Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Chương 18: Toàn Nhã Trân Bị Bắt Quả Tang Yêu Đương Vụng Trộm Trong Phòng Thay Đồ 1
Mẹ Chung số khổ, khi còn trẻ đã lấy chồng, chồng bà ất qua đời vì bệnh tật khi con trai bà ấy mới ba tuổi, đôi tai của con trai bà ấy bị hỏng vì sốt cao, dần dần suy yếu ngay cả khả năng nói cũng bị ảnh hưởng, không nói được.
Nhà chồng đông con, không thèm quan tâm đến đứa cháu trai câm điếc này nên đuổi mẹ Chung và đứa con ra khỏi nhà.
Mẹ Chung không có nơi nào để đi cùng con nên bà ấy đi bộ đến Thượng Hải để tìm việc làm.
Nhưng không ai muốn thuê bà ấy vì bà ấy còn dẫn theo đứa con câm điếc này.
Khi có người đưa bà ấy đến nhà họ Tô, ông nội Tô thấy bà ấy đáng thương nên gật đầu giữ bà ấy lại.
Thậm chí còn đưa con trai bà ấy đến bệnh viện để điều trị.
Nhưng tiếc là bị bệnh quá lâu, không có cách nào để điều trị được nữa.
Mẹ Chung và con ở lại nhà họ Tô, dù đứa trẻ không biết nói nhưng đã học được kỹ năng nấu ăn từ đầu bếp của gia đình. Việc này không bàn đến thành công nhưng vẫn có khả năng kiếm sống nuôi được bản thân mình.
Cho đến khi cách đây vài năm, khi tình thế không ổn, ông nội Tô sợ liên lụy tới bọn họ nên lập tức tìm cho đứa trẻ một công việc trong một khách sạn quốc doanh ở quê của mẹ Chung, đồng thời đưa cho mẹ Chung một khoản tiền bà ấy xây một khoảng sân nhỏ để an hưởng tuổi già.
Mẹ Chung nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng bà ấy nhanh chóng gật đầu rồi nói: "Con đi cũng được, không đi cũng được, dù con có đi đâu thì đều phải nhớ cẩn thận."
Mẹ Chung vừa khóc vừa cười: “Đến khi con sinh con, dì sẽ chăm sóc con và đứa bé khi trong tháng ở cữ.”
"Được, con đợi dì, mẹ Chung." Tô Anh lau nước mắt.
Lúc Tô Anh quay lại bên cạnh Khâu Trường Minh, Khâu Trường Minh đã rút tiêm ra, “Tôi đã kê đơn cho cô, cô đi lấy thuốc đi. Sau này cứ ba ngày đến châm cứu một lần. "
"Ông Khâu, cảm ơn ông." Tô Anh nói lời cảm ơn.
Khâu Trường Minh xua tay: “Có gì đâu mà phải cảm ơn? Tôi đã già rồi, còn không biết sẽ ra đi nữa.”
Khâu Trường Minh nói đến đây cũng có chút buồn bã: “Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, ngoại trừ đứa trẻ vừa rồi. Đứa trẻ đó là trẻ mồ côi. Khi tôi mới đến đây chỉ một lòng muốn chết. Nhờ có đứa trẻ đó cho tôi đồ ăn, còn ở cạnh bầu bạn với tôi. Cô bé nhà họ Tô à, đến khi tôi chết, nếu có cơ hội mong cô chăm sóc đứa trẻ đó nhiều hơn."
"Cháu chắc chắn sẽ làm."
Tô Anh hứa hẹn.
Nhà chồng đông con, không thèm quan tâm đến đứa cháu trai câm điếc này nên đuổi mẹ Chung và đứa con ra khỏi nhà.
Mẹ Chung không có nơi nào để đi cùng con nên bà ấy đi bộ đến Thượng Hải để tìm việc làm.
Nhưng không ai muốn thuê bà ấy vì bà ấy còn dẫn theo đứa con câm điếc này.
Khi có người đưa bà ấy đến nhà họ Tô, ông nội Tô thấy bà ấy đáng thương nên gật đầu giữ bà ấy lại.
Thậm chí còn đưa con trai bà ấy đến bệnh viện để điều trị.
Nhưng tiếc là bị bệnh quá lâu, không có cách nào để điều trị được nữa.
Mẹ Chung và con ở lại nhà họ Tô, dù đứa trẻ không biết nói nhưng đã học được kỹ năng nấu ăn từ đầu bếp của gia đình. Việc này không bàn đến thành công nhưng vẫn có khả năng kiếm sống nuôi được bản thân mình.
Cho đến khi cách đây vài năm, khi tình thế không ổn, ông nội Tô sợ liên lụy tới bọn họ nên lập tức tìm cho đứa trẻ một công việc trong một khách sạn quốc doanh ở quê của mẹ Chung, đồng thời đưa cho mẹ Chung một khoản tiền bà ấy xây một khoảng sân nhỏ để an hưởng tuổi già.
Mẹ Chung nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng bà ấy nhanh chóng gật đầu rồi nói: "Con đi cũng được, không đi cũng được, dù con có đi đâu thì đều phải nhớ cẩn thận."
Mẹ Chung vừa khóc vừa cười: “Đến khi con sinh con, dì sẽ chăm sóc con và đứa bé khi trong tháng ở cữ.”
"Được, con đợi dì, mẹ Chung." Tô Anh lau nước mắt.
Lúc Tô Anh quay lại bên cạnh Khâu Trường Minh, Khâu Trường Minh đã rút tiêm ra, “Tôi đã kê đơn cho cô, cô đi lấy thuốc đi. Sau này cứ ba ngày đến châm cứu một lần. "
"Ông Khâu, cảm ơn ông." Tô Anh nói lời cảm ơn.
Khâu Trường Minh xua tay: “Có gì đâu mà phải cảm ơn? Tôi đã già rồi, còn không biết sẽ ra đi nữa.”
Khâu Trường Minh nói đến đây cũng có chút buồn bã: “Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, ngoại trừ đứa trẻ vừa rồi. Đứa trẻ đó là trẻ mồ côi. Khi tôi mới đến đây chỉ một lòng muốn chết. Nhờ có đứa trẻ đó cho tôi đồ ăn, còn ở cạnh bầu bạn với tôi. Cô bé nhà họ Tô à, đến khi tôi chết, nếu có cơ hội mong cô chăm sóc đứa trẻ đó nhiều hơn."
"Cháu chắc chắn sẽ làm."
Tô Anh hứa hẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất