[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận
Chương 4:
Lâu dần, nguyên chủ hoàn toàn thất vọng với cha mình, cũng không muốn gần gũi với ông ta nữa, mối quan hệ giữa hai người càng trở nên tồi tệ.
Mà lần này, nguyên chủ vốn đã suy sụp tinh thần, lại trải qua vụ bắt cóc làm tổn hại thanh danh, liền trở nên chán nản và uể oải.
Thời điểm biết được cha mình đã phản bội mẹ, mà người phụ nữ kia rất có thể chính là nguyên nhân khiến mẹ cô ấy qua đời...
Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, nguyên chủ đã từ bỏ mạng sống.
Và thế là cô đã xuyên không đến đây.
Trong phòng khách, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
“Thật ra chuyện này em cũng chỉ vì muốn tốt cho vợ chồng chúng ta mà thôi.” Ánh mắt của Lâm Xuân Cầm lóe lên một chút, rồi nói tiếp:
“Năm nay thằng bé đã 12 tuổi rồi, vài năm nữa là tốt nghiệp cấp ba.
Lúc đó nhỡ đâu lại có chỉ tiêu đưa về nông thôn, nó là con trai, không thể để nó đi đến những nơi khó khăn như thế chịu khổ được.
Lần này Tiểu Yên cũng đã trầm tĩnh hơn nhiều sau sự việc kia, đúng lúc để nó xuống quê thay đổi tính tình, em tin là sau này nó sẽ cảm ơn em.”
“Em cũng tính toán chu đáo thật.” Nghe xong, vẻ mặt của Khương Quốc Vĩ dịu hẳn.
Đứa con trai Khương Vạn Bảo này, ông ta thật lòng thương yêu, con gái thì không thể sánh bằng.
“Nhà máy dệt vẫn còn giữ lại công việc của mẹ Tiểu Yên, vốn định để nó tốt nghiệp cấp ba xong sẽ thay thế.”
Khương Quốc Vĩ dịu dàng nắm tay vợ, nhìn thấy vết chai trên tay bà ta do rửa bát, ông ta lên tiếng:
“Đợi một thời gian nữa Tiểu Nhạn đi xuống quê, anh sẽ nhờ người quen nói giúp để em thay thế công việc này, như vậy em sẽ không phải làm việc vặt trong bếp ở nhà máy thép nữa.”
“Anh Vĩ, anh đối xử với em tốt thật.”
Lâm Xuân Cầm nhẹ nhàng tựa vào lòng ông ta, đôi mắt tràn đầy xúc động.
Ở nơi ông không nhìn thấy, khóe miệng bà khẽ cong lên, nở nụ cười đầy toan tính.
Bà ta đã đánh cược đúng, trong lòng chồng bà ta, chỉ có bà ta và con trai là quan trọng nhất.
Nếu con bé chết tiệt đó không bị bán đi, thì để nó xuống quê mà bị mài giũa đi.
Đến lúc đó, ngày ngày làm việc ngoài đồng, bị nắng gió làm cho đen nhẻm, xấu xí, chỉ có thể lấy một gã nông dân, xem nó còn đắc ý cái gì!
Khương Quốc Vĩ không biết được suy nghĩ của vợ mình, mà có lẽ dù biết ông ta cũng chẳng nói gì.
Lúc này người vợ yêu kiều nằm trong lòng, ông ta chỉ thấy được sự dịu dàng và ân cần của bà ta, còn đâu tâm trí mà nghĩ đến chuyện khác.
“Em xem kìa, dạo gần đây gầy đi hẳn, vất vả rồi.”
Ông ta khẽ vuốt tóc bà, giọng dần trở nên khàn khàn.
Mà lần này, nguyên chủ vốn đã suy sụp tinh thần, lại trải qua vụ bắt cóc làm tổn hại thanh danh, liền trở nên chán nản và uể oải.
Thời điểm biết được cha mình đã phản bội mẹ, mà người phụ nữ kia rất có thể chính là nguyên nhân khiến mẹ cô ấy qua đời...
Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, nguyên chủ đã từ bỏ mạng sống.
Và thế là cô đã xuyên không đến đây.
Trong phòng khách, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
“Thật ra chuyện này em cũng chỉ vì muốn tốt cho vợ chồng chúng ta mà thôi.” Ánh mắt của Lâm Xuân Cầm lóe lên một chút, rồi nói tiếp:
“Năm nay thằng bé đã 12 tuổi rồi, vài năm nữa là tốt nghiệp cấp ba.
Lúc đó nhỡ đâu lại có chỉ tiêu đưa về nông thôn, nó là con trai, không thể để nó đi đến những nơi khó khăn như thế chịu khổ được.
Lần này Tiểu Yên cũng đã trầm tĩnh hơn nhiều sau sự việc kia, đúng lúc để nó xuống quê thay đổi tính tình, em tin là sau này nó sẽ cảm ơn em.”
“Em cũng tính toán chu đáo thật.” Nghe xong, vẻ mặt của Khương Quốc Vĩ dịu hẳn.
Đứa con trai Khương Vạn Bảo này, ông ta thật lòng thương yêu, con gái thì không thể sánh bằng.
“Nhà máy dệt vẫn còn giữ lại công việc của mẹ Tiểu Yên, vốn định để nó tốt nghiệp cấp ba xong sẽ thay thế.”
Khương Quốc Vĩ dịu dàng nắm tay vợ, nhìn thấy vết chai trên tay bà ta do rửa bát, ông ta lên tiếng:
“Đợi một thời gian nữa Tiểu Nhạn đi xuống quê, anh sẽ nhờ người quen nói giúp để em thay thế công việc này, như vậy em sẽ không phải làm việc vặt trong bếp ở nhà máy thép nữa.”
“Anh Vĩ, anh đối xử với em tốt thật.”
Lâm Xuân Cầm nhẹ nhàng tựa vào lòng ông ta, đôi mắt tràn đầy xúc động.
Ở nơi ông không nhìn thấy, khóe miệng bà khẽ cong lên, nở nụ cười đầy toan tính.
Bà ta đã đánh cược đúng, trong lòng chồng bà ta, chỉ có bà ta và con trai là quan trọng nhất.
Nếu con bé chết tiệt đó không bị bán đi, thì để nó xuống quê mà bị mài giũa đi.
Đến lúc đó, ngày ngày làm việc ngoài đồng, bị nắng gió làm cho đen nhẻm, xấu xí, chỉ có thể lấy một gã nông dân, xem nó còn đắc ý cái gì!
Khương Quốc Vĩ không biết được suy nghĩ của vợ mình, mà có lẽ dù biết ông ta cũng chẳng nói gì.
Lúc này người vợ yêu kiều nằm trong lòng, ông ta chỉ thấy được sự dịu dàng và ân cần của bà ta, còn đâu tâm trí mà nghĩ đến chuyện khác.
“Em xem kìa, dạo gần đây gầy đi hẳn, vất vả rồi.”
Ông ta khẽ vuốt tóc bà, giọng dần trở nên khàn khàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất