Tn80: Người Đẹp Trong Đại Tạp Viện
Chương 34: Xung Đột 1
“Trương Tuyết Hoa, nếu cô có năng lực thì hãy nói lại lần những lời này một nữa trước mặt tôi!”
“Mẹ…” Nghe vậy, sắc mặt Trương Tuyết Hoa bị dọa sợ trở nên trắng bệch, cô ta chết lặng nói: “Sao mẹ lại tới đây…”
Lý Thục Phân ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười nói: “Nếu tôi không đến thì không biết cô ở sau lưng bịa đặt tôi như thế nào.”
Trương Tuyết Hoa không biết rốt cuộc Lý Thục Phân đã nghe được những gì, cho nên chỉ có thể ấp a ấp úng nói: “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con không có ý…”
“Không phải sắp đặt tôi?” Lý Thục Phân hừ lạnh một tiếng: “Co cho rằng tôi ngốc nghe không hiểu lời tốt hay xấu sao?”
Ngay tại thời điểm căng thẳng, đột nhiên Hiểu Võ bương bát đũa xuống rồi khóc lên “oa” một tiếng.
Nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, dường như Trương Tuyết Hoa đã lấy lại được sự tự tin, cô ta nhanh chóng ôm Hiểu Võ vào lòng an ủi, cũng không quên oán giận nói: “Mẹ, có chuyện gì mẹ không thể chờ bọn trẻ ăn xong rồi nói sao? Cả ngày Hiểu Võ và Hiểu Nhã đều chưa ăn cơm. Mẹ nhìn đứa nhỏ bị dọa sợ, như này nào nuốt trôi cơm được nữa!”
“Thật sự không phải con của mẹ nên mẹ không đau lòng.”
Trương Tuyết Hoa đi học không được mấy năm, cô ta không hiểu biết nhiều những đạo lý lớn nhưng cãi nhau thì cô ta rất giỏi.
Kinh nghiệm sống hơn 30 năm đã dạy cô ta rằng khi cãi nhau dù hợp lý hay không thì đều phải chiếm thế chủ động.
Cho nên vừa rồi cô ta còn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, sau khi con trai khóc cô ta mới dám mắng lại mẹ chồng ngay trước mặt, chèn ép mẹ chồng xuống.
Có vẻ như vậy thì cô ta mới là người đúng.
Mặc dù Lý Thục Phân là mẹ chồng nhưng xét về khả năng cãi nhau thì kém xa Trương Tuyết Hoa.
Nhìn tình hình trước mắt, bà tức giận nhưng lại không biết nên nói gì.
Lúc này cửa sương phòng lại bị mở ra, sau khi một cơn gió lạnh thổi vào, Tô Đại Sơn cùng hai anh em Tô Hướng Đông và Tô Hướng Nam bước vào.
Vốn sau khi tiễn Phong Việt và phó giám đốc Trịnh đi bọn họ ngồi lại với nhau nói chuyện về Phong Việt.
Tô Đại Sơn và hai người con trai đều quen biết Phong Việt, bọn họ đều là công nhân trong nhà máy cán thép.
Tô Hướng Đông là được Tô Đại Sơn đưa vào nhà máy, năng lực của anh ấy ở mức trung bình, đã làm việc gần 20 năm nhưng bây giờ vẫn chỉ là thợ nguội cấp bốn.
Tô Hướng Nam sau khi xuất ngũ thì được phân đến làm việc trong bộ phận bảo vệ của nhà máy.
“Mẹ…” Nghe vậy, sắc mặt Trương Tuyết Hoa bị dọa sợ trở nên trắng bệch, cô ta chết lặng nói: “Sao mẹ lại tới đây…”
Lý Thục Phân ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười nói: “Nếu tôi không đến thì không biết cô ở sau lưng bịa đặt tôi như thế nào.”
Trương Tuyết Hoa không biết rốt cuộc Lý Thục Phân đã nghe được những gì, cho nên chỉ có thể ấp a ấp úng nói: “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con không có ý…”
“Không phải sắp đặt tôi?” Lý Thục Phân hừ lạnh một tiếng: “Co cho rằng tôi ngốc nghe không hiểu lời tốt hay xấu sao?”
Ngay tại thời điểm căng thẳng, đột nhiên Hiểu Võ bương bát đũa xuống rồi khóc lên “oa” một tiếng.
Nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, dường như Trương Tuyết Hoa đã lấy lại được sự tự tin, cô ta nhanh chóng ôm Hiểu Võ vào lòng an ủi, cũng không quên oán giận nói: “Mẹ, có chuyện gì mẹ không thể chờ bọn trẻ ăn xong rồi nói sao? Cả ngày Hiểu Võ và Hiểu Nhã đều chưa ăn cơm. Mẹ nhìn đứa nhỏ bị dọa sợ, như này nào nuốt trôi cơm được nữa!”
“Thật sự không phải con của mẹ nên mẹ không đau lòng.”
Trương Tuyết Hoa đi học không được mấy năm, cô ta không hiểu biết nhiều những đạo lý lớn nhưng cãi nhau thì cô ta rất giỏi.
Kinh nghiệm sống hơn 30 năm đã dạy cô ta rằng khi cãi nhau dù hợp lý hay không thì đều phải chiếm thế chủ động.
Cho nên vừa rồi cô ta còn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, sau khi con trai khóc cô ta mới dám mắng lại mẹ chồng ngay trước mặt, chèn ép mẹ chồng xuống.
Có vẻ như vậy thì cô ta mới là người đúng.
Mặc dù Lý Thục Phân là mẹ chồng nhưng xét về khả năng cãi nhau thì kém xa Trương Tuyết Hoa.
Nhìn tình hình trước mắt, bà tức giận nhưng lại không biết nên nói gì.
Lúc này cửa sương phòng lại bị mở ra, sau khi một cơn gió lạnh thổi vào, Tô Đại Sơn cùng hai anh em Tô Hướng Đông và Tô Hướng Nam bước vào.
Vốn sau khi tiễn Phong Việt và phó giám đốc Trịnh đi bọn họ ngồi lại với nhau nói chuyện về Phong Việt.
Tô Đại Sơn và hai người con trai đều quen biết Phong Việt, bọn họ đều là công nhân trong nhà máy cán thép.
Tô Hướng Đông là được Tô Đại Sơn đưa vào nhà máy, năng lực của anh ấy ở mức trung bình, đã làm việc gần 20 năm nhưng bây giờ vẫn chỉ là thợ nguội cấp bốn.
Tô Hướng Nam sau khi xuất ngũ thì được phân đến làm việc trong bộ phận bảo vệ của nhà máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất