buôn bán ở bên ngoài, có ai mà không nuôi một vợ một bồ nhí?
Chỉ cần không chạm mặt nhau thì làm bà lớn hay làm bà nhỏ có gì khác nhau đâu?
Bà ta mười bốn mười lăm tuổi đã biết tính toán cho bản thân mình, nay con gái đã sắp mười tám rồi, lại chỉ biết nhìn khuôn mặt thôi!
Điền Thúy Phân dùng một tay đẩy Lý Lai Đệ lên giường sưởi:
"Con nghĩ xem, nếu cậu ta thật sự là một người tốt, tại sao mẹ lại không giới thiệu cho con?
Cậu ta chỉ là một thằng lưu manh, ăn nhậu bài bạc chẳng thiếu thứ gì, bố mẹ cậu ta không dạy dỗ được nên mới đá cậu ta đến đây."
"Lưu manh?" Lý Lai Đệ mở to mắt, quên cả việc che lỗ tai lại.
Điền Thúy Phân dứt khoát nói huỵch toẹt ra:
"Ở dưới quê cậu ta thậm chí còn chẳng kiếm nổi bảy công điểm, đi gây chuyện ở khắp nơi, mẹ cậu ta suốt ngày phải đi xin lỗi người ta.
Cậu ta đến đây rồi cũng không chịu yên, tháng trước còn đánh gãy tay người ta, bị hạ một bậc lương.
Nếu không thì con nói xem tại sao xưởng trưởng Lục lại phải vội vã đuổi cậu ta ra ngoài? Hạ Thược đi theo cậu ta, sau này còn phải chịu khổ dài dài."
Hạ Thược, người còn phải chịu khổ dài dài, không hề ý thức rằng mình sắp phải bước vào phần mộ hôn nhân:
"Chị đi lấy giấy chứng nhận, không phải em cũng muốn đi theo đấy chứ?"
Dù sao cũng đã đạt được mục đích hợp tác, đối phương còn đưa cả phí ký hợp đồng.
Hạ Thược cũng không quá để ý đến việc phải ký hợp đồng sớm hay muộn.
Chẳng qua ở thời đại này, muốn đăng ký kết hôn thì phải có thư giới thiệu.
Mà thư giới thiệu của cô lại đang ở nhà khách, hai người chỉ có thể hẹn gặp vào buổi chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất