[Tn80] Cô Vợ Xinh Đẹp Của Tháo Hán Phản Diện Trọng Sinh Rồi!
Chương 44:
Chủ nhiệm Vu: "Bà nói thật chứ?"
Hướng Sơn Hoa: "Thật chứ, tôi Hướng Sơn Hoa chưa bao giờ nói dối."
"Tốt lắm, tốt lắm!"
Chủ nhiệm Vu cười nói: "Mẹ Đỗ Quyên, vậy bà mau đi lấy sổ hộ khẩu ra đi. Tôi đã hỏi hai đứa rồi, không có vấn đề gì, vui lắm. Hôm nay cũng là ngày đẹp, đồng chí ở phường và sở cũng có mặt, trực tiếp đi đăng ký kết hôn làm luôn hộ khẩu, đỡ phải sau này chạy đi chạy lại phiền phức."
Nụ cười trên mặt Hướng Sơn Hoa cứng đờ, một lúc sau mới phản ứng lại.
"Chủ nhiệm, bà nói gì cơ?"
"Kết hôn đó, làm đám cưới cho hai đứa."
Nói xong, chủ nhiệm Vu nhìn Đỗ Quyên và Thương Tiểu Quân bằng ánh mắt trìu mến.
Đúng là trời sinh một cặp, trên thế giới này sợ là không tìm được đôi vợ chồng nào xứng đôi như vậy.
"Kết hôn!"
Hướng Sơn Hoa không thể tin được nhìn chằm chằm vào mọi người trong sân.
Thảo nào lại dẫn nhiều người đến như vậy.
Thảo nào con nhóc chết tiệt lại vừa mặc đồ đỏ vừa làm tóc, không ngờ bị Thương Tiểu Quân lừa đến mức sắp kết hôn rồi.
Con nhóc chết tiệt, sao nó lại ngốc như vậy chứ, tự dưng lại dâng mình cho người ta.
Hướng Sơn Hoa: "Không có lý do gì mà lại kết hôn chứ? Tôi không đồng ý."
Hướng Sơn Hoa trừng mắt nhìn Đỗ Quyên, hận không thể xé cô ra.
Nuôi mười tám năm không công, chẳng mang lại gì cho gia đình, vậy mà lại muốn bỏ đi, không có cửa đâu.
Chủ nhiệm Vu cũng sa sầm mặt.
"Mẹ Đỗ Quyên, vừa rồi bà mới nói là không can thiệp vào vấn đề cá nhân của con bé, sao quay đầu lại trở mặt thế?"
Hướng Sơn Hoa cười khẩy: "Đây là vấn đề trở mặt sao? Chủ nhiệm Vu, bà xem con gái nhà ai kết hôn lại như thế này, chẳng có gì cả, chỉ dẫn đàn ông về rồi đòi sổ hộ khẩu. Hời hợt qua loa như vậy, tôi có thể đồng ý sao?”
“Tôi đồng ý thì là không có trách nhiệm với nó!”
“Cứ tùy tiện gả đi như vậy, đến lúc ở nhà chồng sống không tốt phải làm sao?”
“Không được, tuyệt đối không được."
Hướng Sơn Hoa nói xong, Thương Tiểu Quân vẫn luôn đứng giữa sân như một cây cột điện bỗng quay đầu cười với bà ta: "Mẹ, nói bậy bạ gì thế? Hôm nay Thương Tiểu Quân tôi ở đây thề với mẹ, với mọi người ở thôn Thượng Khanh, cả đời này sẽ đối xử tốt với Tiểu Quyên, cô ấy bảo tôi đi đông, tôi không đi tây, cô ấy bảo tôi nộp tiền, tôi tuyệt đối không giấu một xu.”
“Chỉ cần Tiểu Quyên đồng ý lấy tôi, tôi sẽ khiến cô ấy hạnh phúc cả đời."
Hôm nay Thương Tiểu Quân mặc một bộ vest màu xanh đen, mặc dù bên trong chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhưng chỉnh tề hơn hẳn vẻ lông bông trước kia.
Lúc này anh nghiêm túc và chân thành nói lời cầu hôn Đỗ Quyên, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả Đỗ Quyên cách đó ba bước cũng ngẩn người, nhìn anh có chút không nói nên lời.
Người nà, có cần phải nói khoa trương như vậy không?
Đợi đến khi hai người ly hôn, chẳng phải anh sẽ tự biến mình thành kẻ bội bạc sao!
Eo ôi, không phải có chủ nhiệm Vu và những người khác giúp đỡ sao, người này cần gì phải...
Đỗ Quyên không biết nói gì cho phải.
Nghĩ một lúc, cô đi đến bên Thương Tiểu Quân, chủ động nắm lấy bàn tay buông thõng bên hông anh.
"Mẹ từ bỏ ý định bán con gái của mẹ đi, cả đời này con chỉ nhận anh ấy. Không lấy Thương Tiểu Quân thì không lấy ai khác."
Không lấy anh thì không lấy ai khác...
Hướng Sơn Hoa: "Thật chứ, tôi Hướng Sơn Hoa chưa bao giờ nói dối."
"Tốt lắm, tốt lắm!"
Chủ nhiệm Vu cười nói: "Mẹ Đỗ Quyên, vậy bà mau đi lấy sổ hộ khẩu ra đi. Tôi đã hỏi hai đứa rồi, không có vấn đề gì, vui lắm. Hôm nay cũng là ngày đẹp, đồng chí ở phường và sở cũng có mặt, trực tiếp đi đăng ký kết hôn làm luôn hộ khẩu, đỡ phải sau này chạy đi chạy lại phiền phức."
Nụ cười trên mặt Hướng Sơn Hoa cứng đờ, một lúc sau mới phản ứng lại.
"Chủ nhiệm, bà nói gì cơ?"
"Kết hôn đó, làm đám cưới cho hai đứa."
Nói xong, chủ nhiệm Vu nhìn Đỗ Quyên và Thương Tiểu Quân bằng ánh mắt trìu mến.
Đúng là trời sinh một cặp, trên thế giới này sợ là không tìm được đôi vợ chồng nào xứng đôi như vậy.
"Kết hôn!"
Hướng Sơn Hoa không thể tin được nhìn chằm chằm vào mọi người trong sân.
Thảo nào lại dẫn nhiều người đến như vậy.
Thảo nào con nhóc chết tiệt lại vừa mặc đồ đỏ vừa làm tóc, không ngờ bị Thương Tiểu Quân lừa đến mức sắp kết hôn rồi.
Con nhóc chết tiệt, sao nó lại ngốc như vậy chứ, tự dưng lại dâng mình cho người ta.
Hướng Sơn Hoa: "Không có lý do gì mà lại kết hôn chứ? Tôi không đồng ý."
Hướng Sơn Hoa trừng mắt nhìn Đỗ Quyên, hận không thể xé cô ra.
Nuôi mười tám năm không công, chẳng mang lại gì cho gia đình, vậy mà lại muốn bỏ đi, không có cửa đâu.
Chủ nhiệm Vu cũng sa sầm mặt.
"Mẹ Đỗ Quyên, vừa rồi bà mới nói là không can thiệp vào vấn đề cá nhân của con bé, sao quay đầu lại trở mặt thế?"
Hướng Sơn Hoa cười khẩy: "Đây là vấn đề trở mặt sao? Chủ nhiệm Vu, bà xem con gái nhà ai kết hôn lại như thế này, chẳng có gì cả, chỉ dẫn đàn ông về rồi đòi sổ hộ khẩu. Hời hợt qua loa như vậy, tôi có thể đồng ý sao?”
“Tôi đồng ý thì là không có trách nhiệm với nó!”
“Cứ tùy tiện gả đi như vậy, đến lúc ở nhà chồng sống không tốt phải làm sao?”
“Không được, tuyệt đối không được."
Hướng Sơn Hoa nói xong, Thương Tiểu Quân vẫn luôn đứng giữa sân như một cây cột điện bỗng quay đầu cười với bà ta: "Mẹ, nói bậy bạ gì thế? Hôm nay Thương Tiểu Quân tôi ở đây thề với mẹ, với mọi người ở thôn Thượng Khanh, cả đời này sẽ đối xử tốt với Tiểu Quyên, cô ấy bảo tôi đi đông, tôi không đi tây, cô ấy bảo tôi nộp tiền, tôi tuyệt đối không giấu một xu.”
“Chỉ cần Tiểu Quyên đồng ý lấy tôi, tôi sẽ khiến cô ấy hạnh phúc cả đời."
Hôm nay Thương Tiểu Quân mặc một bộ vest màu xanh đen, mặc dù bên trong chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhưng chỉnh tề hơn hẳn vẻ lông bông trước kia.
Lúc này anh nghiêm túc và chân thành nói lời cầu hôn Đỗ Quyên, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả Đỗ Quyên cách đó ba bước cũng ngẩn người, nhìn anh có chút không nói nên lời.
Người nà, có cần phải nói khoa trương như vậy không?
Đợi đến khi hai người ly hôn, chẳng phải anh sẽ tự biến mình thành kẻ bội bạc sao!
Eo ôi, không phải có chủ nhiệm Vu và những người khác giúp đỡ sao, người này cần gì phải...
Đỗ Quyên không biết nói gì cho phải.
Nghĩ một lúc, cô đi đến bên Thương Tiểu Quân, chủ động nắm lấy bàn tay buông thõng bên hông anh.
"Mẹ từ bỏ ý định bán con gái của mẹ đi, cả đời này con chỉ nhận anh ấy. Không lấy Thương Tiểu Quân thì không lấy ai khác."
Không lấy anh thì không lấy ai khác...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất