[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận
Chương 20:
Tiếp đó, cô đi đến nhà kho thứ ba.
Ở đây chất đống đủ thứ lặt vặt, thứ gì cũng có, chủng loại rất đa dạng.
Nào là đồng nát sắt vụn, đủ loại đồ sứ đồ gốm, quần áo rách nát,...
Có thư viện báu vật đúng là tiện lợi, rất nhiều thứ không biết, dùng ý niệm lật tìm nhanh chóng là có thể nhận ra.
Khương Phi Nhạn tìm được trong đó vài chiếc bình hoa và đồ sứ có giá trị sưu tầm.
Điều bất ngờ hơn là, cô lại tìm thấy vài chiếc hộp nhỏ trong một cái ấm sắt, bên trong đựng toàn là dược liệu quý hiếm.
May mà được cô tìm thấy, nếu không với điều kiện bảo quản thế này, thêm nửa năm nữa thôi là dược liệu mất tác dụng hết.
Khương Phi Nhạn lập tức cất dược liệu vào nơi chuyên dùng để bảo quản dược liệu trong không gian.
Đi dạo thêm một vòng nữa, thấy không còn gì đáng giá, Khương Phi Nhạn mới lưu luyến bước ra ngoài.
Mấy quyển sách tham khảo chỉ tốn 2 hào, bà cô trông coi liền tươi cười cho qua.
Lúc này cũng gần trưa rồi, Khương Phi Nhạn không về nhà mà tìm một chỗ khuất rồi vào thẳng không gian.
Trong không gian, cô lại làm một bữa trưa thịnh soạn.
Tôm xào hành, trứng bác thịt bằm, cơm trắng, thêm một ly coca đá.
Ăn uống no say một bữa, hoàn hảo!
Khương Phi Nhạn ăn xong nghỉ ngơi trong không gian một lát, rồi ra khỏi không gian bắt xe buýt đến một trạm thu mua phế liệu khác.
Đã ra ngoài rồi thì tiện thể đi lượm thêm chút đồ.
Kinh Thị có trạm thu mua phế liệu ở cả 4 hướng đông tây nam bắc, chỗ cô vừa đi là phía tây, bây giờ cô sẽ đến trạm thu mua phế liệu phía nam.
Lần này người trông coi là một ông lão, mặt mày nhăn nhó như ai nợ tiền mình vậy, nhìn là biết khó nói chuyện.
Thế nên Khương Phi Nhạn cũng không đưa kẹo cứng nữa, mà trực tiếp đi vào tìm đồ.
Trạm thu mua phế liệu phía nam này còn lớn hơn cả phía tây lúc trước, lại có đến 4 nhà kho lớn, đồ đạc cũng nhiều hơn.
Có kinh nghiệm lần trước, Khương Phi Nhạn cũng không sợ nữa, thấy đồ tốt là lập tức cất vào không gian.
Lần này thu hoạch khá nhiều, moi được trong chân bàn rỗng mấy chiếc nhẫn và dây chuyền nạm đá quý, thậm chí còn có mấy cây vàng miếng nữa chứ!
Đồ nội thất quý giá cũng có vài món, gỗ trắc, hoàng hoa lê Hải Nam, gỗ đàn hương đều có đủ.
Thậm chí còn có vài bức tranh chữ quý giá, đều là bị vứt ở góc nhà bám bụi rồi được phát hiện.
Còn có bình hoa đồ sứ gì đó, cũng thu vào không ít.
Chuyến đi này, đúng là thu hoạch đầy tay!
Lúc Khương Phi Nhạn quay về, miệng cười toe toét đến mang tai.
Đi lùng sục trạm thu mua phế liệu của thời đại này, quả nhiên không uổng công mà!
Lúc về đến gần nhà họ Khương, trời đã sẩm tối.
Lúc này là giờ mọi người tan làm ăn cơm.
Bà dì Trương hàng xóm đang ngồi hóng mát trước cửa, thấy cô từ ngoài về, liền tò mò hỏi:
"Tiểu Nhạn, cháu khỏe lại chưa? Sao không nghỉ ngơi cho khỏe mà lại chạy lung tung?"
Ở đây chất đống đủ thứ lặt vặt, thứ gì cũng có, chủng loại rất đa dạng.
Nào là đồng nát sắt vụn, đủ loại đồ sứ đồ gốm, quần áo rách nát,...
Có thư viện báu vật đúng là tiện lợi, rất nhiều thứ không biết, dùng ý niệm lật tìm nhanh chóng là có thể nhận ra.
Khương Phi Nhạn tìm được trong đó vài chiếc bình hoa và đồ sứ có giá trị sưu tầm.
Điều bất ngờ hơn là, cô lại tìm thấy vài chiếc hộp nhỏ trong một cái ấm sắt, bên trong đựng toàn là dược liệu quý hiếm.
May mà được cô tìm thấy, nếu không với điều kiện bảo quản thế này, thêm nửa năm nữa thôi là dược liệu mất tác dụng hết.
Khương Phi Nhạn lập tức cất dược liệu vào nơi chuyên dùng để bảo quản dược liệu trong không gian.
Đi dạo thêm một vòng nữa, thấy không còn gì đáng giá, Khương Phi Nhạn mới lưu luyến bước ra ngoài.
Mấy quyển sách tham khảo chỉ tốn 2 hào, bà cô trông coi liền tươi cười cho qua.
Lúc này cũng gần trưa rồi, Khương Phi Nhạn không về nhà mà tìm một chỗ khuất rồi vào thẳng không gian.
Trong không gian, cô lại làm một bữa trưa thịnh soạn.
Tôm xào hành, trứng bác thịt bằm, cơm trắng, thêm một ly coca đá.
Ăn uống no say một bữa, hoàn hảo!
Khương Phi Nhạn ăn xong nghỉ ngơi trong không gian một lát, rồi ra khỏi không gian bắt xe buýt đến một trạm thu mua phế liệu khác.
Đã ra ngoài rồi thì tiện thể đi lượm thêm chút đồ.
Kinh Thị có trạm thu mua phế liệu ở cả 4 hướng đông tây nam bắc, chỗ cô vừa đi là phía tây, bây giờ cô sẽ đến trạm thu mua phế liệu phía nam.
Lần này người trông coi là một ông lão, mặt mày nhăn nhó như ai nợ tiền mình vậy, nhìn là biết khó nói chuyện.
Thế nên Khương Phi Nhạn cũng không đưa kẹo cứng nữa, mà trực tiếp đi vào tìm đồ.
Trạm thu mua phế liệu phía nam này còn lớn hơn cả phía tây lúc trước, lại có đến 4 nhà kho lớn, đồ đạc cũng nhiều hơn.
Có kinh nghiệm lần trước, Khương Phi Nhạn cũng không sợ nữa, thấy đồ tốt là lập tức cất vào không gian.
Lần này thu hoạch khá nhiều, moi được trong chân bàn rỗng mấy chiếc nhẫn và dây chuyền nạm đá quý, thậm chí còn có mấy cây vàng miếng nữa chứ!
Đồ nội thất quý giá cũng có vài món, gỗ trắc, hoàng hoa lê Hải Nam, gỗ đàn hương đều có đủ.
Thậm chí còn có vài bức tranh chữ quý giá, đều là bị vứt ở góc nhà bám bụi rồi được phát hiện.
Còn có bình hoa đồ sứ gì đó, cũng thu vào không ít.
Chuyến đi này, đúng là thu hoạch đầy tay!
Lúc Khương Phi Nhạn quay về, miệng cười toe toét đến mang tai.
Đi lùng sục trạm thu mua phế liệu của thời đại này, quả nhiên không uổng công mà!
Lúc về đến gần nhà họ Khương, trời đã sẩm tối.
Lúc này là giờ mọi người tan làm ăn cơm.
Bà dì Trương hàng xóm đang ngồi hóng mát trước cửa, thấy cô từ ngoài về, liền tò mò hỏi:
"Tiểu Nhạn, cháu khỏe lại chưa? Sao không nghỉ ngơi cho khỏe mà lại chạy lung tung?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất