[Tn80] Cô Vợ Xinh Đẹp Của Tháo Hán Phản Diện Trọng Sinh Rồi!
Chương 43:
Chủ nhiệm Vu hết nói nổi.
Lúc này Đỗ Quyên cũng đi theo mọi người vào cửa, thấy Hướng Sơn Hoa tóc tai bù xù, mặt còn bầm một cục, không nhịn được che miệng cười khúc khích.
Xem ra hôm qua sau khi cô đi, họ đã đánh nhau.
Đánh hay lắm, kiếp trước cô chưa từng thấy Hướng Sơn Hoa thảm hại như vậy. Không ngờ kiếp này vừa sống lại đã thấy ngay.
Tình mẫu tử giữa Đỗ Quyên và Hướng Sơn Hoa hầu như không có.
Bởi vì người được gọi là mẹ này trong mắt chỉ có con trai và cháu trai, chưa bao giờ coi mấy đứa con gái của bà ta là người.
Hướng Sơn Hoa thấy Đỗ Quyên cười, lập tức nổi giận, trực tiếp nhảy dựng lên từ trên ghế.
"Con nhóc chết tiệt, làm nhà cửa thành ra thế này, mày đắc ý lắm phải không?"
Đỗ Quyên: "Mẹ, mẹ kích động cái gì vậy? Thấy mẹ khóc như vậy con thương lắm, nhưng mẹ thế này là sao? Còn muốn đánh con nữa à?"
Đỗ Quyên nói xong liền dựa vào Thương Tiểu Quân.
Cô hiểu quá tính tình của Hướng Sơn Hoa, bình thường bà ta biểu hiện như thế này chính là muốn đánh người.
Nếu có thể, Hướng Sơn Hoa chắc chắn sẽ đánh cô.
Nhưng có nhiều người nhìn như vậy, bà ta đánh cái gì.
"Ôi trời ơi, con nhóc bất hiếu chết tiệt, muốn tức chết bà đây mà!!!"
Hướng Sơn Hoa bắt đầu đập ngực, thực sự tức chết đi được.
Tức chết bà ta.
Cái này cũng có thể tức chết bà ta sao?
Đỗ Quyên thầm trợn mắt.
"Mẹ, đừng gào nữa, sổ hộ khẩu nhà mình đâu?"
"Mày muốn cái đó làm gì?"
Quả nhiên Hướng Sơn Hoa không gào nữa.
Con nhóc chết tiệt muốn sổ hộ khẩu để làm gì?
Chia gia sản?
Không thể nào, một mình nó là phụ nữ, lại không lập được hộ, chia gia sản cái gì.
Đỗ Quyên nhìn Hướng Sơn Hoa hung thần ác sát, tiến lại gần chủ nhiệm Vu.
"Chủ nhiệm, hay là thím nói với mẹ con đi."
Cô sợ lát nữa nói xong người này sẽ động thủ đánh cô.
Chủ nhiệm Vu hít sâu một hơi: "Mẹ Đỗ Quyên, là thế này. Hôm qua tình hình nhà các người, tôi và đồng nghiệp đi cùng đều thấy rất rõ ràng, các người còn muốn áp dụng hủ tục của xã hội cũ, bao biện hôn nhân cho con cái trong nhà.”
“Tôi nói cho bà biết, như vậy chắc chắn không được.”
“Đỗ Quyên và Thương Tiểu Quân tìm đến chúng tôi, chúng tôi chắc chắn phải quản chuyện này.”
“Chiều hôm qua, vì chuyện này mà phòng chúng tôi cũng đã họp, nhất trí cho rằng hành vi của các người đã vi phạm quy định.”
“Nếu hôm nay bà biết quay đầu là bờ, biết nhận sai thì thôi không phạt tiền nữa, nhưng không được tái phạm, sau này không được can thiệp vào vấn đề cá nhân của Đỗ Quyên.”
“Bà nghe rõ chưa?"
Bao biện hôn nhân?
Còn phải phạt tiền!
Sau này không được can thiệp.
Nghe những lời này, Hướng Sơn Hoa như có một cục đờm già mắc ở cổ họng, hận không thể phun vào mặt từng người một.
Đây là cái thứ gì vậy.
Bà ta sinh ra, bà ta nuôi, bà ta muốn thế nào thì thế nào, ai quản được.
Thế ra lúc nó còn nhỏ các người không nuôi không dạy, lớn lên lại ở trước mặt bà già này mà ra oai.
Hướng Sơn Hoa tức đến mặt mày xanh lét.
Nhưng bà ta cũng biết bây giờ không phải là lúc cãi nhau với đám người này.
Đúng vậy, đám người này nói thế nào cũng có lý.
Có quy định này kia, bà ta nói không lại.
Thôi thì không chịu thiệt trước mắt, đuổi bọn họ đi trước đã, đợi con nhóc chết tiệt về nhà rồi tính sau.
Nghĩ vậy, Hướng Sơn Hoa lại cười, còn gật đầu nói: "Chủ nhiệm, bà nói có lý, chúng tôi cũng nhận ra sai lầm rồi. Dù sao chuyện hôm qua cũng đã giải quyết rồi, sau này Đỗ Quyên muốn lấy ai thì lấy, tùy nó."
Lúc này Đỗ Quyên cũng đi theo mọi người vào cửa, thấy Hướng Sơn Hoa tóc tai bù xù, mặt còn bầm một cục, không nhịn được che miệng cười khúc khích.
Xem ra hôm qua sau khi cô đi, họ đã đánh nhau.
Đánh hay lắm, kiếp trước cô chưa từng thấy Hướng Sơn Hoa thảm hại như vậy. Không ngờ kiếp này vừa sống lại đã thấy ngay.
Tình mẫu tử giữa Đỗ Quyên và Hướng Sơn Hoa hầu như không có.
Bởi vì người được gọi là mẹ này trong mắt chỉ có con trai và cháu trai, chưa bao giờ coi mấy đứa con gái của bà ta là người.
Hướng Sơn Hoa thấy Đỗ Quyên cười, lập tức nổi giận, trực tiếp nhảy dựng lên từ trên ghế.
"Con nhóc chết tiệt, làm nhà cửa thành ra thế này, mày đắc ý lắm phải không?"
Đỗ Quyên: "Mẹ, mẹ kích động cái gì vậy? Thấy mẹ khóc như vậy con thương lắm, nhưng mẹ thế này là sao? Còn muốn đánh con nữa à?"
Đỗ Quyên nói xong liền dựa vào Thương Tiểu Quân.
Cô hiểu quá tính tình của Hướng Sơn Hoa, bình thường bà ta biểu hiện như thế này chính là muốn đánh người.
Nếu có thể, Hướng Sơn Hoa chắc chắn sẽ đánh cô.
Nhưng có nhiều người nhìn như vậy, bà ta đánh cái gì.
"Ôi trời ơi, con nhóc bất hiếu chết tiệt, muốn tức chết bà đây mà!!!"
Hướng Sơn Hoa bắt đầu đập ngực, thực sự tức chết đi được.
Tức chết bà ta.
Cái này cũng có thể tức chết bà ta sao?
Đỗ Quyên thầm trợn mắt.
"Mẹ, đừng gào nữa, sổ hộ khẩu nhà mình đâu?"
"Mày muốn cái đó làm gì?"
Quả nhiên Hướng Sơn Hoa không gào nữa.
Con nhóc chết tiệt muốn sổ hộ khẩu để làm gì?
Chia gia sản?
Không thể nào, một mình nó là phụ nữ, lại không lập được hộ, chia gia sản cái gì.
Đỗ Quyên nhìn Hướng Sơn Hoa hung thần ác sát, tiến lại gần chủ nhiệm Vu.
"Chủ nhiệm, hay là thím nói với mẹ con đi."
Cô sợ lát nữa nói xong người này sẽ động thủ đánh cô.
Chủ nhiệm Vu hít sâu một hơi: "Mẹ Đỗ Quyên, là thế này. Hôm qua tình hình nhà các người, tôi và đồng nghiệp đi cùng đều thấy rất rõ ràng, các người còn muốn áp dụng hủ tục của xã hội cũ, bao biện hôn nhân cho con cái trong nhà.”
“Tôi nói cho bà biết, như vậy chắc chắn không được.”
“Đỗ Quyên và Thương Tiểu Quân tìm đến chúng tôi, chúng tôi chắc chắn phải quản chuyện này.”
“Chiều hôm qua, vì chuyện này mà phòng chúng tôi cũng đã họp, nhất trí cho rằng hành vi của các người đã vi phạm quy định.”
“Nếu hôm nay bà biết quay đầu là bờ, biết nhận sai thì thôi không phạt tiền nữa, nhưng không được tái phạm, sau này không được can thiệp vào vấn đề cá nhân của Đỗ Quyên.”
“Bà nghe rõ chưa?"
Bao biện hôn nhân?
Còn phải phạt tiền!
Sau này không được can thiệp.
Nghe những lời này, Hướng Sơn Hoa như có một cục đờm già mắc ở cổ họng, hận không thể phun vào mặt từng người một.
Đây là cái thứ gì vậy.
Bà ta sinh ra, bà ta nuôi, bà ta muốn thế nào thì thế nào, ai quản được.
Thế ra lúc nó còn nhỏ các người không nuôi không dạy, lớn lên lại ở trước mặt bà già này mà ra oai.
Hướng Sơn Hoa tức đến mặt mày xanh lét.
Nhưng bà ta cũng biết bây giờ không phải là lúc cãi nhau với đám người này.
Đúng vậy, đám người này nói thế nào cũng có lý.
Có quy định này kia, bà ta nói không lại.
Thôi thì không chịu thiệt trước mắt, đuổi bọn họ đi trước đã, đợi con nhóc chết tiệt về nhà rồi tính sau.
Nghĩ vậy, Hướng Sơn Hoa lại cười, còn gật đầu nói: "Chủ nhiệm, bà nói có lý, chúng tôi cũng nhận ra sai lầm rồi. Dù sao chuyện hôm qua cũng đã giải quyết rồi, sau này Đỗ Quyên muốn lấy ai thì lấy, tùy nó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất