Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Chương 19: Toàn Nhã Trân Bị Bắt Quả Tang Yêu Đương Vụng Trộm Trong Phòng Thay Đồ 2
"Tôi tin tưởng cô. Được rồi, đi nhanh đi. Nếu không đi, cô sẽ không bắt được xe đâu."
Hai người ngồi trên xe buýt trở về, Tạ Tinh nhìn khuôn mặt Tô Anh, thấp giọng nói: “Cảm ơn em.”
Tô Anh chợt bật cười: "Vậy sau này anh rửa bát đi."
Thật sự đúng là không khách khí chút nào.
Tạ Tinh không khỏi mỉm cười: “Được.”
Anh cũng không nỡ để một cô bé được nuông chiều từ bé đến lớn làm việc nhà.
Tô Anh từ trong túi lấy ra hai hộp sản phẩm chăm sóc sức khỏe đưa cho anh: “Từ giờ trở đi anh cũng sẽ là người nấu cơm.”
Như này đúng là không thể mô tả bằng được đằng chân lân đằng đầu nữa.
Sau khi hai người về đến nhà, họ lại tỏ ra như không quen biết nhau.
Nhưng sau khi được Tô Tranh nhắc nhở, Lục Quang Đình lại đặc biệt chú ý tới hai người.
Mặc dù không phát hiện ra được cái gì, nhưng lại luôn có cảm giác hai ngày nay lúc Tô Anh không có ở nhà thì Tạ Tinh cũng thường xuyên không có ở nhà, quả thực quá trùng hợp.
Không chừng là thật sự đã có điều gì đó đang xảy ra giữa hai người này.
Sau khi suy đoán này xuất hiện trong đầu Lục Quang Đình, trong lòng anh ta cảm thấy rất phức tạp.
Một mặt thở phào nhẹ nhõm, việc hủy bỏ hôn ước sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mặt khác, anh ta cũng có chút tức giận, dù sao hôn ước còn chưa bị hủy bỏ, anh ta vẫn đang là chồng sắp cưới của Tô Anh, sao Tô Anh có thể làm như vậy? Chẳng lẽ Tạ Tinh còn tốt hơn anh ta sao?
Trong bữa tối, Toàn Nhã Trân phàn nàn: "Quang Đình hiếm khi đến đây được một lần, Tiểu anh, sao ngày nào con cũng ra ngoài chơi vậy thế?"
Tô Anh gần đây càng ngày càng ít hứng thú với chuyện diễn kịch: “Con đã hẹn với bạn cùng lớp từ lâu rồi, chẳng lẽ lại thất hứa sao? Hơn nữa, sau này còn nhiều thời gian ở bên anh Quang Đình, không thiếu hai ngày này đâu. "
Nghe câu Tô Anh nói xong, Lục Quang Đình ở dưới bàn nắm tay an ủi Tô Tranh.
————————
Buổi sáng tiếng điện thoại reo lên, Toàn Nhã Trân tiện tay nhấc máy, sau đó cười rạng rỡ nói: "Giám đốc Vương, anh thật sự khách sáo quá, không cần không cần đâu."
Sau khi cúp điện thoại, Toàn Nhã Trân nói với giọng điệu có chút khoe khoang và tự tin: “Giám đốc Vương đúng là người tốt, những người khác chỉ là lãng phí thời gian mà thôi. Vậy mà Giám đốc Vương còn nhớ rõ đến tình bạn năm xưa, nói gần đây có hai hộp sôcôla, nhớ Tiểu Anh thích ăn, nên lát sẽ gửi qua.”
Tô Anh cũng mỉm cười, mọi chuyện đều thuận lợi như kế hoạch.
Hai người ngồi trên xe buýt trở về, Tạ Tinh nhìn khuôn mặt Tô Anh, thấp giọng nói: “Cảm ơn em.”
Tô Anh chợt bật cười: "Vậy sau này anh rửa bát đi."
Thật sự đúng là không khách khí chút nào.
Tạ Tinh không khỏi mỉm cười: “Được.”
Anh cũng không nỡ để một cô bé được nuông chiều từ bé đến lớn làm việc nhà.
Tô Anh từ trong túi lấy ra hai hộp sản phẩm chăm sóc sức khỏe đưa cho anh: “Từ giờ trở đi anh cũng sẽ là người nấu cơm.”
Như này đúng là không thể mô tả bằng được đằng chân lân đằng đầu nữa.
Sau khi hai người về đến nhà, họ lại tỏ ra như không quen biết nhau.
Nhưng sau khi được Tô Tranh nhắc nhở, Lục Quang Đình lại đặc biệt chú ý tới hai người.
Mặc dù không phát hiện ra được cái gì, nhưng lại luôn có cảm giác hai ngày nay lúc Tô Anh không có ở nhà thì Tạ Tinh cũng thường xuyên không có ở nhà, quả thực quá trùng hợp.
Không chừng là thật sự đã có điều gì đó đang xảy ra giữa hai người này.
Sau khi suy đoán này xuất hiện trong đầu Lục Quang Đình, trong lòng anh ta cảm thấy rất phức tạp.
Một mặt thở phào nhẹ nhõm, việc hủy bỏ hôn ước sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mặt khác, anh ta cũng có chút tức giận, dù sao hôn ước còn chưa bị hủy bỏ, anh ta vẫn đang là chồng sắp cưới của Tô Anh, sao Tô Anh có thể làm như vậy? Chẳng lẽ Tạ Tinh còn tốt hơn anh ta sao?
Trong bữa tối, Toàn Nhã Trân phàn nàn: "Quang Đình hiếm khi đến đây được một lần, Tiểu anh, sao ngày nào con cũng ra ngoài chơi vậy thế?"
Tô Anh gần đây càng ngày càng ít hứng thú với chuyện diễn kịch: “Con đã hẹn với bạn cùng lớp từ lâu rồi, chẳng lẽ lại thất hứa sao? Hơn nữa, sau này còn nhiều thời gian ở bên anh Quang Đình, không thiếu hai ngày này đâu. "
Nghe câu Tô Anh nói xong, Lục Quang Đình ở dưới bàn nắm tay an ủi Tô Tranh.
————————
Buổi sáng tiếng điện thoại reo lên, Toàn Nhã Trân tiện tay nhấc máy, sau đó cười rạng rỡ nói: "Giám đốc Vương, anh thật sự khách sáo quá, không cần không cần đâu."
Sau khi cúp điện thoại, Toàn Nhã Trân nói với giọng điệu có chút khoe khoang và tự tin: “Giám đốc Vương đúng là người tốt, những người khác chỉ là lãng phí thời gian mà thôi. Vậy mà Giám đốc Vương còn nhớ rõ đến tình bạn năm xưa, nói gần đây có hai hộp sôcôla, nhớ Tiểu Anh thích ăn, nên lát sẽ gửi qua.”
Tô Anh cũng mỉm cười, mọi chuyện đều thuận lợi như kế hoạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất