Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Chương 50: Truyền Tin 6
Khi tin tức về Toàn Nhã Trân lan truyền, lãnh đạo đơn vị lập tức đến tìm bà ta để nói chuyện, vấn đề tác phong làm việc hiện tại không phải là chuyện nhỏ.
Toàn Nhã Trân ngay lập tức bị tạm thời đình chỉ công tác.
Bà cụ Từ lại càng tức giận hơn. Bây giờ ngay cả tiền cũng không kiếm được nên ngày nào cũng nhìn bà ta làm việc nhà.
Toàn Nhã Trân chưa bao giờ bị đối xử như thế này nên trân đâu thể nào chịu nổi những chuyện tủi thân này, chỉ trong vòng một tuần, bà ta nhìn đôi bàn tay thô ráp của mình, âm thầm rơi nước mắt. Cuối cùng bà ta cũng tìm được cơ hội chạy đến biệt thự của nhà họ Tô, bà ta còn chưa kịp tới gần đã bị hàng xóm láng giềng anh một câu tôi một câu mắng cho bà ta phải xấu hổ rời đi.
Sau này không thấy bà ta xuất hiện nữa, có lẽ bà cụ Từ đã theo dõi bà ta sát sao hơn.
——————————
Tô Anh nhìn thấy mồ hôi trên đầu Tạ Tinh, lấy khăn tay ra lau cho anh, Tạ Tinh nhẹ nhàng lắc đầu tỏ ý không sao. Ông nội Khâu đi ra, nói: “Thằng nhóc này được đấy, đúng là có sức chịu đựng, không nói một lời nào.”
"Ông Khâu." Tô Anh nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Tạ Tinh lại có chút lo lắng, Khâu Trường Minh cười nói: "Tiểu Anh, cô không cần lo lắng cho thằng nhóc này đâu, hiện tại càng đau, thì nêu rõ hiệu quả càng tốt. Sau lần châm cứu này, vết thương ở chân của nó cơ bản đã bình phục ”.
Đôi mắt của cả hai đều sáng lên khi nghe điều này. Tô Anh nhìn vào bắp chân của Tạ Tinh, đây là dấu vết do bom để lại. Tạ Tinh là một quân nhân rất ưu tú, nếu anh không thể làm quân nhân nữa, thì không biết anh sẽ buồn bã đến nhường nào.
Khâu Trường Minh dường như không quen nhìn hai người tình cảm, hừ lạnh một tiếng: “Nhưng mà!”
Một câu thôi cũng khiến tim Tô Anh lỡ nhịp.
"Tục ngữ đã nói, bị thương ở xương cốt thì phải dưỡng thương trăm ngày, thằng nhóc này không chỉ bị thương ở xương cốt, sai khi trở về có thể vận động những bài tập thích hợp, nhưng cường độ không được quá lớn, phải mất ba tháng mới có thể hoàn toàn bình phục, cũng phải uống thuốc đúng giờ."
Vừa nói, Khâu Trường Minh vừa đâm thẳng cây kim bạc dầy nóng đỏ rực vào trong.
Tô Anh nhìn thấy mà mí mắt giật giật, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn kỹ hơn.
Liên tục châm ba cây, Khâu Trường Minh dừng lại, đi ra ngoài.
Toàn Nhã Trân ngay lập tức bị tạm thời đình chỉ công tác.
Bà cụ Từ lại càng tức giận hơn. Bây giờ ngay cả tiền cũng không kiếm được nên ngày nào cũng nhìn bà ta làm việc nhà.
Toàn Nhã Trân chưa bao giờ bị đối xử như thế này nên trân đâu thể nào chịu nổi những chuyện tủi thân này, chỉ trong vòng một tuần, bà ta nhìn đôi bàn tay thô ráp của mình, âm thầm rơi nước mắt. Cuối cùng bà ta cũng tìm được cơ hội chạy đến biệt thự của nhà họ Tô, bà ta còn chưa kịp tới gần đã bị hàng xóm láng giềng anh một câu tôi một câu mắng cho bà ta phải xấu hổ rời đi.
Sau này không thấy bà ta xuất hiện nữa, có lẽ bà cụ Từ đã theo dõi bà ta sát sao hơn.
——————————
Tô Anh nhìn thấy mồ hôi trên đầu Tạ Tinh, lấy khăn tay ra lau cho anh, Tạ Tinh nhẹ nhàng lắc đầu tỏ ý không sao. Ông nội Khâu đi ra, nói: “Thằng nhóc này được đấy, đúng là có sức chịu đựng, không nói một lời nào.”
"Ông Khâu." Tô Anh nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Tạ Tinh lại có chút lo lắng, Khâu Trường Minh cười nói: "Tiểu Anh, cô không cần lo lắng cho thằng nhóc này đâu, hiện tại càng đau, thì nêu rõ hiệu quả càng tốt. Sau lần châm cứu này, vết thương ở chân của nó cơ bản đã bình phục ”.
Đôi mắt của cả hai đều sáng lên khi nghe điều này. Tô Anh nhìn vào bắp chân của Tạ Tinh, đây là dấu vết do bom để lại. Tạ Tinh là một quân nhân rất ưu tú, nếu anh không thể làm quân nhân nữa, thì không biết anh sẽ buồn bã đến nhường nào.
Khâu Trường Minh dường như không quen nhìn hai người tình cảm, hừ lạnh một tiếng: “Nhưng mà!”
Một câu thôi cũng khiến tim Tô Anh lỡ nhịp.
"Tục ngữ đã nói, bị thương ở xương cốt thì phải dưỡng thương trăm ngày, thằng nhóc này không chỉ bị thương ở xương cốt, sai khi trở về có thể vận động những bài tập thích hợp, nhưng cường độ không được quá lớn, phải mất ba tháng mới có thể hoàn toàn bình phục, cũng phải uống thuốc đúng giờ."
Vừa nói, Khâu Trường Minh vừa đâm thẳng cây kim bạc dầy nóng đỏ rực vào trong.
Tô Anh nhìn thấy mà mí mắt giật giật, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn kỹ hơn.
Liên tục châm ba cây, Khâu Trường Minh dừng lại, đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất