Chương 12: Tín vật
Nghe Phương Trạch Vi nói vậy, nhìn nhìn sắc mặt của Hà Trường Thanh, Quý Lâm âm thầm đổ mồ hôi, không biết nên tội nghiệp bộ trưởng Hà xui xẻo gặp phải một người theo đuổi não tàn, hay nên hâm mộ Phương Trạch Vi có EQ chạm đáy thế kia mà vẫn sống được đến hiện tại, không bị người khác xúm vào hội đồng một trận.
Quý Lâm cười cười, sáng suốt quyết định đổi đề tài. Hắn hơi nghiêng đầu ra hiệu về phía mấy nhân viên y tế đi chung với mình đang lúng túng đứng đó nãy giờ, nói:
"Xe cấp cứu tới rồi. Tình huống cụ thể là xảy ra vấn đề gì? Chúng ta đi bệnh viện được chưa?"
Đằng sau lưng Quý Lâm, hai cô y tá vẫn còn đứng giữ nguyên tư thế đặt tay lên cáng cứu thương, không biết nên kéo ra hay nên đẩy lại trên xe.
"Có vẻ không cần cáng đâu." Hà Trường Thanh xua xua tay, thở hắt ra.
Y nhanh chóng dùng vài câu tường thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra, sau đó nói lên suy đoán của mình. Cuối cùng, Hà Trường Thanh tổng kết xong, nhỏ giọng đề nghị, "Bởi vậy, một lát đưa người đến bệnh viện rồi, tốt nhất nên sắp xếp chụp CT cho anh ta càng sớm càng tốt."
Quý Lâm vừa nghe vừa gật đầu, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hắn đưa mắt nhìn qua Phương Trạch Vi lúc này ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ Hà Trường Thanh nói chuyện, vẻ mặt anh tuấn sáng sủa khi không nói năng lung tung và hành động khác người nhìn rất bình thường, ai có thể ngờ được lại là một người đầu óc xảy ra vấn đề?
Nghĩ vậy, thân là một bác sĩ giàu lòng nhân ái, Quý Lâm cảm thấy mình không nên chấp nhất với người bệnh, bèn hướng về phía Phương Trạch Vi nở nụ cười tự cảm thấy hiền lành dễ mến nhất.
Hắn mở miệng chưa kịp nói gì, Phương Trạch Vi đã nhíu mày ghét bỏ, túm tay Hà Trường Thanh chỉ vào hắn, mách lẻo, "Phu quân, hắn chớp mắt cười nhìn ta, nhất định là muốn rù quến ta, ăn trong chén nhìn trong nồi, hắn thật xấu xa!"
Hà Trường Thanh nghe vậy, hai mắt nhìn chằm chằm Quý Lâm vài giây, làm hắn đỏ mặt tía tai. Cộng thêm nghe được tiếng cười trộm của hai cô y tá đứng đằng sau lưng, Quý Lâm thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống cho bớt nhục!
Hắn đúng là rửng mỡ mà, tự nhiên bày tỏ thiện ý làm chi để bị xuyên tạc như vậy! Phương Trạch Vi đúng là đồ khốn não tàn! Cầu mong cho hắn vĩnh viễn cũng cưa không được bộ trưởng!
Hà Trường Thanh nhìn Quý Lâm vốn chỉ là hành động theo phản xạ tự nhiên chứ cũng không tin Quý Lâm muốn rù quến Phương Trạch Vi. Lúc này thấy mặt Quý Lâm chuyển thành màu gan heo, mới cảm thấy hành động của mình không được ổn thỏa cho lắm. Y hắng giọng, lắc đầu, "Khụ, bậy bạ! Bác sĩ Quý không có rù quến anh, đừng đoán mò."
Phương Trạch Vi bĩu môi, nhại lại nụ cười và biểu cảm "trìu mến" mà Quý Lâm làm ban nãy, chỉ tay vào mặt mình, hỏi:
"Không muốn rù quến ta, hắn cười ghê tởm như vậy làm chi?"
Hà Trường Thanh bất đắc dĩ, đành phải lừa dối đáp, "Tại cơ mặt của anh ta bị rút gân."
Quý Lâm: "..."
Phương Trạch Vi tuy còn hồ nghi, nhưng nghe Hà Trường Thanh nói vậy, liền bỏ qua.
Hà Trường Thanh thấy đám đông chung quanh vẫn không chịu tan ra mà cứ đứng lại hóng hớt nghe họ nói chuyện, hơi nhíu mày thúc giục, "Xe cứu thương tới lâu rồi, anh mau lên xe đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe xem."
Y có chút lo lắng nghĩ, nếu trong não tụ máu bầm, vậy cần đi bệnh viện giải quyết càng sớm càng tốt. Tuy Phương Trạch Vi ăn nói hồ đồ hành động tùy tiện một chút, nhưng nhìn rất trẻ, đời còn dài, nếu xảy ra chuyện gì đáng tiếc chỉ sợ gia đình người thân sẽ không thể chấp nhận được.
Phương Trạch Vi cười nói, "Sức khỏe ta rất tốt, không cần kiểm tra làm gì. Có điều nếu phu quân muốn đi, ta sẽ đi. Phu quân và ta mau đi cái bệnh viện gì đó, rồi về chuẩn bị hôn lễ mới là chính sự."
Hà Trường Thanh nhìn đồng hồ, cự tuyệt, "Không được, tôi còn có việc. Với lại tôi không phải bác sĩ chuyên khoa, cũng không giúp ích được gì, theo anh làm chi? Anh cứ lên xe, sẽ có bác sĩ và y tá chăm sóc."
Phương Trạch Vi vốn đang cười toe toét, chợt nghe thấy lời này, sắc mặt liền biến đổi, hai mắt lập lòe ánh sáng lạnh lùng, biểu cảm cũng xoay 180°, trở nên âm trầm, cúi đầu lặp lại, "Cho nên, phu quân không muốn đi cùng ta, phải không?"
Rõ ràng Phương Trạch Vi đã cúi đầu, làm người không thấy rõ biểu tình, Hà Trường Thanh cũng chỉ thấy được đỉnh đầu bó tóc đen tuyền của hắn, nhưng không hiểu sao, bộ dạng hiện tại của hắn khiến y cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Trực giác mách bảo, Hà Trường Thanh tự động dịu giọng trấn an, "Anh đi bệnh viện trước đi, chờ ngày mai hoặc hôm nào tôi có thời gian, tôi đi thăm anh, được không?"
"A.", Phương Trạch Vi bật ra một âm tiết như thể đang hừ cười, làm Quý Lâm nghe thấy liền ớn lạnh sợ hãi. Hắn hơi lùi lại, lo lắng Phương Trạch Vi nổi điên nhảy dựng lên đánh người.
Hà Trường Thanh cũng nhíu mày, cảm giác không khí chung quanh chợt trở nên đặc quánh, khiến người ta muốn hô hấp cũng khó khăn. Y thấy rõ nắm tay siết chặt của Phương Trạch Vi, cảm thấy mình nên nói thêm gì, hay dứt khoát tiễn Phật tiễn tới Tây phương, đưa Phương Trạch Vi vào viện luôn cho xong?
Hà Trường Thanh còn lưỡng lự chưa quyết, đột nhiên, mắt thường có thể thấy được Phương Trạch Vi hơi khựng lại, vài giây sau, hắn giãn tay ra, ngẩng đầu, tiếp tục cười tươi, ngoan ngoãn nói, "Được rồi, phu quân hứa phải giữ lời, ngày mai phải đi bệnh viện thăm ta nha! Ta chờ!"
Hà Trường Thanh nhẹ nhõm, đôi lông mày vô thức nhíu lại ban nãy giờ giãn ra, mỉm cười gật đầu, "Tôi hứa mà, anh yên tâm đi."
Phương Trạch Vi tiến tới gần nắm tay trái của Hà Trường Thanh lên, từ trong cổ tay áo dài lấy ra một chuỗi hạt, đeo vào tay y, dặn dò, "Cái này coi như tín vật đính ước. Phu quân không thể lặng lẽ tháo xuống, ngày mai gặp lại Trạch Vi muốn kiểm tra xem nó còn trên tay phu quân hay không!"
Hà Trường Thanh từ nhỏ liền không thích đeo trang sức và phụ kiện, lúc này nhìn đôi mắt thành khẩn của Phương Trạch Vi, ma xui quỷ khiến gật đầu, "Biết rồi, sẽ không lặng lẽ tháo xuống."
Dù sao cũng chỉ là một chuỗi hạt bằng gỗ, không phải đồ đắt tiền, tạm đeo đi. Chờ đến lúc Phương Trạch Vi tỉnh táo lại trả cho hắn là được. Hà Trường Thanh nhìn chuỗi hạt, tự nhủ.
.
Quý Lâm cười cười, sáng suốt quyết định đổi đề tài. Hắn hơi nghiêng đầu ra hiệu về phía mấy nhân viên y tế đi chung với mình đang lúng túng đứng đó nãy giờ, nói:
"Xe cấp cứu tới rồi. Tình huống cụ thể là xảy ra vấn đề gì? Chúng ta đi bệnh viện được chưa?"
Đằng sau lưng Quý Lâm, hai cô y tá vẫn còn đứng giữ nguyên tư thế đặt tay lên cáng cứu thương, không biết nên kéo ra hay nên đẩy lại trên xe.
"Có vẻ không cần cáng đâu." Hà Trường Thanh xua xua tay, thở hắt ra.
Y nhanh chóng dùng vài câu tường thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra, sau đó nói lên suy đoán của mình. Cuối cùng, Hà Trường Thanh tổng kết xong, nhỏ giọng đề nghị, "Bởi vậy, một lát đưa người đến bệnh viện rồi, tốt nhất nên sắp xếp chụp CT cho anh ta càng sớm càng tốt."
Quý Lâm vừa nghe vừa gật đầu, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hắn đưa mắt nhìn qua Phương Trạch Vi lúc này ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ Hà Trường Thanh nói chuyện, vẻ mặt anh tuấn sáng sủa khi không nói năng lung tung và hành động khác người nhìn rất bình thường, ai có thể ngờ được lại là một người đầu óc xảy ra vấn đề?
Nghĩ vậy, thân là một bác sĩ giàu lòng nhân ái, Quý Lâm cảm thấy mình không nên chấp nhất với người bệnh, bèn hướng về phía Phương Trạch Vi nở nụ cười tự cảm thấy hiền lành dễ mến nhất.
Hắn mở miệng chưa kịp nói gì, Phương Trạch Vi đã nhíu mày ghét bỏ, túm tay Hà Trường Thanh chỉ vào hắn, mách lẻo, "Phu quân, hắn chớp mắt cười nhìn ta, nhất định là muốn rù quến ta, ăn trong chén nhìn trong nồi, hắn thật xấu xa!"
Hà Trường Thanh nghe vậy, hai mắt nhìn chằm chằm Quý Lâm vài giây, làm hắn đỏ mặt tía tai. Cộng thêm nghe được tiếng cười trộm của hai cô y tá đứng đằng sau lưng, Quý Lâm thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống cho bớt nhục!
Hắn đúng là rửng mỡ mà, tự nhiên bày tỏ thiện ý làm chi để bị xuyên tạc như vậy! Phương Trạch Vi đúng là đồ khốn não tàn! Cầu mong cho hắn vĩnh viễn cũng cưa không được bộ trưởng!
Hà Trường Thanh nhìn Quý Lâm vốn chỉ là hành động theo phản xạ tự nhiên chứ cũng không tin Quý Lâm muốn rù quến Phương Trạch Vi. Lúc này thấy mặt Quý Lâm chuyển thành màu gan heo, mới cảm thấy hành động của mình không được ổn thỏa cho lắm. Y hắng giọng, lắc đầu, "Khụ, bậy bạ! Bác sĩ Quý không có rù quến anh, đừng đoán mò."
Phương Trạch Vi bĩu môi, nhại lại nụ cười và biểu cảm "trìu mến" mà Quý Lâm làm ban nãy, chỉ tay vào mặt mình, hỏi:
"Không muốn rù quến ta, hắn cười ghê tởm như vậy làm chi?"
Hà Trường Thanh bất đắc dĩ, đành phải lừa dối đáp, "Tại cơ mặt của anh ta bị rút gân."
Quý Lâm: "..."
Phương Trạch Vi tuy còn hồ nghi, nhưng nghe Hà Trường Thanh nói vậy, liền bỏ qua.
Hà Trường Thanh thấy đám đông chung quanh vẫn không chịu tan ra mà cứ đứng lại hóng hớt nghe họ nói chuyện, hơi nhíu mày thúc giục, "Xe cứu thương tới lâu rồi, anh mau lên xe đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe xem."
Y có chút lo lắng nghĩ, nếu trong não tụ máu bầm, vậy cần đi bệnh viện giải quyết càng sớm càng tốt. Tuy Phương Trạch Vi ăn nói hồ đồ hành động tùy tiện một chút, nhưng nhìn rất trẻ, đời còn dài, nếu xảy ra chuyện gì đáng tiếc chỉ sợ gia đình người thân sẽ không thể chấp nhận được.
Phương Trạch Vi cười nói, "Sức khỏe ta rất tốt, không cần kiểm tra làm gì. Có điều nếu phu quân muốn đi, ta sẽ đi. Phu quân và ta mau đi cái bệnh viện gì đó, rồi về chuẩn bị hôn lễ mới là chính sự."
Hà Trường Thanh nhìn đồng hồ, cự tuyệt, "Không được, tôi còn có việc. Với lại tôi không phải bác sĩ chuyên khoa, cũng không giúp ích được gì, theo anh làm chi? Anh cứ lên xe, sẽ có bác sĩ và y tá chăm sóc."
Phương Trạch Vi vốn đang cười toe toét, chợt nghe thấy lời này, sắc mặt liền biến đổi, hai mắt lập lòe ánh sáng lạnh lùng, biểu cảm cũng xoay 180°, trở nên âm trầm, cúi đầu lặp lại, "Cho nên, phu quân không muốn đi cùng ta, phải không?"
Rõ ràng Phương Trạch Vi đã cúi đầu, làm người không thấy rõ biểu tình, Hà Trường Thanh cũng chỉ thấy được đỉnh đầu bó tóc đen tuyền của hắn, nhưng không hiểu sao, bộ dạng hiện tại của hắn khiến y cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Trực giác mách bảo, Hà Trường Thanh tự động dịu giọng trấn an, "Anh đi bệnh viện trước đi, chờ ngày mai hoặc hôm nào tôi có thời gian, tôi đi thăm anh, được không?"
"A.", Phương Trạch Vi bật ra một âm tiết như thể đang hừ cười, làm Quý Lâm nghe thấy liền ớn lạnh sợ hãi. Hắn hơi lùi lại, lo lắng Phương Trạch Vi nổi điên nhảy dựng lên đánh người.
Hà Trường Thanh cũng nhíu mày, cảm giác không khí chung quanh chợt trở nên đặc quánh, khiến người ta muốn hô hấp cũng khó khăn. Y thấy rõ nắm tay siết chặt của Phương Trạch Vi, cảm thấy mình nên nói thêm gì, hay dứt khoát tiễn Phật tiễn tới Tây phương, đưa Phương Trạch Vi vào viện luôn cho xong?
Hà Trường Thanh còn lưỡng lự chưa quyết, đột nhiên, mắt thường có thể thấy được Phương Trạch Vi hơi khựng lại, vài giây sau, hắn giãn tay ra, ngẩng đầu, tiếp tục cười tươi, ngoan ngoãn nói, "Được rồi, phu quân hứa phải giữ lời, ngày mai phải đi bệnh viện thăm ta nha! Ta chờ!"
Hà Trường Thanh nhẹ nhõm, đôi lông mày vô thức nhíu lại ban nãy giờ giãn ra, mỉm cười gật đầu, "Tôi hứa mà, anh yên tâm đi."
Phương Trạch Vi tiến tới gần nắm tay trái của Hà Trường Thanh lên, từ trong cổ tay áo dài lấy ra một chuỗi hạt, đeo vào tay y, dặn dò, "Cái này coi như tín vật đính ước. Phu quân không thể lặng lẽ tháo xuống, ngày mai gặp lại Trạch Vi muốn kiểm tra xem nó còn trên tay phu quân hay không!"
Hà Trường Thanh từ nhỏ liền không thích đeo trang sức và phụ kiện, lúc này nhìn đôi mắt thành khẩn của Phương Trạch Vi, ma xui quỷ khiến gật đầu, "Biết rồi, sẽ không lặng lẽ tháo xuống."
Dù sao cũng chỉ là một chuỗi hạt bằng gỗ, không phải đồ đắt tiền, tạm đeo đi. Chờ đến lúc Phương Trạch Vi tỉnh táo lại trả cho hắn là được. Hà Trường Thanh nhìn chuỗi hạt, tự nhủ.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất