[Tn70] Xuyên Thành Cô Gái Nhỏ Đáng Thương, Tôi Cưới Thiếu Gia Đại Viện
Chương 31:
“Ta nhất định sẽ không làm nhị tỷ thất vọng.”
Trong lòng hắn thầm sợ hãi, cảm thấy nếu không nhanh chóng tỏ thái độ, nhị tỷ chắc chắn sẽ vỗ nát vai hắn mất. Hắn lại một lần nữa cảm thán về sức mạnh của Thẩm Hạ, lúc này không dám có chút tâm tư nào khác.
“Nhị tỷ… tin tưởng ngươi.” Thẩm Hạ thu tay về, mỉm cười đáp lại một câu cho có lệ, giọng điệu đầy sự không tin tưởng.
Thấy Thẩm Hạ tỏ ra hờ hững, Thẩm Đông lập tức bị khơi dậy ý chí chiến đấu. Tạm thời quên đi sự sợ hãi với Thẩm Hạ, hắn ngẩng đầu thề thốt:
“Hừ, ta nói được là làm được, tối nay ngươi cứ chờ xem ta biểu hiện!”
Thẩm Hạ trong lòng vui mừng, không ngờ phép khích tướng lại có hiệu quả với Thẩm Đông. Nàng khẽ nhướn mày, gật đầu vẻ không mấy quan tâm:
“Ta đã biết.”
Thẩm Đông: "..." Ngươi còn có thể tỏ ra thờ ơ hơn nữa được không?
Biết rằng nói gì thêm trước mặt Thẩm Hạ cũng vô ích, Thẩm Đông nén lại cảm giác bị coi thường, hơi giận dỗi nói:
“Ngươi cứ chờ xem, ta về phòng trước.” Hắn phải về phòng bàn bạc với Thẩm Thu để thống nhất lời khai, tránh việc Thẩm Thu nói hớ trước khi hắn kịp can thiệp.
Nói xong, Thẩm Đông giống như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi.
Thẩm Hạ thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi theo sau Thẩm Đông về phía tiền viện.
Dù sao nàng cũng là một bệnh nhân, cần phải trở về giường đất nghỉ ngơi.
Khi đi tới cửa bếp, nàng chạm mặt Thẩm Xuân vừa từ trong bếp bước ra.
Thấy Thẩm Hạ, bước chân Thẩm Xuân khựng lại, giọng điệu không mấy dễ chịu:
“Ngươi đi đâu vậy? Mau vào giúp ta nấu cơm.”
Vừa rồi mải nấu cơm, Thẩm Xuân tạm thời quên mất Thẩm Hạ. Giờ cơm đã nấu gần xong, nàng mới nhớ ra Thẩm Hạ vẫn chưa đến phụ giúp. Nàng cảm thấy hôm nay Thẩm Hạ có chút khác lạ so với thường ngày, nhưng không thể nói rõ là khác ở chỗ nào.
Thẩm Hạ trong lòng thầm xem thường Thẩm Xuân. Nếu không phải hiện tại chưa thích hợp để ra mặt, chỉ riêng cái thái độ hỗn xược này của Thẩm Xuân, nàng đã sớm ra tay dạy dỗ rồi.
Kiềm chế sự bực bội trong lòng, Thẩm Hạ làm ra vẻ mặt đau khổ, tay ôm bụng, giọng đáng thương nói:
"Đại... đại tỷ, bụng ta đau quá, sợ là không thể giúp ngươi nấu cơm được. Tối nay đành nhờ ngươi làm giúp, khi nào khỏe lại ta sẽ đền bù."
Không chỉ Thẩm Xuân biết vẽ bánh, nàng cũng biết cách nịnh nọt. Ai mà không nói được lời ngon ngọt chứ?
Thẩm Xuân tức giận không nhẹ. Bình thường Thẩm Hạ đến kỳ cũng đau bụng, nhưng vẫn cố gắng nấu cơm. Hôm nay tự nhiên lại kêu ca không giúp được, còn học đòi giả bệnh?
Ánh mắt Thẩm Xuân tối sầm lại, đánh giá Thẩm Hạ từ trên xuống dưới, cố ý dừng lại ở tai nàng một lúc, để chắc chắn Thẩm Hạ vẫn là chính mình, không bị ai "thay thế". Xác định xong, Thẩm Xuân thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi suýt chút nữa nàng đã nghi ngờ Thẩm Hạ bị tráo người.
Hôm nay Thẩm Hạ có gì đó rất khác với thường ngày.
"Ngươi trước kia đến kỳ cũng không có làm ra vẻ như hôm nay."
"Chẳng phải hôm nay ta còn rơi xuống sông sao? Lạnh quá nên giờ bị cảm, lại đúng lúc đến kỳ, người ta mệt mỏi rã rời, nói chuyện với đại tỷ lúc này ta cũng đang cố hết sức đây. Đại tỷ, ta... ta có thể về phòng được không? Ta choáng đầu quá, sắp không đứng vững nữa rồi..."
Thẩm Hạ vừa nói đến câu cuối, thân mình nghiêng ngả, rồi đổ thẳng về phía Thẩm Xuân.
Trong lòng hắn thầm sợ hãi, cảm thấy nếu không nhanh chóng tỏ thái độ, nhị tỷ chắc chắn sẽ vỗ nát vai hắn mất. Hắn lại một lần nữa cảm thán về sức mạnh của Thẩm Hạ, lúc này không dám có chút tâm tư nào khác.
“Nhị tỷ… tin tưởng ngươi.” Thẩm Hạ thu tay về, mỉm cười đáp lại một câu cho có lệ, giọng điệu đầy sự không tin tưởng.
Thấy Thẩm Hạ tỏ ra hờ hững, Thẩm Đông lập tức bị khơi dậy ý chí chiến đấu. Tạm thời quên đi sự sợ hãi với Thẩm Hạ, hắn ngẩng đầu thề thốt:
“Hừ, ta nói được là làm được, tối nay ngươi cứ chờ xem ta biểu hiện!”
Thẩm Hạ trong lòng vui mừng, không ngờ phép khích tướng lại có hiệu quả với Thẩm Đông. Nàng khẽ nhướn mày, gật đầu vẻ không mấy quan tâm:
“Ta đã biết.”
Thẩm Đông: "..." Ngươi còn có thể tỏ ra thờ ơ hơn nữa được không?
Biết rằng nói gì thêm trước mặt Thẩm Hạ cũng vô ích, Thẩm Đông nén lại cảm giác bị coi thường, hơi giận dỗi nói:
“Ngươi cứ chờ xem, ta về phòng trước.” Hắn phải về phòng bàn bạc với Thẩm Thu để thống nhất lời khai, tránh việc Thẩm Thu nói hớ trước khi hắn kịp can thiệp.
Nói xong, Thẩm Đông giống như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi.
Thẩm Hạ thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi theo sau Thẩm Đông về phía tiền viện.
Dù sao nàng cũng là một bệnh nhân, cần phải trở về giường đất nghỉ ngơi.
Khi đi tới cửa bếp, nàng chạm mặt Thẩm Xuân vừa từ trong bếp bước ra.
Thấy Thẩm Hạ, bước chân Thẩm Xuân khựng lại, giọng điệu không mấy dễ chịu:
“Ngươi đi đâu vậy? Mau vào giúp ta nấu cơm.”
Vừa rồi mải nấu cơm, Thẩm Xuân tạm thời quên mất Thẩm Hạ. Giờ cơm đã nấu gần xong, nàng mới nhớ ra Thẩm Hạ vẫn chưa đến phụ giúp. Nàng cảm thấy hôm nay Thẩm Hạ có chút khác lạ so với thường ngày, nhưng không thể nói rõ là khác ở chỗ nào.
Thẩm Hạ trong lòng thầm xem thường Thẩm Xuân. Nếu không phải hiện tại chưa thích hợp để ra mặt, chỉ riêng cái thái độ hỗn xược này của Thẩm Xuân, nàng đã sớm ra tay dạy dỗ rồi.
Kiềm chế sự bực bội trong lòng, Thẩm Hạ làm ra vẻ mặt đau khổ, tay ôm bụng, giọng đáng thương nói:
"Đại... đại tỷ, bụng ta đau quá, sợ là không thể giúp ngươi nấu cơm được. Tối nay đành nhờ ngươi làm giúp, khi nào khỏe lại ta sẽ đền bù."
Không chỉ Thẩm Xuân biết vẽ bánh, nàng cũng biết cách nịnh nọt. Ai mà không nói được lời ngon ngọt chứ?
Thẩm Xuân tức giận không nhẹ. Bình thường Thẩm Hạ đến kỳ cũng đau bụng, nhưng vẫn cố gắng nấu cơm. Hôm nay tự nhiên lại kêu ca không giúp được, còn học đòi giả bệnh?
Ánh mắt Thẩm Xuân tối sầm lại, đánh giá Thẩm Hạ từ trên xuống dưới, cố ý dừng lại ở tai nàng một lúc, để chắc chắn Thẩm Hạ vẫn là chính mình, không bị ai "thay thế". Xác định xong, Thẩm Xuân thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi suýt chút nữa nàng đã nghi ngờ Thẩm Hạ bị tráo người.
Hôm nay Thẩm Hạ có gì đó rất khác với thường ngày.
"Ngươi trước kia đến kỳ cũng không có làm ra vẻ như hôm nay."
"Chẳng phải hôm nay ta còn rơi xuống sông sao? Lạnh quá nên giờ bị cảm, lại đúng lúc đến kỳ, người ta mệt mỏi rã rời, nói chuyện với đại tỷ lúc này ta cũng đang cố hết sức đây. Đại tỷ, ta... ta có thể về phòng được không? Ta choáng đầu quá, sắp không đứng vững nữa rồi..."
Thẩm Hạ vừa nói đến câu cuối, thân mình nghiêng ngả, rồi đổ thẳng về phía Thẩm Xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất