[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm

Chương 47: Sở Thích, Đánh Nhau! 3

Trước Sau
Mấy thanh niên tri thức đốt hai ngọn đèn dầu, lúc này mới bắt đầu ăn cơm tối.

Ôn Tuyền thấy người đến đông đủ, mới mở miệng nói: “Hôm nay hoan nghênh người mới các ngươi đến, tuy rằng chúng ta đều từ trời nam biển bắc đến đây, không có bạn bè, không có người thân, nhưng chúng ta có một điểm giống nhau, đó chính là đều gọi là thanh niên tri thức.”

“Tôi hy vọng rằng, bất kể chúng ta suy nghĩ cho bản thân như thế nào và tính toán chi li ra sao, tôi chỉ muốn nói rằng chúng ta là một thể thống nhất, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục và nếu ai đó làm hỏng thanh danh của thanh niên tri thức, đừng đổ lỗi cho tất cả chúng ta vì sao lại lập người đó.”

“Còn nữa, tôi không hy vọng có người không có việc gì đi kiếm chuyện, bởi vì mỗi người chúng tôi mỗi ngày đi làm đã rất mệt mỏi, nếu có người ở điểm thanh niên tri thức không quen, có thể ra ngoài thuê phòng, cũng có thể dùng tiền mua nhà, những thứ này đều là tự do của các mọi người.”

“Được rồi, tôi muốn nói chính là như vậy, hi vọng mọi người đoàn kết nhất trí, để cho chúng ta tranh thủ sớm ngày trở về thành phố.”

Ôn Tuyền nói xong, mọi người cũng vỗ tay cổ vũ.

Sau đó đến mọi người tự giới thiệu.

“Chào mọi người, tôi là thanh niên tri thức cũ, tên là Phạm Vĩ, 24 tuổi, xuống nông thôn 5 năm rồi.”

“Chào mọi người, tôi tên là Đường Gia Huy, 22 tuổi, xuống nông thôn 4 năm.”

“Chào mọi người, tôi tên là Lăng Tuyết, 20 tuổi, xuống nông thôn 2 năm.”

...



Lần lượt giới thiệu bản thâm, rất nhanh đã đến Tần Sương.

“Chào mọi người, tôi tên Tần Sương, cô nhi, 16 tuổi, sở thích đánh nhau, có người thích luận bàn có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Mọi người nghe giới thiệu như vậy, cũng là vẻ mặt cạn lời.

Sở thích này cũng không cần phải nói trắng ra như vậy đâu.

Dù sao cũng không ai trêu chọc cô.

Vu Viên Viên thấy Tần Sương giới thiệu xong, cũng nói tiếp: “Tôi tên là Vu Viên Viên, năm nay 17 tuổi.”

“Tôi tên là Mục Nghiệp Kiêu, 18 tuổi.”

Sau khi mọi người giới thiệu xong, Vu Viên Viên mới nhớ tới, sao không thấy Lý Tĩnh?

Người kia ở trên xe lửa líu ríu một đường, sẽ không chung một đại đội với mình đó chứ?

Khỏi nói nữa, lúc này Lý Tĩnh quả thật là không có chung chỗ với cô ấy.

Cô ta đến nơi, mới phát hiện cô ta và Vu Viên Viên căn bản không cùng một đại đội.



Bấy giờ Lý Tĩnh cũng vì chuyện này mà tức giận.

Nhưng Viên Viên lại bởi vì keo dính chó này không có ở đây, vui vẻ không thôi.

Hôm qua lúc đi, đón tiếp và thiết lập mối quan hệ với lão đại đã khiến cô quên sạch sẽ chuyện đó.

Đương nhiên, người này không ở đây, lỗ tai nàng cũng có thể yên tĩnh một chút.

Bên này chờ tất cả mọi người giới thiệu xong, Ôn Tuyền mới tuyên bố mở tiệc.

Nhìn trên bàn ăn, thịt rau ít ỏi, Tần Sương đều không tiện xuống tay.

Xem ra cuộc sống nơi này, thật đúng là có chút gian khổ.

Cũng may, bản thân thông minh, trực tiếp dọn ra ngoài ở, ít nhất mở cái bếp nhỏ, cũng sẽ không bị mọi người vây xem.

Tuy rằng thời buổi này động vật nhỏ trên núi ai bắt được chính là người đó, nhưng muốn ăn mỗi ngày vậy thì hơi quá đáng.

Đương nhiên Tần Sương cùng hai đồng bọn ở chung một chỗ, mỗi lần có gà rừng và thỏ rừng, ba người vừa vặn ăn được một bữa.

Cho nên không ở điểm thanh niên tri thức là đúng đắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau