[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận
Chương 49:
Người phụ nữ trung niên làm việc ở nhà ăn lúc trước liền cố ý nói lớn: "Hừ, thảo nào!"
"Chắc là nó ỷ mình xinh đẹp, ăn mặc lẳng lơ nên mới lọt vào mắt xanh của bọn buôn người, loại người này không đáng để thương hại!"
Câu nói này có ẩn ý sâu xa, bóng gió nói Khương Phi Nhạn không đứng đắn.
Thời buổi này, danh tiếng đối với một người con gái là vô cùng quan trọng.
Khương Phi Nhạn chắc chắn không thể nhịn được.
Cô vốn dĩ muốn xem mẹ kế diễn kịch như thế nào, để rồi vạch mặt bà ta tại chỗ.
Hiện tại xem kịch cũng đã đủ rồi, đến lượt cô ra tay!
"Không có bằng chứng mà bà dám nói bậy, xem tôi có xé xác bà ra không!"
Khương Phi Nhạn tức giận nhảy xuống bàn, cầm lấy cái muôi múc canh trên bàn định đánh vào mặt người phụ nữ kia.
"Bốp! --" Má trái của bà ta lập tức xuất hiện một vết đỏ.
Nhân lúc bà ta chưa kịp phản ứng, Khương Phi Nhạn lại nhanh chóng dùng muôi múc canh đánh thêm hai cái vào má phải và miệng bà ta.
Trong nháy mắt, hai bên má và khóe miệng của người phụ nữ trung niên đều sưng đỏ lên.
"A a a!" Bà ta lúc này mới hoàn hồn, lập tức giơ nanh múa vuốt lao về phía Khương Phi Nhạn: "Con nhỏ chết tiệt, mày muốn chết à!!"
Ánh mắt Khương Phi Nhạn lóe lên tia giảo hoạt, trực tiếp cầm lấy cái chậu sắt trên tay trái úp thẳng vào đầu bà ta.
Rồi lại dùng cái xẻng sắt phang tới tấp vào người bà ta, cuối cùng là tung một cước đá bà ta ngã lăn ra đất.
Cả một chuỗi động tác như nước chảy mây trôi, bà thím bị đánh choáng váng.
Mãi cho đến khi Khương Phi Nhạn dừng động tác, bà ta mới cảm thấy toàn thân đau đớn, nằm trên đất kêu trời kêu đất.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng một phút, tất cả những người xung quanh đều bị sốc.
Trời đất ơi, cô gái này ngầu quá đi!
Có người đang ăn cơm, há hốc mồm, cái muỗng trên tay rơi xuống đất cũng không hay biết.
Còn có cánh đàn ông thì len lén lau mồ hôi trên trán, khụ khụ, phụ nữ quả nhiên là sinh vật không dễ chọc.
Đúng lúc không khí đang ngưng trệ.
Mẹ kế Lâm Xuân Cầm đột nhiên xông tới, vẻ mặt giận dữ mắng:
"Tiểu Nhạn! Cháu thật quá quắt! Sao cháu có thể đánh người lung tung như thế!!"
Tốt, tốt lắm, con nhỏ chết tiệt này lại được thêm một tội nữa rồi!
"Ồ, tôi còn đang thắc mắc sao đánh chưa đã tay." Khương Phi Nhạn vung vẩy cái xẻng sắt, nhếch mép cười lạnh lẽo: "Thì ra là tôi quên mất bà!"
Đến lúc bị đưa lên đồn công an thì cũng không đánh bà ta được nữa, chi bằng bây giờ trút giận một thể.
"Mày... mày muốn làm gì!" Bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm khiến Lâm Xuân Cầm sợ hãi, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận lạnh lẽo.
Bà ta lùi lại hai bước, lắp bắp: "Mày đừng có làm loạn."
Khương Phi Nhạn không nói thêm lời nào với bà ta nữa, cầm cái xẻng sắt lên rồi bổ nhào vào đánh.
Một trận đánh túi bụi, trực tiếp đánh cho Lâm Xuân Cầm quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin không ngừng.
"Chắc là nó ỷ mình xinh đẹp, ăn mặc lẳng lơ nên mới lọt vào mắt xanh của bọn buôn người, loại người này không đáng để thương hại!"
Câu nói này có ẩn ý sâu xa, bóng gió nói Khương Phi Nhạn không đứng đắn.
Thời buổi này, danh tiếng đối với một người con gái là vô cùng quan trọng.
Khương Phi Nhạn chắc chắn không thể nhịn được.
Cô vốn dĩ muốn xem mẹ kế diễn kịch như thế nào, để rồi vạch mặt bà ta tại chỗ.
Hiện tại xem kịch cũng đã đủ rồi, đến lượt cô ra tay!
"Không có bằng chứng mà bà dám nói bậy, xem tôi có xé xác bà ra không!"
Khương Phi Nhạn tức giận nhảy xuống bàn, cầm lấy cái muôi múc canh trên bàn định đánh vào mặt người phụ nữ kia.
"Bốp! --" Má trái của bà ta lập tức xuất hiện một vết đỏ.
Nhân lúc bà ta chưa kịp phản ứng, Khương Phi Nhạn lại nhanh chóng dùng muôi múc canh đánh thêm hai cái vào má phải và miệng bà ta.
Trong nháy mắt, hai bên má và khóe miệng của người phụ nữ trung niên đều sưng đỏ lên.
"A a a!" Bà ta lúc này mới hoàn hồn, lập tức giơ nanh múa vuốt lao về phía Khương Phi Nhạn: "Con nhỏ chết tiệt, mày muốn chết à!!"
Ánh mắt Khương Phi Nhạn lóe lên tia giảo hoạt, trực tiếp cầm lấy cái chậu sắt trên tay trái úp thẳng vào đầu bà ta.
Rồi lại dùng cái xẻng sắt phang tới tấp vào người bà ta, cuối cùng là tung một cước đá bà ta ngã lăn ra đất.
Cả một chuỗi động tác như nước chảy mây trôi, bà thím bị đánh choáng váng.
Mãi cho đến khi Khương Phi Nhạn dừng động tác, bà ta mới cảm thấy toàn thân đau đớn, nằm trên đất kêu trời kêu đất.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng một phút, tất cả những người xung quanh đều bị sốc.
Trời đất ơi, cô gái này ngầu quá đi!
Có người đang ăn cơm, há hốc mồm, cái muỗng trên tay rơi xuống đất cũng không hay biết.
Còn có cánh đàn ông thì len lén lau mồ hôi trên trán, khụ khụ, phụ nữ quả nhiên là sinh vật không dễ chọc.
Đúng lúc không khí đang ngưng trệ.
Mẹ kế Lâm Xuân Cầm đột nhiên xông tới, vẻ mặt giận dữ mắng:
"Tiểu Nhạn! Cháu thật quá quắt! Sao cháu có thể đánh người lung tung như thế!!"
Tốt, tốt lắm, con nhỏ chết tiệt này lại được thêm một tội nữa rồi!
"Ồ, tôi còn đang thắc mắc sao đánh chưa đã tay." Khương Phi Nhạn vung vẩy cái xẻng sắt, nhếch mép cười lạnh lẽo: "Thì ra là tôi quên mất bà!"
Đến lúc bị đưa lên đồn công an thì cũng không đánh bà ta được nữa, chi bằng bây giờ trút giận một thể.
"Mày... mày muốn làm gì!" Bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm khiến Lâm Xuân Cầm sợ hãi, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận lạnh lẽo.
Bà ta lùi lại hai bước, lắp bắp: "Mày đừng có làm loạn."
Khương Phi Nhạn không nói thêm lời nào với bà ta nữa, cầm cái xẻng sắt lên rồi bổ nhào vào đánh.
Một trận đánh túi bụi, trực tiếp đánh cho Lâm Xuân Cầm quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất