[Tn80] Cô Vợ Xinh Đẹp Của Tháo Hán Phản Diện Trọng Sinh Rồi!
Chương 8:
"Hướng Sơn Hoa, chuyện gì thế này?"
Bên nhà họ Trương, một bà thím họ Đường nhảy ra.
Không phải nói là đã xử lý xong Thương Tiểu Quân rồi sao? Sau này Đỗ Quyên thế nào cũng không liên quan đến anh ta.
Nhưng bây giờ không chỉ người đã ra ngoài, hai người còn cùng nhau tìm đến tận cửa, hóa ra là thật sự đang yêu đương.
Trước đó khi hai nhà bàn chuyện cưới xin, nhà họ Đỗ đã nói việc kia là do tên lưu manh Thương Tiểu Quân gây ra, không phải là có quan hệ gì thật.
Nhà họ Đỗ cũng đảm bảo Thương Tiểu Quân đã bị bắt, sau này còn phải ngồi tù, mười năm tám năm cũng không ra được, đừng nói là anh ta với Đỗ Quyên vốn không có gì, cho dù có thật sự có gì đi chăng nữa, anh ta ở trong tù còn quản được bên ngoài sao?
Vì là nghe những lời này nên nhà họ Trương mới đồng ý đám cưới, nếu không thì ai lại muốn dính vào chuyện phiền phức chứ.
Nhưng bây giờ là tình huống gì đây?
"Cái đó, chị Đường, con nhóc chết tiệt này nói bậy."
Hướng Sơn Hoa sốt ruột không thôi, vừa mắng Đỗ Quyên không biết xấu hổ, vừa giải thích với nhà họ Trương.
Cảnh tượng nhất thời hỗn loạn, nhưng tuyệt nhiên không có ai dám kéo Đỗ Quyên đang đứng bên cạnh Thương Tiểu Quân.
Thương Tiểu Quân thực sự đáng sợ, cao to, lúc mặt đen lại giống như sát thần.
Cuối cùng vẫn là chủ nhiệm Vu của Hội phụ nữ nêu rõ thân phận, lớn tiếng hét mấy câu mới khiến cho cảnh tượng yên tĩnh lại.
Trước đó, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Đỗ Quyên và Thương Tiểu Quân, bỏ qua ba bà lão ở rìa, ai mà ngờ được họ lại là người của Hội phụ nữ.
Thế nên, Đỗ Quyên không chỉ thả Thương Tiểu Quân ra, còn chạy đến Hội phụ nữ tố cáo, nói nhà họ Đỗ bán con gái!
Trời ơi, đây là chuyện mà người ngu ngốc có thể nghĩ ra sao?
Nhà họ Đỗ ngẩn người một lúc mới hoàn hồn, đối với hành vi tố cáo bọn họ bán con gái của Đỗ Quyên đương nhiên là cật lực phủ nhận.
Hướng Sơn Hoa: "Chủ nhiệm Vu, chúng tôi đều là những bậc cha mẹ lương thiện và hiểu lẽ phải, làm sao có thể làm những chuyện đen tối như vậy được chứ. Tôi nói cho bà biết, con gái tôi với Thương Tiểu Quân, hai đứa nó không yêu nhau, là..."
Nhìn Thương Tiểu Quân đang nhét tay vào túi, nhàn nhã tận hưởng ánh nắng, những lời khó nghe cuối cùng cũng không nói ra, chuyển sang nói: "Là Thương Tiểu Quân cứ bám lấy con gái tôi, vì thế còn gây ra một số chuyện, nếu các bà muốn biết, có thể đến đồn công an hỏi thăm, những gì tôi nói đều là sự thật.”
“Chỉ là đứa con gái này của tôi đầu óc có vấn đề, ngốc quá, không phân biệt được tốt xấu."
Hướng Sơn Hoa vừa nói vừa phối hợp động tác, chỉ vào trán mình.
Có bà mẹ nào lại nói con gái mình ngốc chứ.
Những lời của Hướng Sơn Hoa hoàn toàn không thể khiến người ta tin phục.
Chủ nhiệm Vu nghiêm mặt nói: "Con gái bà đã đủ mười tám tuổi, yêu hay không thì chính cô ấy biết. Ngược lại là các người, tôi hỏi nhé, các người tìm cho cô ấy một nhà chồng như thế nào, có phải là muốn gả cô ấy cho một kẻ ngốc không?"
"Kẻ ngốc, sao có thể là kẻ ngốc được chứ!"
Hướng Sơn Hoa đầy vẻ kinh ngạc: "Đó không phải là kẻ ngốc, nhà họ Trương là hộ giàu có nổi tiếng trong làng, thầu hai ao cá, giàu lắm, Đỗ Quyên gả qua đó là để hưởng sung sướng, làm thiếu nãi nãi."
Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn thiếu nãi nãi.
Bên nhà họ Trương, một bà thím họ Đường nhảy ra.
Không phải nói là đã xử lý xong Thương Tiểu Quân rồi sao? Sau này Đỗ Quyên thế nào cũng không liên quan đến anh ta.
Nhưng bây giờ không chỉ người đã ra ngoài, hai người còn cùng nhau tìm đến tận cửa, hóa ra là thật sự đang yêu đương.
Trước đó khi hai nhà bàn chuyện cưới xin, nhà họ Đỗ đã nói việc kia là do tên lưu manh Thương Tiểu Quân gây ra, không phải là có quan hệ gì thật.
Nhà họ Đỗ cũng đảm bảo Thương Tiểu Quân đã bị bắt, sau này còn phải ngồi tù, mười năm tám năm cũng không ra được, đừng nói là anh ta với Đỗ Quyên vốn không có gì, cho dù có thật sự có gì đi chăng nữa, anh ta ở trong tù còn quản được bên ngoài sao?
Vì là nghe những lời này nên nhà họ Trương mới đồng ý đám cưới, nếu không thì ai lại muốn dính vào chuyện phiền phức chứ.
Nhưng bây giờ là tình huống gì đây?
"Cái đó, chị Đường, con nhóc chết tiệt này nói bậy."
Hướng Sơn Hoa sốt ruột không thôi, vừa mắng Đỗ Quyên không biết xấu hổ, vừa giải thích với nhà họ Trương.
Cảnh tượng nhất thời hỗn loạn, nhưng tuyệt nhiên không có ai dám kéo Đỗ Quyên đang đứng bên cạnh Thương Tiểu Quân.
Thương Tiểu Quân thực sự đáng sợ, cao to, lúc mặt đen lại giống như sát thần.
Cuối cùng vẫn là chủ nhiệm Vu của Hội phụ nữ nêu rõ thân phận, lớn tiếng hét mấy câu mới khiến cho cảnh tượng yên tĩnh lại.
Trước đó, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Đỗ Quyên và Thương Tiểu Quân, bỏ qua ba bà lão ở rìa, ai mà ngờ được họ lại là người của Hội phụ nữ.
Thế nên, Đỗ Quyên không chỉ thả Thương Tiểu Quân ra, còn chạy đến Hội phụ nữ tố cáo, nói nhà họ Đỗ bán con gái!
Trời ơi, đây là chuyện mà người ngu ngốc có thể nghĩ ra sao?
Nhà họ Đỗ ngẩn người một lúc mới hoàn hồn, đối với hành vi tố cáo bọn họ bán con gái của Đỗ Quyên đương nhiên là cật lực phủ nhận.
Hướng Sơn Hoa: "Chủ nhiệm Vu, chúng tôi đều là những bậc cha mẹ lương thiện và hiểu lẽ phải, làm sao có thể làm những chuyện đen tối như vậy được chứ. Tôi nói cho bà biết, con gái tôi với Thương Tiểu Quân, hai đứa nó không yêu nhau, là..."
Nhìn Thương Tiểu Quân đang nhét tay vào túi, nhàn nhã tận hưởng ánh nắng, những lời khó nghe cuối cùng cũng không nói ra, chuyển sang nói: "Là Thương Tiểu Quân cứ bám lấy con gái tôi, vì thế còn gây ra một số chuyện, nếu các bà muốn biết, có thể đến đồn công an hỏi thăm, những gì tôi nói đều là sự thật.”
“Chỉ là đứa con gái này của tôi đầu óc có vấn đề, ngốc quá, không phân biệt được tốt xấu."
Hướng Sơn Hoa vừa nói vừa phối hợp động tác, chỉ vào trán mình.
Có bà mẹ nào lại nói con gái mình ngốc chứ.
Những lời của Hướng Sơn Hoa hoàn toàn không thể khiến người ta tin phục.
Chủ nhiệm Vu nghiêm mặt nói: "Con gái bà đã đủ mười tám tuổi, yêu hay không thì chính cô ấy biết. Ngược lại là các người, tôi hỏi nhé, các người tìm cho cô ấy một nhà chồng như thế nào, có phải là muốn gả cô ấy cho một kẻ ngốc không?"
"Kẻ ngốc, sao có thể là kẻ ngốc được chứ!"
Hướng Sơn Hoa đầy vẻ kinh ngạc: "Đó không phải là kẻ ngốc, nhà họ Trương là hộ giàu có nổi tiếng trong làng, thầu hai ao cá, giàu lắm, Đỗ Quyên gả qua đó là để hưởng sung sướng, làm thiếu nãi nãi."
Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn thiếu nãi nãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất