Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Chương 44: Đăng Lên Báo Thông Báo Chuyện Cắt Đứt Quan Hệ 3
Tạ Tinh chưa bao giờ đến nhà hàng Tây, nhưng anh thản nhiên nhìn sang bàn bên cạnh.
Sau đó anh nhìn cô nhóc đang phấn khích trước mặt rồi mỉm cười, cô nhóc tham ăn này.
Trả lại thực đơn cho người phục vụ, Tô Anh nhìn thấy nụ cười trên môi anh, cố ý nhìn chằm chằm Tạ Tinh: “Sao, chê em gọi nhiều quá à? Em thấy anh là Đại Vị Vương* nên em mới gọi nhiều. "
*Đại Vị Vương: ám chỉ người ăn nhiều
Mặc dù đúng là cô muốn ăn, nhưng Tạ Tinh quả thực là một Đại Vị Vương.
Bình thường ăn năm bát mì dầu hành, trong khi ăn còn chê khẩu phần ăn này quá ít.
"Xin chào, đồ ăn của hai vị đây."
Bánh mì bơ tỏi được đưa ra trước, Tạ Tinh cắn một miếng, lông mày thả lỏng biểu thị anh cảm thấy nó khá ngon, Tô Anh chỉ ăn một cái rồi ngừng lại, sau đó nhìn Tạ Tinh ăn từng miếng từng miếng.
Khi bánh kem bơ được mang tới, Tạ Tinh cắn một miếng, cau mày.
Ngọt quá!
Lại thấy vẻ mặt Tô Anh khi ăn đầy thỏa mãn.
Tuy không thích ăn, nhưng Tạ Tinh lại không có thói quen lãng phí đồ ăn, cho nên anh cau mày ăn hết.
Chẳng bao lâu sau, đồ ăn đã được bưng lên đầy đủ, Tạ Tinh nhìn thấy thịt lập tức hoàn toàn thả lỏng lông mày.
Nhìn thấy động tác của Tô Anh, anh cũng cầm dao nĩa lên. Tô Anh nhỏ giọng nói với anh về nghi thức ăn uống của người phương Tây, sau khi nói xong, cô còn nói thêm: “Nhưng dù sao cũng là ăn thôi, chỉ cần có thể ăn no là được, muốn ăn như thế nào cũng được.”
Tạ Tinh nghe vậy bật cười nhưng vẫn bắt đầu ăn theo lời Tô Anh dạy.
Không thể không nói, khả năng học tập của Tạ Tinh thực sự rất mạnh. Chỉ trong vài phút, anh đã nắm vững những điểm mấu chốt khi sử dụng dao và nĩa.
Hai người thay trao đổi đồ ăn, Tô Anh ăn được hai miếng bít tết, chút thịt cừu và thịt lợn là đã thấy no, đống đồ ăn còn lại đều do một mình Tạ Tinh giải quyết.
Ăn xong, Tô Anh hỏi: "Anh cảm thấy cái nào ngon nhất?"
Tạ Tinh suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Thịt là món ngon nhất.”
Tô Anh: “Anh nói như không nói.”
"Vậy anh không thích cái nào nhất?"
"Cà phê."
Câu này được thốt ra không chút do dự, Tạ Tinh nói: “Anh đã từng nghe người ta nói là vị đắng, nhưng không ngờ lại đắng đến thế”.
Sau khi ăn xong thì xe buýt cũng đã ngừng chạy nên hai người chỉ có thể chậm rãi đi bộ về nhà.
Vừa lúc tiêu thực.
Sau đó anh nhìn cô nhóc đang phấn khích trước mặt rồi mỉm cười, cô nhóc tham ăn này.
Trả lại thực đơn cho người phục vụ, Tô Anh nhìn thấy nụ cười trên môi anh, cố ý nhìn chằm chằm Tạ Tinh: “Sao, chê em gọi nhiều quá à? Em thấy anh là Đại Vị Vương* nên em mới gọi nhiều. "
*Đại Vị Vương: ám chỉ người ăn nhiều
Mặc dù đúng là cô muốn ăn, nhưng Tạ Tinh quả thực là một Đại Vị Vương.
Bình thường ăn năm bát mì dầu hành, trong khi ăn còn chê khẩu phần ăn này quá ít.
"Xin chào, đồ ăn của hai vị đây."
Bánh mì bơ tỏi được đưa ra trước, Tạ Tinh cắn một miếng, lông mày thả lỏng biểu thị anh cảm thấy nó khá ngon, Tô Anh chỉ ăn một cái rồi ngừng lại, sau đó nhìn Tạ Tinh ăn từng miếng từng miếng.
Khi bánh kem bơ được mang tới, Tạ Tinh cắn một miếng, cau mày.
Ngọt quá!
Lại thấy vẻ mặt Tô Anh khi ăn đầy thỏa mãn.
Tuy không thích ăn, nhưng Tạ Tinh lại không có thói quen lãng phí đồ ăn, cho nên anh cau mày ăn hết.
Chẳng bao lâu sau, đồ ăn đã được bưng lên đầy đủ, Tạ Tinh nhìn thấy thịt lập tức hoàn toàn thả lỏng lông mày.
Nhìn thấy động tác của Tô Anh, anh cũng cầm dao nĩa lên. Tô Anh nhỏ giọng nói với anh về nghi thức ăn uống của người phương Tây, sau khi nói xong, cô còn nói thêm: “Nhưng dù sao cũng là ăn thôi, chỉ cần có thể ăn no là được, muốn ăn như thế nào cũng được.”
Tạ Tinh nghe vậy bật cười nhưng vẫn bắt đầu ăn theo lời Tô Anh dạy.
Không thể không nói, khả năng học tập của Tạ Tinh thực sự rất mạnh. Chỉ trong vài phút, anh đã nắm vững những điểm mấu chốt khi sử dụng dao và nĩa.
Hai người thay trao đổi đồ ăn, Tô Anh ăn được hai miếng bít tết, chút thịt cừu và thịt lợn là đã thấy no, đống đồ ăn còn lại đều do một mình Tạ Tinh giải quyết.
Ăn xong, Tô Anh hỏi: "Anh cảm thấy cái nào ngon nhất?"
Tạ Tinh suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Thịt là món ngon nhất.”
Tô Anh: “Anh nói như không nói.”
"Vậy anh không thích cái nào nhất?"
"Cà phê."
Câu này được thốt ra không chút do dự, Tạ Tinh nói: “Anh đã từng nghe người ta nói là vị đắng, nhưng không ngờ lại đắng đến thế”.
Sau khi ăn xong thì xe buýt cũng đã ngừng chạy nên hai người chỉ có thể chậm rãi đi bộ về nhà.
Vừa lúc tiêu thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất