Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Chương 8: Giúp Tô Tranh Lập Nhân Thiết 2
Kỳ thật có trời mới nhớ Lục Quang Đình thích ăn loại sợi mì gì, chẳng qua là cho Tô Tranh một cơ hội để thể hiện thôi.
Không bao lâu, bạn bè của Tô Tranh đều đi về, trong nhà chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Tô Anh có chút mệt mỏi, đứng lên nói: "Tôi lên lầu nghỉ ngơi một lát, nấu cơm xong thì gọi tôi."
Trước khi đi còn liếc mắt ra hiệu cho Tạ Tinh, mặt ngoài thì Tạ Tinh không hề gợn sóng, nhưng qua chừng mười lăm phút, anh cũng đứng lên nói: "Tôi đi lên nằm một chút."
Sau đó phòng khách cũng chỉ còn lại hai người là Lục Quang Đình cùng Tô Tranh đang bận việc ở trong bếp.
Tô Anh trở lại phòng nhanh chóng thay quần áo, nhìn thấy mình trong gương, trên người che kín dấu vết màu đỏ, Tô Anh không nhịn được đỏ mặt.
Vừa mới thay quần áo xong, cô chợt nghe thấy tiếng gõ cửa: "Ai vậy?"
"Là tôi."
Giọng nói trầm thấp, là Tạ Tinh.
Tô Anh mở cửa ra, Tạ Tinh nhanh chóng lách người vào.
Tạ Tinh nhìn cô, cô gái nhỏ chỉ một lát đã thay sang bộ quần áo khác, bộ áo liền váy màu xanh dương nhạt rộng thùng thình khiến cô có vẻ gầy yếu, nhưng anh lại biết dưới bộ áo liền váy này đang cất giấu. . . . . . Tạ Tinh ho nhẹ một tiếng, không dám nghĩ tiếp nữa.
"Muốn đi mua đồ à?"
Tạ Tinh lơ đãng hỏi.
Tô Anh mời anh ngồi xuống: "Không phải đã lên kế hoạch rồi sao.
Bây giờ chúng ta xem như vợ chồng sắp cưới nhỉ, vậy anh giúp tôi làm chút chuyện cũng là chuyện đương nhiên đúng không."
Tạ Tinh: "Không phải chồng sắp cưới của em đang ở dưới lầu sao?"
Tô Anh nghe vậy dường như đã hiểu được cái gì, buồn cười nói: "Anh ghen à?"
Tạ Tinh thấy vẻ mặt muốn bày trò của cô gái nhỏ: "Không có!
Nói đi, là chuyện gì?"
"Ngày mai tôi, Tô Tranh và Lục Quang Đình sẽ đi ra ngoài, anh theo dõi Toàn Nhã Trân giúp tôi."
Tô Anh không chút khách khí nói.
Tạ Tinh bình tĩnh nhìn cô một lát, cuối cùng đồng ý nói: "Được."
Trước khi kết hôn cùng Tạ Tinh, cô muốn giải quyết toàn bộ chuyện phiền toái về Toàn Nhã Trân và Tô Tranh.
Tạ Tinh đứng dậy, Tô Anh đỡ anh một tay, Tạ Tinh nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại của cô đặt lên khuỷu tay mình, đột nhiên cảm thấy hình như bị thương cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu.
Mở cửa ra, Tạ Tinh đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tạ Tinh rời đi, Tô Anh đột nhiên nổi hứng trêu đùa, thấp giọng gọi một câu.
"Anh Tạ Tinh."
Không bao lâu, bạn bè của Tô Tranh đều đi về, trong nhà chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Tô Anh có chút mệt mỏi, đứng lên nói: "Tôi lên lầu nghỉ ngơi một lát, nấu cơm xong thì gọi tôi."
Trước khi đi còn liếc mắt ra hiệu cho Tạ Tinh, mặt ngoài thì Tạ Tinh không hề gợn sóng, nhưng qua chừng mười lăm phút, anh cũng đứng lên nói: "Tôi đi lên nằm một chút."
Sau đó phòng khách cũng chỉ còn lại hai người là Lục Quang Đình cùng Tô Tranh đang bận việc ở trong bếp.
Tô Anh trở lại phòng nhanh chóng thay quần áo, nhìn thấy mình trong gương, trên người che kín dấu vết màu đỏ, Tô Anh không nhịn được đỏ mặt.
Vừa mới thay quần áo xong, cô chợt nghe thấy tiếng gõ cửa: "Ai vậy?"
"Là tôi."
Giọng nói trầm thấp, là Tạ Tinh.
Tô Anh mở cửa ra, Tạ Tinh nhanh chóng lách người vào.
Tạ Tinh nhìn cô, cô gái nhỏ chỉ một lát đã thay sang bộ quần áo khác, bộ áo liền váy màu xanh dương nhạt rộng thùng thình khiến cô có vẻ gầy yếu, nhưng anh lại biết dưới bộ áo liền váy này đang cất giấu. . . . . . Tạ Tinh ho nhẹ một tiếng, không dám nghĩ tiếp nữa.
"Muốn đi mua đồ à?"
Tạ Tinh lơ đãng hỏi.
Tô Anh mời anh ngồi xuống: "Không phải đã lên kế hoạch rồi sao.
Bây giờ chúng ta xem như vợ chồng sắp cưới nhỉ, vậy anh giúp tôi làm chút chuyện cũng là chuyện đương nhiên đúng không."
Tạ Tinh: "Không phải chồng sắp cưới của em đang ở dưới lầu sao?"
Tô Anh nghe vậy dường như đã hiểu được cái gì, buồn cười nói: "Anh ghen à?"
Tạ Tinh thấy vẻ mặt muốn bày trò của cô gái nhỏ: "Không có!
Nói đi, là chuyện gì?"
"Ngày mai tôi, Tô Tranh và Lục Quang Đình sẽ đi ra ngoài, anh theo dõi Toàn Nhã Trân giúp tôi."
Tô Anh không chút khách khí nói.
Tạ Tinh bình tĩnh nhìn cô một lát, cuối cùng đồng ý nói: "Được."
Trước khi kết hôn cùng Tạ Tinh, cô muốn giải quyết toàn bộ chuyện phiền toái về Toàn Nhã Trân và Tô Tranh.
Tạ Tinh đứng dậy, Tô Anh đỡ anh một tay, Tạ Tinh nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại của cô đặt lên khuỷu tay mình, đột nhiên cảm thấy hình như bị thương cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu.
Mở cửa ra, Tạ Tinh đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tạ Tinh rời đi, Tô Anh đột nhiên nổi hứng trêu đùa, thấp giọng gọi một câu.
"Anh Tạ Tinh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất