[Tn80] Cô Vợ Xinh Đẹp Của Tháo Hán Phản Diện Trọng Sinh Rồi!
Chương 39:
"Chủ nhiệm Vu, con, con còn chưa đủ tuổi."
Mặc dù ở thôn có rất nhiều người kết hôn năm mười bảy mười tám tuổi, nhưng phải hai mươi tuổi mới được đăng ký kết hôn.
Chủ nhiệm Vu cười nói: "Có gì đâu, chuyện đăng ký kết hôn con không cần lo, thím sẽ giúp con giải quyết."
Đã là giải quyết vấn đề cho quần chúng thì làm việc không cần quá cứng nhắc, tuổi chưa đủ thì sửa lại một chút là được.
Cái này...
Quả thực làm như vậy hoàn hảo thật, không những có thể thoát khỏi nhà họ Đỗ mà còn có Thương Tiểu Quân làm chỗ dựa.
Chỉ là thân phận đối tượng của hai người đều là giả, bây giờ trực tiếp đăng ký kết hôn, người ta có đồng ý không?
Đó là chuyện cả đời.
Cho dù sau này có thể ly hôn thì cũng là tái hôn rồi.
Thời đại này ít người ly hôn, tái hôn phiền phức hơn kết hôn lần đầu rất nhiều.
Đỗ Quyên ngẩng đầu liếc nhìn Thương Tiểu Quân.
Người này sao lại không nói gì suốt cả quá trình thế.
Không đồng ý thì anh nói gì đó đi, hoặc là nghĩ cách đi.
Thương Tiểu Quân cũng đang nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Đỗ Quyên, anh ho khan, cười nói: "Tiểu Quyên, tôi thấy đề nghị của chủ nhiệm Vu rất tốt."
Rất tốt...
Mãi đến khi ngồi lên xe của Thương Tiểu Quân, cả đoàn người lên đường đến thôn Thượng Khanh, Đỗ Quyên vẫn chưa hoàn hồn lại.
Thương Tiểu Quân, sao anh lại đồng ý chứ?
Hai người chỉ giả vờ yêu nhau thôi mà.
Kết hôn, anh phải trả giá quá lớn rồi!
Đỗ Quyên nhẹ nhàng kéo vạt áo bên hông anh.
Thương Tiểu Quân giảm tốc, từ từ lùi về phía sau đội ngũ.
"Làm gì?"
Còn muốn nói thầm với anh nữa.
Đỗ Quyên vội vàng nói: "Vừa rồi sao anh không phản đối?"
Thương Tiểu Quân há miệng, vừa định nói tại sao phải phản đối, ngay từ đầu tôi đâu có nói là không muốn cưới cô.
Nghĩ lại, anh hắng giọng nói: "Tôi phản đối thế nào? Người nói chúng ta đang yêu nhau là cô, hai bên tình nguyện không lấy ai khác ngoài đối phương cũng là cô. Bây giờ người ta tìm công an và ủy ban phường, mấy bên liên hợp muốn tác thành cho chúng ta, cô nói không kết hôn, chẳng phải là đùa giỡn với người ta sao?”
“Nếu người ta tức giận, mặc kệ không quan tâm nữa thì cô phải làm sao?”
“Tôi nói cho cô biết Đỗ Quyên, anh trai cô, chị dâu cô, mẹ cô là những người như thế nào cô còn hiểu rõ hơn tôi. Nếu không thể một mạch cắt đứt quan hệ với họ, chỉ riêng chuyện hôm qua cô làm hỏng đám cưới với nhà họ Trương, cô nghĩ họ sẽ đối xử với cô thế nào?"
Thương Tiểu Quân cũng không phải đang dọa cô, đều là sự thật.
Đỗ Quyên chắc chắn hiểu.
Chỉ là...
"Vậy còn anh, kết hôn với tôi thì anh phải làm sao?"
Sống lại một đời, Đỗ Quyên không nghĩ đến chuyện kết hôn, chỉ muốn nuôi dạy con trai thật tốt, bây giờ lại để cô ràng buộc với Thương Tiểu Quân.
Cô thế nào cũng được nhưng còn anh thì sao.
Thương Tiểu Quân: "Tôi ư?"
"Ừ."
"Tôi là đàn ông, chịu thiệt một chút cũng được."
Ơ...
Mặc dù rất cảm kích sự không để ý của anh nhưng nghe hai chữ chịu thiệt vẫn rất khó chịu.
Đỗ Quyên không nói gì nữa, thậm chí còn hơi muốn nhéo anh.
Thương Tiểu Quân: "Làm gì?" Lại không nói nữa rồi.
"Không có gì." Nhìn bóng lưng của anh: "Đúng rồi, anh và Đỗ Yến Cầm rốt cuộc là có quan hệ gì?"
Hôm qua khi nhắc đến chuyện này anh cũng không nói.
Thương Tiểu Quân: "Tại sao cô cứ tìm hiểu vấn đề này?"
Đỗ Quyên: "Xử lý xong chuyện hôm nay, tôi hy vọng anh có thể cùng tôi đến đồn công an báo án."
Mặc dù ở thôn có rất nhiều người kết hôn năm mười bảy mười tám tuổi, nhưng phải hai mươi tuổi mới được đăng ký kết hôn.
Chủ nhiệm Vu cười nói: "Có gì đâu, chuyện đăng ký kết hôn con không cần lo, thím sẽ giúp con giải quyết."
Đã là giải quyết vấn đề cho quần chúng thì làm việc không cần quá cứng nhắc, tuổi chưa đủ thì sửa lại một chút là được.
Cái này...
Quả thực làm như vậy hoàn hảo thật, không những có thể thoát khỏi nhà họ Đỗ mà còn có Thương Tiểu Quân làm chỗ dựa.
Chỉ là thân phận đối tượng của hai người đều là giả, bây giờ trực tiếp đăng ký kết hôn, người ta có đồng ý không?
Đó là chuyện cả đời.
Cho dù sau này có thể ly hôn thì cũng là tái hôn rồi.
Thời đại này ít người ly hôn, tái hôn phiền phức hơn kết hôn lần đầu rất nhiều.
Đỗ Quyên ngẩng đầu liếc nhìn Thương Tiểu Quân.
Người này sao lại không nói gì suốt cả quá trình thế.
Không đồng ý thì anh nói gì đó đi, hoặc là nghĩ cách đi.
Thương Tiểu Quân cũng đang nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Đỗ Quyên, anh ho khan, cười nói: "Tiểu Quyên, tôi thấy đề nghị của chủ nhiệm Vu rất tốt."
Rất tốt...
Mãi đến khi ngồi lên xe của Thương Tiểu Quân, cả đoàn người lên đường đến thôn Thượng Khanh, Đỗ Quyên vẫn chưa hoàn hồn lại.
Thương Tiểu Quân, sao anh lại đồng ý chứ?
Hai người chỉ giả vờ yêu nhau thôi mà.
Kết hôn, anh phải trả giá quá lớn rồi!
Đỗ Quyên nhẹ nhàng kéo vạt áo bên hông anh.
Thương Tiểu Quân giảm tốc, từ từ lùi về phía sau đội ngũ.
"Làm gì?"
Còn muốn nói thầm với anh nữa.
Đỗ Quyên vội vàng nói: "Vừa rồi sao anh không phản đối?"
Thương Tiểu Quân há miệng, vừa định nói tại sao phải phản đối, ngay từ đầu tôi đâu có nói là không muốn cưới cô.
Nghĩ lại, anh hắng giọng nói: "Tôi phản đối thế nào? Người nói chúng ta đang yêu nhau là cô, hai bên tình nguyện không lấy ai khác ngoài đối phương cũng là cô. Bây giờ người ta tìm công an và ủy ban phường, mấy bên liên hợp muốn tác thành cho chúng ta, cô nói không kết hôn, chẳng phải là đùa giỡn với người ta sao?”
“Nếu người ta tức giận, mặc kệ không quan tâm nữa thì cô phải làm sao?”
“Tôi nói cho cô biết Đỗ Quyên, anh trai cô, chị dâu cô, mẹ cô là những người như thế nào cô còn hiểu rõ hơn tôi. Nếu không thể một mạch cắt đứt quan hệ với họ, chỉ riêng chuyện hôm qua cô làm hỏng đám cưới với nhà họ Trương, cô nghĩ họ sẽ đối xử với cô thế nào?"
Thương Tiểu Quân cũng không phải đang dọa cô, đều là sự thật.
Đỗ Quyên chắc chắn hiểu.
Chỉ là...
"Vậy còn anh, kết hôn với tôi thì anh phải làm sao?"
Sống lại một đời, Đỗ Quyên không nghĩ đến chuyện kết hôn, chỉ muốn nuôi dạy con trai thật tốt, bây giờ lại để cô ràng buộc với Thương Tiểu Quân.
Cô thế nào cũng được nhưng còn anh thì sao.
Thương Tiểu Quân: "Tôi ư?"
"Ừ."
"Tôi là đàn ông, chịu thiệt một chút cũng được."
Ơ...
Mặc dù rất cảm kích sự không để ý của anh nhưng nghe hai chữ chịu thiệt vẫn rất khó chịu.
Đỗ Quyên không nói gì nữa, thậm chí còn hơi muốn nhéo anh.
Thương Tiểu Quân: "Làm gì?" Lại không nói nữa rồi.
"Không có gì." Nhìn bóng lưng của anh: "Đúng rồi, anh và Đỗ Yến Cầm rốt cuộc là có quan hệ gì?"
Hôm qua khi nhắc đến chuyện này anh cũng không nói.
Thương Tiểu Quân: "Tại sao cô cứ tìm hiểu vấn đề này?"
Đỗ Quyên: "Xử lý xong chuyện hôm nay, tôi hy vọng anh có thể cùng tôi đến đồn công an báo án."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất