[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm

Chương 12: Nam Nữ Đều Có Thể Để Tóc Ngắn Ngang Tai 3

Trước Sau
Về đến nhà, cất đồ đạc vào không gian, nghỉ ngơi một lát thì đi tìm tiệm hớt tóc để cắt tóc.

Chỗ bọn họ cắt tóc chỉ có hai tiệm.

Ông chú trung niên thấy cô muốn cắt tóc, trực tiếp hỏi: “Muốn cắt ngắn bao nhiêu?”

Tần Sương nhìn mình trong gương, lạnh nhạt nói: “Tóc ngắn ngang tai, tóc mái qua lông mày là được.”

Thợ cắt tóc thấy cô muốn cắt tóc ngắn như vậy không chắc ăn hỏi: “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Nếu cắt, sẽ rất lâu dài, nhóc con là một cô gái đó.”

“Chắc chắn, cái cũ không đi cái mới không đến.”

Thợ cắt tóc thấy cô không do dự, cầm kéo bắt đầu cắt.

Từng sợi tóc dài rơi xuống, Tần Sương không chút đau lòng.

Con gái thời này, đa số đều là tóc dài tết thành bím.

Cô cũng không thích kiểu dáng như vậy.



Cảm giác như một cô gái quê.

Cô không muốn!

Sau đó trong gương không ngừng thay đổi, rất nhanh một mái tóc ngắn phóng khoáng đã ra lò.

Thợ cắt tóc rất hài lòng với kiệt tác của mình, vừa cười vừa nói: “Khuôn mặt tươi cười này của cô, tóc ngắn rất hợp với cô đó, đoán chừng mấy cô gái nhỏ gặp nhau, một đám đều sẽ bị cô mê hoặc.”

Tần Sương nhìn kiểu tóc mới của mình, cũng cười nói: “Cám ơn chú đã khích lệ, bao nhiêu tiền?”

“Năm hào. Có muốn lấy chỗ tóc này không?”

Tần Sương lấy ra 5 hào, nhìn mái tóc dài trên mặt đất nói: “Không cần, cám ơn.”

Sau đó xoay người rời khỏi nơi này.

Thợ cắt tóc nhìn bóng lưng đối phương rời đi, nghĩ thầm cô gái nhỏ bây giờ thật là ngầu, nói cắt tóc là cắt.

Nhưng Tần Sương cũng không thèm quan tâm.



Lúc này cô đang đi dạo quanh thị trấn.

Nơi này là nơi nguyên chủ lớn lên, khắp nơi đều là kỷ niệm.

Nghĩ đến việc lần này cô đi, về sau sẽ không trở lại nữa.

Đi tới đi lui, đi đến điểm thanh niên tri thức.

Nhớ rằng mình còn chưa xử lý xong trong nhà và công việc, cô suy nghĩ một chút rồi đi vào.

Sau đó cô bắt gặp một cô gái đang khóc sướt mướt.

“Mẹ, con không muốn đi xa như vậy, mẹ không thể kiếm cho con một công việc sao? Hoặc là đổi người gần một chút cũng tốt, có phải mẹ không yêu con nữa không?”

Người phụ nữ nhìn cô con gái dịu dàng mềm mại, trong lòng cũng không nỡ.

Nhưng công việc bây giờ đều là một củ cải một cái hố, nào có người sẽ dễ dàng buông bỏ với công việc trong tay mình.

Người đàn ông của bà ấy chịu áp lực từ trên đè xuống, nếu không báo danh xuống nông thôn và tìm một công việc, sẽ không tiện giải thích với cấp trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau