Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Chương 40: Món Quà Lớn 2
Một tên đạo đức giả, một con trà xanh, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đời đời kiếp kiếp, ngàn vạn lần đừng làm hại người khác nữa.
Tô Anh không thèm nhìn bọn họ.
Sóng vai cùng Tạ Tinh bước vào.
Hôm nay đến đây không có người quen cũ của nhà họ Tô, nên cũng không ai cảm thấy có gì không ổn.
Họ hàng nhà họ Từ ngược lại cảm thấy người con dâu này cũng không tệ.
Cả cháu gái và con gái ruột đều tìm được chồng là quân nhân.
Sau này trở thành người thân cũng là một mối quan hệ tốt.
Toàn Nhã Trân nhìn thấy Tô Anh và Tạ Tinh cùng nhau đi tới, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Lợi dụng lúc không ai chú ý, bà kéo Tô Anh sang một bên, thấp giọng nói: "Tô Anh, mẹ cảnh cáo con, mẹ không đồng ý chuyện của con và Tạ Tinh, mau chia tay đi."
Tạ Tinh đã là một tên què rồi, có thể có tiền đồ gì?
Khuôn mặt này của Tô Anh gả cho anh quá thiệt thòi.
Tô Anh ngược lại nắm lấy tay Toàn Nhã Trân: "Mẹ, con cảm thấy Tạ Tinh rất tốt, con rất thích anh ấy, chúng con đã ở bên nhau rồi." Nhìn thấy Toàn Nhã Trân sắp nổi giận, Tô Anh lại cười nói: "Mẹ, hôm nay không thể tức giận, hôm nay tức giận là xui xẻo, chú Từ cũng sẽ không vui."
Toàn Nhã Trân chỉ có thể nén giận xuống.
May mà diễn viên múa cũng là diễn viên, không ai nhìn ra lửa giận trong lòng Toàn Nhã Trân.
Toàn Nhã Trân những năm nay bảo dưỡng rất tốt,tuy có tuổi nhưng vẫn giữ được nét thanh xuân.
Họ hàng nhà họ Từ nhìn thấy bà, cũng hiểu tại sao trước kia giới thiệu cho Từ Trường Chinh nhiều phụ nữ như vậy mà ông ta đều không vừa mắt, hóa ra là ánh mắt cao như vậy.
Hai người cúi đầu trước tượng vĩ nhân, đọc theo hai câu trích dẫn, coi như là hoàn thành lễ.
Món ăn vừa được dọn lên, một đám người ăn mặc rách rưới đã xông vào từ cửa.
Vừa vào nhìn thấy thức ăn, họ liền chạy tới dùng tay bốc ăn.
"Á!"
"Lũ ăn mày ở đâu ra vậy!"
Tô Anh và Tạ Tinh liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng tránh sang một bên.
Trương Giai Di tức giận vô cùng, mắng: "Lũ điên, cút ra ngoài!"
Khách khứa hoàn hồn, đều bắt đầu đuổi người.
Người đàn ông đứng đầu, cả người tỏa ra mùi hôi khó chịu, cười hềnh hệch: "Tôi là A Lạp, là họ hàng của Toàn Nhã Trân."
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Toàn Nhã Trân, Toàn Nhã Trân ngơ ngác: "Không phải họ hàng của tôi, bọn họ đến đây ăn chực đấy."
Từ Trường Chinh tức giận vô cùng, phẩy tay nói: "Đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi."
Tô Anh không thèm nhìn bọn họ.
Sóng vai cùng Tạ Tinh bước vào.
Hôm nay đến đây không có người quen cũ của nhà họ Tô, nên cũng không ai cảm thấy có gì không ổn.
Họ hàng nhà họ Từ ngược lại cảm thấy người con dâu này cũng không tệ.
Cả cháu gái và con gái ruột đều tìm được chồng là quân nhân.
Sau này trở thành người thân cũng là một mối quan hệ tốt.
Toàn Nhã Trân nhìn thấy Tô Anh và Tạ Tinh cùng nhau đi tới, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Lợi dụng lúc không ai chú ý, bà kéo Tô Anh sang một bên, thấp giọng nói: "Tô Anh, mẹ cảnh cáo con, mẹ không đồng ý chuyện của con và Tạ Tinh, mau chia tay đi."
Tạ Tinh đã là một tên què rồi, có thể có tiền đồ gì?
Khuôn mặt này của Tô Anh gả cho anh quá thiệt thòi.
Tô Anh ngược lại nắm lấy tay Toàn Nhã Trân: "Mẹ, con cảm thấy Tạ Tinh rất tốt, con rất thích anh ấy, chúng con đã ở bên nhau rồi." Nhìn thấy Toàn Nhã Trân sắp nổi giận, Tô Anh lại cười nói: "Mẹ, hôm nay không thể tức giận, hôm nay tức giận là xui xẻo, chú Từ cũng sẽ không vui."
Toàn Nhã Trân chỉ có thể nén giận xuống.
May mà diễn viên múa cũng là diễn viên, không ai nhìn ra lửa giận trong lòng Toàn Nhã Trân.
Toàn Nhã Trân những năm nay bảo dưỡng rất tốt,tuy có tuổi nhưng vẫn giữ được nét thanh xuân.
Họ hàng nhà họ Từ nhìn thấy bà, cũng hiểu tại sao trước kia giới thiệu cho Từ Trường Chinh nhiều phụ nữ như vậy mà ông ta đều không vừa mắt, hóa ra là ánh mắt cao như vậy.
Hai người cúi đầu trước tượng vĩ nhân, đọc theo hai câu trích dẫn, coi như là hoàn thành lễ.
Món ăn vừa được dọn lên, một đám người ăn mặc rách rưới đã xông vào từ cửa.
Vừa vào nhìn thấy thức ăn, họ liền chạy tới dùng tay bốc ăn.
"Á!"
"Lũ ăn mày ở đâu ra vậy!"
Tô Anh và Tạ Tinh liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng tránh sang một bên.
Trương Giai Di tức giận vô cùng, mắng: "Lũ điên, cút ra ngoài!"
Khách khứa hoàn hồn, đều bắt đầu đuổi người.
Người đàn ông đứng đầu, cả người tỏa ra mùi hôi khó chịu, cười hềnh hệch: "Tôi là A Lạp, là họ hàng của Toàn Nhã Trân."
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Toàn Nhã Trân, Toàn Nhã Trân ngơ ngác: "Không phải họ hàng của tôi, bọn họ đến đây ăn chực đấy."
Từ Trường Chinh tức giận vô cùng, phẩy tay nói: "Đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất