[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm

Chương 6: Tần Sương Dũng Mãnh Như Hổ 3

Trước Sau
Tần Sương thấy vậy, đi về phía trước một bước nói: “Xin chào, tôi tên là Tần Sương, chủ nhân của căn nhà này, mẹ tôi vừa mới hy sinh, đám người này với danh nghĩa là bác trai và bà nội của tôi đến đây bắt đầu chiếm đoạt nhà của tôi. Không chỉ như thế, còn chiếm lấy công việc mẹ tôi để lại cho tôi và báo danh cho tôi đi nông thôn. Ngay cả tiền trợ cấp của mẹ tôi, cũng bị bọn họ cướp đi. Cho nên, bây giờ tôi tố cáo bọn họ chiếm đoạt nhà cửa và tiền tài của gia đình liệt sĩ. Kính xin anh công an thay tôi làm chủ.”

Đội trưởng công an nghe xong lời Tần Sương nói, nhìn bà cụ trên mặt đất nói: “Bà không phải bà nội ruột của cô ấy?”

Bà cụ nghe vậy, nổi trận lôi đình quát: “Cô ta đánh rắm, ba nó là do tôi nuôi lớn, đó là con tôi, cho nên dựa vào cái gì mà tôi không thể ở căn nhà này.”

Công an nghe bà cụ thô tục nói, nhíu mày nói: “Nói chuyện đàng hoàng, bà có chứng cứ gì nói ba cô ấy là con ruột của bà? Cô gái này vừa nhìn đã thấy không giống những người trong nhà bà chút nào, tôi thấy các người giống như quân cướp giật.”

“Đánh rắm, cô ta giống mẹ, cho nên mới không giống bọn tôi.”

Tần Sương thấy bà cụ mạnh miệng, đành phải mở miệng nói: “Anh công an, anh chờ một chút, tôi đi lấy ảnh chụp ba mẹ tôi kết hôn, vừa nhìn là biết tôi giống ai.”

“Được.”



Bà cụ thấy Tần Sương còn có ảnh chụp, trong lòng bỗng chốc có chút hoảng hốt.

Tuy rằng đứa bé này không phải do bà ta sinh ra, nhưng cũng là do bà ta nuôi lớn.

Căn nhà này dựa vào cái gì, bà ta không thể ở.

Chỉ có Tần Kiến Vũ che mặt sưng đỏ, vẻ mặt ngoan độc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chờ Tần Sương đi ra lần nữa, cầm ảnh chụp đưa cho công an nói: “Đây là ảnh của ba mẹ tôi, năm đó ba tôi mất tích khi làm nhiệm vụ trong quân đội, hàng xóm xung quanh mẹ tôi đều biết, cho nên vừa nhìn là biết à.”

Đội trưởng đội công an nhận lấy ảnh chụp, nhìn người trong bức ảnh đen trắng, sau đó để cho người chung quanh nhìn thoáng qua xác nhận, mới nói với bà cụ trên mặt đất: “Các người tự mình rời đi hay cần chúng tôi giúp? Đã từng tuổi này, vậy mà bắt nạt một đứa nhỏ, các người thật đúng là không biết xấu hổ. Nếu không muốn vào cục cảnh sát, lập tức đem công việc và tiền trợ cấp trả lại cho người ta, sau đó các người ở đâu về chỗ đấy, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau