Tn70 Xuyên Hiện Đại Phải Làm Giàu Mới Hợp Lý Chứ!

Chương 22:

Trước Sau
"Tất nhiên, cũng không phải là không được." Trương Lan Phương cố ý ngừng một chút rồi mới nói ra mục đích: "Một văn phòng thanh niên trí thức chỉ được nuôi hai con gà, tuy là chúng tôi mang về, nhưng cũng là chiếm dụng hạn ngạch của tập thể, không thể ăn một mình được. Nhưng mà, mọi người muốn ăn thì cũng phải góp thức ăn cho gà, mọi người thấy sao?"

Lưu Phượng lập tức gật đầu: "Tôi đồng ý, tôi tình nguyện chịu trách nhiệm cho gà ăn."

Những người khác cũng đều đồng ý.

Trương Lan Phương vênh mặt: "Cô muốn cho ăn thì cô đến cho gà ăn đi ."

Những người khác đều đồng ý.

"Được, vậy chúng ta quyết định vậy đi, bây giờ chỉ cần..." Trương Lan Phương đang nói thì đột nhiên nhìn thấy Dư Mẫn, cô nàng lập tức cười tươi vẫy tay với Dư Mẫn: "Thanh niên trí thức Dư, cậu về rồi, vừa hay quá, tôi..."

Dư Mẫn bước đến, mỉm cười gật đầu: "Tôi ủng hộ ý kiến của Lan Phương."

Trương Lan Phương im bặt, cười nói: "Cậu biết rồi à."

Từ San nói: "Bây giờ chỉ còn Chương Diệp và Vương Thục Hà là chưa hỏi ý kiến thôi, không biết hai người họ đâu nhỉ?"

Lưu Phượng tiếp lời: "Chắc là không thành vấn đề đâu, tối đến lúc ăn cơm hỏi han hai người họ một tiếng là được."

"Ừ."

Thảo luận xong, Dư Mẫn kéo kéo tay Trương Lan Phương: "Lan Phương, cậu qua đây với mình một lát."

Cô nàng tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đi theo.

Phòng ngủ của Dư Mẫn.

Cô lấy hai cái bánh bao thịt đã chuẩn bị từ trước đưa cho Trương Lan Phương: "Mời cậu ăn, cảm ơn cậu hai hôm nay đã giúp đỡ mình."

Trương Lan Phương kinh ngạc: "Đây là bánh bao thịt á?"



Dư Mẫn gật đầu: "Ừ, hơi nguội rồi, tối cậu hấp lại ăn nhé."

"Không cần cầu kỳ vậy đâu."

Trương Lan Phương cười xòa, cũng không khách sáo, cầm ngay một cái bánh bao lên cắn một miếng, sau đó trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Dư Mẫn, nhưng lại không nỡ nói chuyện, chỉ mải miết nhai.

Nuốt xong miếng bánh, cô ấy mới có thời gian lên tiếng: "Mẫn Mẫn, bánh bao thịt này mềm, thơm quá đi! Cậu mua ở đâu vậy?"

Dư Mẫn giải thích: "Mua ở ga tàu lúc mình đến đây."

Trương Lan Phương lộ vẻ tiếc nuối.

Nói chuyện phiếm một lát, Trương Lan Phương trở về phòng mình, Dư Mẫn vội vàng đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ trước giường lên, đêm qua cô cảm thấy không an toàn, bèn treo thêm một cái rèm ở giữa phòng, như vậy thì sẽ không sợ có người bên ngoài vén rèm cửa sổ lên nữa.

Cánh cửa vàng kim xuất hiện.

Dư Mẫn nháy mắt đã biến mất.

2023, mình đến rồi!

Lần thứ hai đến đây, cô đã quen đường đi lối lại.

Vẫn là căn phòng quen thuộc đó, việc đầu tiên là lấy trứng gà trong không gian ra.

Bước ra khỏi văn phòng thanh niên trí thức, khung cảnh xung quanh vẫn không có gì thay đổi, nơi này vẫn là một ngôi làng nghèo nàn, lạc hậu, ngẩng đầu lên là thấy những tòa nhà cao tầng nguy nga, khiến Dư Mẫn không khỏi cảm thán.

Tờ rơi mà cô vứt hôm qua vẫn còn ở chỗ cũ.

Xuống núi, lần này cô không còn nhìn đông ngó tây nữa, mà đi thẳng đến tiệm bánh bao.



Đã gần mười giờ.

Tiệm bánh bao vẫn làm ăn rất khấm khá, khách ra vào tấp nập đều là đến mua bánh bao, Dư Mẫn đứng từ xa quan sát, đợi khi nào vãn khách mới chậm rãi bước đến.

Vương Lão Thực vừa nhìn thấy cô đã nhận ra ngay: "Cô gái nhỏ, là cháu à?"

Dư Mẫn mỉm cười ngoan ngoãn, đưa chiếc giỏ tre trên tay cho ông: "Cháu chào ông ạ, đây là trứng gà nhà cháu nuôi, cháu mang đến biếu ông một ít."

"Ôi chao ~" Vương Lão Thực vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Cháu thật sự mang quà đến cho ông sao? Nhiều như vậy, chắc là nặng lắm, cháu thật là ngoan, mau vào nhà ngồi đi."

Nghe thấy tiếng động, Lưu Kim Hoa vội vàng từ trong đi ra, nhìn thấy Dư Mẫn, bà liền hỏi với vẻ nghi hoặc: "Ông xã, đây là?"

"Đây chính là cô bé mà hôm qua tôi kể với bà đó." Vương Lão Thực vui vẻ nói: "Bà xem, chỗ trứng gà này, là cô bé ấy cố tình mang đến biếu chúng ta đấy."

Lưu Kim Hoa chợt hiểu ra.

"Thì ra là cháu gái đó à ~"

Vương Lão Thực gật đầu, sau đó giới thiệu với Dư Mẫn: "Đây là vợ tôi, họ Lưu, cháu gọi bà ấy là bà Lưu nhé, tôi họ Vương, cháu cứ gọi tôi là ông Vương."

"Cháu chào ông Vương, cháu chào bà Lưu." Dư Mẫn ngoan ngoãn chào hỏi: "Cháu tên là Dư Mẫn, người nhà và bạn bè đều gọi cháu là Mẫn Mẫn ạ."

"Vậy được, chúng tôi cũng gọi cháu là Mẫn Mẫn."

Lưu Kim Hoa nhiệt tình kéo cô ngồi xuống bàn, hỏi: "Mẫn Mẫn, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

Dư Mẫn đáp: "Cháu chưa đến 18 tuổi ạ."

Lưu Kim Hoa lại hỏi: "Vậy là mới 16 tuổi thôi nhỉ?"

Dư Mẫn gật đầu: "Vâng ạ, sắp 17 rồi ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau