Tn70 Xuyên Hiện Đại Phải Làm Giàu Mới Hợp Lý Chứ!
Chương 7:
Cô ngẩng đầu, chuẩn bị lấy hành lý xuống, lúc này, một bàn tay thon dài trắng nõn đã lấy hành lý của cô xuống trước. Dư Mẫn ngạc nhiên nhìn sang, thì ra là Chương Diệp.
Vẻ mặt anh ta rất tự nhiên: "Đi thôi."
Dư Mẫn chớp chớp mắt, cũng không khách sáo, nói: "Cảm ơn."
Chương Diệp khẽ gật đầu.
Mặt Đổng Thiến đen lại.
Hai người Dư Mẫn và Chương Diệp một trước một sau đi ra.
Trần Trí Bân vội vàng đi theo, thấy Đổng Thiến không nhúc nhích, liền gọi: "Đồng chí Đổng, tàu chỉ dừng mười mấy phút thôi, chúng ta mau xuống xe thôi."
Đổng Thiến hung hăng trừng mắt nhìn Trần Trí Bân.
Sau đó, tức giận bỏ đi.
Trần Trí Bân không hiểu gì cả: Cô ta bị làm sao vậy?
...
Việc chuyển xe rất thuận lợi.
Lần này, Đổng Thiến không đi cùng Dư Mẫn và Chương Diệp.
Trong lòng Dư Mẫn thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng thoát khỏi cô ta, nếu còn ở cùng nhau, nhìn thấy cô ta ngày ngày hậm hực với mình, Dư Mẫn sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà ra tay.
Ba người Dư Mẫn, Chương Diệp và Trần Trí Bân vẫn ngồi cùng nhau.
Lúc xe lửa sắp chạy, có hai cô gái trẻ bước lên.
Cả hai đều rất xinh đẹp, mặc dù đều mặc quân trang giống nhau, nhưng phong cách khác nhau, mỗi người một vẻ. Cô gái bên trái tết hai bím tóc, dung mạo thanh lệ, khí chất thuần khiết; cô gái bên phải có vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, thoạt nhìn có vẻ khó gần.
Thời đại này, mọi người đều thích kiểu con gái như cô gái bên trái.
Hai người ngồi xuống bên cạnh Dư Mẫn.
Cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp chủ động đưa tay ra: "Xin chào, tôi tên Từ San, mọi người đều đến Đại đội Bách Gia Bình đúng không?"
Dư Mẫn gật đầu: "Đúng, chúng tôi đều đến đó."
Dư Mẫn chủ động giới thiệu với Từ San: "Hai người này là Chương Diệp và Trần Trí Bân, ba người chúng tôi đều là người Bắc Kinh, cùng đến Đại đội Bách Gia Bình."
"Ba người là bạn sao? Trùng hợp vậy!" Từ San kinh ngạc trợn to mắt, sau đó khoác tay Lưu Phượng, nói: "Tôi và Lưu Phượng đều là người tỉnh Tô, chúng tôi cũng là bạn thân từ nhỏ."
Lưu Phượng mỉm cười gật đầu: "Chào các cậu."
"Không phải." Dư Mẫn xua tay: "Chúng tôi quen nhau trên xe lửa."
Từ San ồ lên một tiếng, hỏi: "Vậy sao, vậy cũng thật trùng hợp, Bắc Kinh xa như vậy, ít ai đến tỉnh Tô chúng tôi làm thanh niên trí thức, không ngờ lần này lại có ba người đến. Cho tôi mạo muội hỏi một câu, tại sao mọi người lại muốn đến đây?"
Lý do đến nơi này?
Đương nhiên là vì ông ngoại, cậu, dì và các anh chị em họ của Dư Mẫn.
Nhưng mà, Dư Mẫn không thể nói ra điều này.
Nghĩ vậy, Dư Mẫn thuận miệng nói: "Tỉnh Tô là quê ngoại của tôi."
"Ồ, ra vậy!" Từ San bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nhìn về phía Trần Trí Bân và Chương Diệp: "Còn hai đồng chí thì sao?"
"Hì hì, cuối cùng cũng đến lượt tôi." Trần Trí Bân cười nói: "Tôi đến đây là vì muốn ăn hải sản, tôi thích ăn cá biển nhất, cá biển ở Bắc Kinh vừa đắt vừa không tươi, ăn không đã. Nghe nói Đại đội Bách Gia Bình ở gần biển, không biết có đúng không?"
Lưu Phượng gật đầu, giải thích: "Đúng vậy, trước kia Đại đội Bách Gia Bình có tên là Thôn Bách Gia Bình, cái tên này mới được đổi cách đây hai năm."
Trần Trí Bân vui mừng, giơ ngón tay cái với hai cô gái: "Thật sao? Vậy thì tốt quá, đồng chí Lưu, hai người quả nhiên là người địa phương, biết thật nhiều."
Lưu Phượng lắc đầu: "Không phải, tôi biết chuyện này là do Từ San nói cho tôi biết. Anh trai của cô ấy hiện đang làm thanh niên trí thức ở Đại đội Bách Gia Bình, những điều này đều là anh ấy viết thư về kể cho chúng tôi."
Trần Trí Bân gật đầu: "Thì ra là vậy."
Lúc này, Từ San đột nhiên khẽ cười.
Trần Trí Bân ngơ ngác: "Sao vậy?"
Từ San nhìn Lưu Phượng, nháy mắt: "Tiểu Phượng, cậu không nói thật với đồng chí Trần rồi! Cậu ấy hiểu rõ Đại đội Bách Gia Bình như vậy, không chỉ vì anh trai tôi đâu, tôi nghĩ, là vì Chu..."
Lưu Phượng đỏ mặt, vội vàng bịt miệng Từ San: "Từ San, cậu đừng nói nữa!"
Lời còn chưa dứt.
Nhưng ba người Dư Mẫn đều hiểu ý của Từ San. Ngay cả Trần Trí Bân ngốc nghếch cũng hiểu.
Anh ta nói: "Đồng chí Lưu, không cần ngại, chúng tôi đều ủng hộ cậu."
Nghe vậy, Dư Mẫn: "..."
Đầu óc anh ấy nghĩ gì vậy?
Chương Diệp cũng kinh ngạc nhìn Trần Trí Bân.
Lưu Phượng xấu hổ muốn khóc.
Tuy cô thích Chu Hạo Vũ, nhưng cô và anh ta căn bản không quen biết, chỉ là cô đơn phương thích anh ta. Chuyện này cô chỉ kể với cô bạn thân Từ San, không ngờ Từ San lại nói với một đám người xa lạ mới quen trên xe lửa...
Chẳng lẽ Từ San cố ý?
Vẻ mặt anh ta rất tự nhiên: "Đi thôi."
Dư Mẫn chớp chớp mắt, cũng không khách sáo, nói: "Cảm ơn."
Chương Diệp khẽ gật đầu.
Mặt Đổng Thiến đen lại.
Hai người Dư Mẫn và Chương Diệp một trước một sau đi ra.
Trần Trí Bân vội vàng đi theo, thấy Đổng Thiến không nhúc nhích, liền gọi: "Đồng chí Đổng, tàu chỉ dừng mười mấy phút thôi, chúng ta mau xuống xe thôi."
Đổng Thiến hung hăng trừng mắt nhìn Trần Trí Bân.
Sau đó, tức giận bỏ đi.
Trần Trí Bân không hiểu gì cả: Cô ta bị làm sao vậy?
...
Việc chuyển xe rất thuận lợi.
Lần này, Đổng Thiến không đi cùng Dư Mẫn và Chương Diệp.
Trong lòng Dư Mẫn thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng thoát khỏi cô ta, nếu còn ở cùng nhau, nhìn thấy cô ta ngày ngày hậm hực với mình, Dư Mẫn sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà ra tay.
Ba người Dư Mẫn, Chương Diệp và Trần Trí Bân vẫn ngồi cùng nhau.
Lúc xe lửa sắp chạy, có hai cô gái trẻ bước lên.
Cả hai đều rất xinh đẹp, mặc dù đều mặc quân trang giống nhau, nhưng phong cách khác nhau, mỗi người một vẻ. Cô gái bên trái tết hai bím tóc, dung mạo thanh lệ, khí chất thuần khiết; cô gái bên phải có vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, thoạt nhìn có vẻ khó gần.
Thời đại này, mọi người đều thích kiểu con gái như cô gái bên trái.
Hai người ngồi xuống bên cạnh Dư Mẫn.
Cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp chủ động đưa tay ra: "Xin chào, tôi tên Từ San, mọi người đều đến Đại đội Bách Gia Bình đúng không?"
Dư Mẫn gật đầu: "Đúng, chúng tôi đều đến đó."
Dư Mẫn chủ động giới thiệu với Từ San: "Hai người này là Chương Diệp và Trần Trí Bân, ba người chúng tôi đều là người Bắc Kinh, cùng đến Đại đội Bách Gia Bình."
"Ba người là bạn sao? Trùng hợp vậy!" Từ San kinh ngạc trợn to mắt, sau đó khoác tay Lưu Phượng, nói: "Tôi và Lưu Phượng đều là người tỉnh Tô, chúng tôi cũng là bạn thân từ nhỏ."
Lưu Phượng mỉm cười gật đầu: "Chào các cậu."
"Không phải." Dư Mẫn xua tay: "Chúng tôi quen nhau trên xe lửa."
Từ San ồ lên một tiếng, hỏi: "Vậy sao, vậy cũng thật trùng hợp, Bắc Kinh xa như vậy, ít ai đến tỉnh Tô chúng tôi làm thanh niên trí thức, không ngờ lần này lại có ba người đến. Cho tôi mạo muội hỏi một câu, tại sao mọi người lại muốn đến đây?"
Lý do đến nơi này?
Đương nhiên là vì ông ngoại, cậu, dì và các anh chị em họ của Dư Mẫn.
Nhưng mà, Dư Mẫn không thể nói ra điều này.
Nghĩ vậy, Dư Mẫn thuận miệng nói: "Tỉnh Tô là quê ngoại của tôi."
"Ồ, ra vậy!" Từ San bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nhìn về phía Trần Trí Bân và Chương Diệp: "Còn hai đồng chí thì sao?"
"Hì hì, cuối cùng cũng đến lượt tôi." Trần Trí Bân cười nói: "Tôi đến đây là vì muốn ăn hải sản, tôi thích ăn cá biển nhất, cá biển ở Bắc Kinh vừa đắt vừa không tươi, ăn không đã. Nghe nói Đại đội Bách Gia Bình ở gần biển, không biết có đúng không?"
Lưu Phượng gật đầu, giải thích: "Đúng vậy, trước kia Đại đội Bách Gia Bình có tên là Thôn Bách Gia Bình, cái tên này mới được đổi cách đây hai năm."
Trần Trí Bân vui mừng, giơ ngón tay cái với hai cô gái: "Thật sao? Vậy thì tốt quá, đồng chí Lưu, hai người quả nhiên là người địa phương, biết thật nhiều."
Lưu Phượng lắc đầu: "Không phải, tôi biết chuyện này là do Từ San nói cho tôi biết. Anh trai của cô ấy hiện đang làm thanh niên trí thức ở Đại đội Bách Gia Bình, những điều này đều là anh ấy viết thư về kể cho chúng tôi."
Trần Trí Bân gật đầu: "Thì ra là vậy."
Lúc này, Từ San đột nhiên khẽ cười.
Trần Trí Bân ngơ ngác: "Sao vậy?"
Từ San nhìn Lưu Phượng, nháy mắt: "Tiểu Phượng, cậu không nói thật với đồng chí Trần rồi! Cậu ấy hiểu rõ Đại đội Bách Gia Bình như vậy, không chỉ vì anh trai tôi đâu, tôi nghĩ, là vì Chu..."
Lưu Phượng đỏ mặt, vội vàng bịt miệng Từ San: "Từ San, cậu đừng nói nữa!"
Lời còn chưa dứt.
Nhưng ba người Dư Mẫn đều hiểu ý của Từ San. Ngay cả Trần Trí Bân ngốc nghếch cũng hiểu.
Anh ta nói: "Đồng chí Lưu, không cần ngại, chúng tôi đều ủng hộ cậu."
Nghe vậy, Dư Mẫn: "..."
Đầu óc anh ấy nghĩ gì vậy?
Chương Diệp cũng kinh ngạc nhìn Trần Trí Bân.
Lưu Phượng xấu hổ muốn khóc.
Tuy cô thích Chu Hạo Vũ, nhưng cô và anh ta căn bản không quen biết, chỉ là cô đơn phương thích anh ta. Chuyện này cô chỉ kể với cô bạn thân Từ San, không ngờ Từ San lại nói với một đám người xa lạ mới quen trên xe lửa...
Chẳng lẽ Từ San cố ý?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất