[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận
Chương 29:
Hiện tại đã là năm 73 rồi, rất ít thanh niên thực sự tự nguyện xuống nông thôn lao động cống hiến.
Không ngờ nữ đồng chí này lại nhiệt huyết ra đi như vậy, thật là ghê gớm.
Trong nháy mắt, hình ảnh Khương Phi Nhạn trong lòng nam nhân viên trở nên cao lớn hơn.
Anh ta cũng không còn chút do dự nào nữa, trực tiếp lấy tem từ trong quầy ra: "Tổng cộng có 8 bộ tem các loại, cô xem mẫu đi."
Khương Phi Nhạn liếc mắt nhìn, mỉm cười gật đầu: "Được, tôi lấy hết, đồng chí, bao nhiêu tiền vậy? "
"Một con tem 8 đồng." Nam nhân viên cúi đầu đếm, ngẩng đầu lên nói:
"Một bộ tem có 80 con tem, cô mua 8 bộ là 640 con tem, tổng cộng là 51.2 tệ."
Khương Phi Nhạn: "..."
May quá, lúc nãy ra ngoài cô đã cất hơn 10 tệ vào trong không gian, nếu không thì tiền đâu mà đủ, xem ra vẫn là phải kiếm tiền mới được.
Khương Phi Nhạn đưa tiền cho đối phương: "Đồng chí, anh đếm lại đi nhé."
"Vâng." Nam nhân viên gật đầu, mỉm cười nhìn lên.
"Làm phiền anh rồi." Khương Phi Nhạn cất tem vào trong túi vải bố màu xanh quân đội đeo bên người, trong lòng có chút kích động rời đi.
Muỗi nhỏ cũng là thịt, coi như tích cóp thêm được một khoản rồi.
Đi trên đường được một lúc, Khương Phi Nhạn đã tinh ý nhận ra có người đi theo mình.
Cô nhướng mày, vội vàng đi về phía một con hẻm nhỏ.
Đi đến một nơi khuất, cô thò đầu ra nhìn.
Thì thấy một bóng người nhỏ gầy đang ngó nghiêng nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
"Nhóc con, sao em lại đi theo chị?" Khương Phi Nhạn khoanh tay trước ngực, bước ra.
Cậu bé vừa nhìn thấy cô, ánh mắt liền sáng lên, vội chạy đến nói:
"Chị ơi... Chị thích sưu tập tem phải không ạ, em thấy chị mua nhiều tem lắm."
Cậu bé trước mặt trông khoảng 7 tuổi, dáng người gầy gò, mặc bộ quần áo cũ đã bạc màu nhưng rất sạch sẽ.
Đôi lông mày thanh tú, đôi mắt trong veo, khiến người khác nhìn vào liền sinh lòng yêu mến.
Khương Phi Nhạn thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng bớt đề phòng hơn: "Em có tem sao?"
Cậu bé gật đầu: "Dạ, nhà em có rất nhiều ạ, đều là do ông nội em sưu tầm khi còn sống!"
Khương Phi Nhạn hỏi: "Nhà em cách đây xa không?"
Hiện tại trong tay cô chỉ còn hơn 10 tệ, không có nhiều tiền dư để mua tem, nhưng có thể đổi vật tư lấy một ít.
"Không xa ạ! Đi bộ khoảng 10 phút là tới rồi." Cậu bé mặt đầy kỳ vọng, cẩn thận nói: "Chị ơi, chị có muốn đến xem không ạ?"
"Ừm, được." Khương Phi Nhạn gật đầu.
Nhìn dáng vẻ của cậu bé cũng không giống như đang nói dối, cứ đi xem thử một chút.
"Cảm ơn chị! Để em dẫn đường cho ạ!" Cậu bé vui mừng như muốn nhảy dựng lên, vội vàng đi trước dẫn đường.
Thật quá tốt rồi, cuối cùng bà nội cũng không phải chịu đói nữa rồi!
Khương Phi Nhạn đi theo sau cậu bé, rẽ trái rẽ phải một hồi.
Khoảng 10 phút sau, họ đến một con hẻm nhỏ đổ nát...
Bước vào con hẻm.
Hai người băng qua những ngôi nhà đổ nát và đống rác, dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ xiêu vẹo.
Không ngờ nữ đồng chí này lại nhiệt huyết ra đi như vậy, thật là ghê gớm.
Trong nháy mắt, hình ảnh Khương Phi Nhạn trong lòng nam nhân viên trở nên cao lớn hơn.
Anh ta cũng không còn chút do dự nào nữa, trực tiếp lấy tem từ trong quầy ra: "Tổng cộng có 8 bộ tem các loại, cô xem mẫu đi."
Khương Phi Nhạn liếc mắt nhìn, mỉm cười gật đầu: "Được, tôi lấy hết, đồng chí, bao nhiêu tiền vậy? "
"Một con tem 8 đồng." Nam nhân viên cúi đầu đếm, ngẩng đầu lên nói:
"Một bộ tem có 80 con tem, cô mua 8 bộ là 640 con tem, tổng cộng là 51.2 tệ."
Khương Phi Nhạn: "..."
May quá, lúc nãy ra ngoài cô đã cất hơn 10 tệ vào trong không gian, nếu không thì tiền đâu mà đủ, xem ra vẫn là phải kiếm tiền mới được.
Khương Phi Nhạn đưa tiền cho đối phương: "Đồng chí, anh đếm lại đi nhé."
"Vâng." Nam nhân viên gật đầu, mỉm cười nhìn lên.
"Làm phiền anh rồi." Khương Phi Nhạn cất tem vào trong túi vải bố màu xanh quân đội đeo bên người, trong lòng có chút kích động rời đi.
Muỗi nhỏ cũng là thịt, coi như tích cóp thêm được một khoản rồi.
Đi trên đường được một lúc, Khương Phi Nhạn đã tinh ý nhận ra có người đi theo mình.
Cô nhướng mày, vội vàng đi về phía một con hẻm nhỏ.
Đi đến một nơi khuất, cô thò đầu ra nhìn.
Thì thấy một bóng người nhỏ gầy đang ngó nghiêng nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
"Nhóc con, sao em lại đi theo chị?" Khương Phi Nhạn khoanh tay trước ngực, bước ra.
Cậu bé vừa nhìn thấy cô, ánh mắt liền sáng lên, vội chạy đến nói:
"Chị ơi... Chị thích sưu tập tem phải không ạ, em thấy chị mua nhiều tem lắm."
Cậu bé trước mặt trông khoảng 7 tuổi, dáng người gầy gò, mặc bộ quần áo cũ đã bạc màu nhưng rất sạch sẽ.
Đôi lông mày thanh tú, đôi mắt trong veo, khiến người khác nhìn vào liền sinh lòng yêu mến.
Khương Phi Nhạn thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng bớt đề phòng hơn: "Em có tem sao?"
Cậu bé gật đầu: "Dạ, nhà em có rất nhiều ạ, đều là do ông nội em sưu tầm khi còn sống!"
Khương Phi Nhạn hỏi: "Nhà em cách đây xa không?"
Hiện tại trong tay cô chỉ còn hơn 10 tệ, không có nhiều tiền dư để mua tem, nhưng có thể đổi vật tư lấy một ít.
"Không xa ạ! Đi bộ khoảng 10 phút là tới rồi." Cậu bé mặt đầy kỳ vọng, cẩn thận nói: "Chị ơi, chị có muốn đến xem không ạ?"
"Ừm, được." Khương Phi Nhạn gật đầu.
Nhìn dáng vẻ của cậu bé cũng không giống như đang nói dối, cứ đi xem thử một chút.
"Cảm ơn chị! Để em dẫn đường cho ạ!" Cậu bé vui mừng như muốn nhảy dựng lên, vội vàng đi trước dẫn đường.
Thật quá tốt rồi, cuối cùng bà nội cũng không phải chịu đói nữa rồi!
Khương Phi Nhạn đi theo sau cậu bé, rẽ trái rẽ phải một hồi.
Khoảng 10 phút sau, họ đến một con hẻm nhỏ đổ nát...
Bước vào con hẻm.
Hai người băng qua những ngôi nhà đổ nát và đống rác, dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ xiêu vẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất