Chương 5: Dưới nước
Hà Trường Thanh thẳng tắp nhảy vào mặt hồ với tư thế như một mũi lên rời dây cung.
Bởi vì thời gian gấp gáp không thể làm nóng người thật kỹ trước khi nhảy xuống, Hà Trường Thanh tạm thời gạt qua một bên chủ nghĩa duy vật tuyệt đối mà bản thân hay dùng để thuyết phục người khác, âm thầm cầu nguyện các lộ thần tiên chư phật nào đó mà y tình cờ biết tới, rủ lòng thương phù hộ cho y đừng xui xẻo bị chuột rút.
Xuyên qua lớp sương mù, "bùm" một tiếng phá vỡ mặt nước tĩnh lặng, Hà Trường Thanh mặc kệ cơ thể chìm sâu xuống.
Dòng nước lạnh băng trong hồ nhanh chóng bao phủ toàn thân y. Hà Trường Thanh cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình, y không tự chủ được nổi một lớp da gà.
Có vẻ như lời cầu nguyện của Hà Trường Thanh đã được vị đại năng nào nghe thấy và ứng nghiệm. Y cố gắng chớp mắt rồi giữ nguyên động tác mở mắt nhìn quanh quan sát tìm người, cảm giác cơ thể tuy có chút lạnh buốt nhưng ít nhất cơ bắp tứ chi vẫn có thể hoạt động bình thường, trước mắt không xuất hiện trạng thái bất thường nào.
Đáng tiếc lòng Hà Trường Thanh vẫn trầm xuống vì dự cảm xấu.
Lúc ở trên bờ, y không dự đoán được trong hồ lại thiếu ánh sáng đến mức này.
Theo lý thường mà nói, ánh sáng mặt trời tối đa có thể xuyên thấu qua mặt nước khoảng 1000m. Nhưng trên thực tế, mật độ phân bố của thực vật phù du trong nước sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến lượng ánh sáng mặt trời có thể chiếu vào nước.
Hằng ngày đi qua hồ, thấy nước trong xanh, Hà Trường Thanh còn tưởng rằng bên dưới hồ không có bao nhiêu thực vật phù du, lúc này tự mình nhảy vào xem mới giật mình.
Trong tầm mắt của Hà Trường Thanh, đâu đâu cũng thấy từng mảng rong dày lơ lửng, cản trở tầm nhìn. Mặt trời trên cao bị mây che cộng thêm sương mù, tất cả yếu tố này chẳng khác nào dậu đổ bìm leo làm tăng độ khó, trì hoãn thời gian, gây trở ngại không để Hà Trường Thanh cứu người.
Trong hoàn cảnh u ám này, y quan sát vài giây, chọn một hướng loáng thoáng có ánh sáng rõ hơn những vị trí khác, sải tay bơi nhanh tới.
Dưỡng khí trong phổi ngày một giảm bớt, Hà Trường Thanh không hoảng không loạn, vừa bơi vừa bình tĩnh đếm thời gian.
Trước đây Hà Diễm Sinh sợ Hà Trường Thanh làm con vịt cạn dễ có nguy cơ bị chết đuối, vì thế dùng rất nhiều thời gian huấn luyện kỹ năng bơi, lặn và cả phương pháp hô hấp, nín thở dưới nước càng lâu càng tốt cho y.
Nhiều năm rèn luyện, hiện tại Hà Trường Thanh tuy không đến trình độ tự tin tự xưng bản thân là chuyên gia lợi hại thế nào, nhưng cũng có thể nhẹ nhàng nín thở 5-6 phút dưới nước.
Hà Trường Thanh vừa nghĩ, vừa rẽ sang bên tránh đi một mớ rong dày từ bên cạnh trôi tới. Có lẽ là tự mình dọa mình, Hà Trường Thanh có cảm giác thứ rong trong hồ trông y hệt một mái tóc đen gợn sóng, tràn ngập điềm xấu và hơi thở quỷ dị, tà ác.
Thậm chí cả nước trong hồ, cũng chẳng hề trong veo đẹp đẽ gì như khi nhìn từ trên xuống, có một mùi nước đọng lâu năm khó ngửi và nhớp nháp như đầu lưỡi dơ bẩn quét qua làn da, tạo những cơn rùng mình từ sâu trong linh hồn.
Không ngừng lặn sâu xuống, đã đếm gần hai trăm giây, Hà Trường Thanh nhíu mày tính toán thời gian y cần để có thể theo lối cũ trở lên trên mặt nước hít thở không khí, cắn răng chuẩn bị quay lại.
Chợt quay đầu, khóe mắt bắt gặp một khối vật thể toàn thân mặc cổ phục trắng toát tóc dài trôi bồng bềnh trong nước, đang bị cuốn vào nhóm rêu gần đó!
Cảnh tượng quỷ dị làm khóe mắt Hà Trường Thanh không khỏi co giật một chút.
Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội dùng hết tốc lực bơi sang, trong lòng không nhịn được mắng một câu Lumen đúng là giỏi tìm đường chết, xài tóc giả búi chặt vào đầu đến mức rơi xuống nước lâu vậy cũng không bung ra.
Tạm gạt bỏ tâm thái ái ngại đối với mớ rong rêu, Hà Trường Thanh cắn răng dùng tay kéo gỡ, giải cứu "Bạch Tuyết" đang nhắm nghiền mắt bất tỉnh ra, ôm chặt người, hai chân dùng sức đạp nước để vọt lên trên.
Hà Trường Thanh lúc này mới phát hiện nhóm Lumen kia thật biết chơi, Disney cũng chỉ mới đổi màu da của Ariel, "Bạch Tuyết" này cư nhiên đã chuyển giới thành công! Đúng là đi trước thời đại, dẫn đầu trào lưu!
Bàn tay áp sát vào ngực trái của "Bạch Tuyết", cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực, Hà Trường Thanh âm thầm nhẹ nhõm cả người. Tim còn đập là tốt rồi, y nỗ lực nãy giờ nếu chỉ để kéo về một cái xác không hồn, vậy thì thảm quá.
Hai tay ôm "Bạch Tuyết", Hà Trường Thanh không ngừng vọt lên, nhìn thấy mặt nước trên đầu ngày một sáng ngời hơn, trong lòng vui vẻ khôn xiết.
Đột nhiên, Hà Trường Thanh cảm thấy một lực kéo rất mạnh ở cổ chân, không ngừng kéo túm y xuống sâu hơn!
Đồng tử co rụt lại, trong đầu chớp nhoáng hiện lên rất nhiều ý nghĩ về cả hai phạm trù thần quái lẫn khoa học, Hà Trường Thanh xoay mặt nhìn xuống.
Trong cảnh tượng tranh tối tranh sáng tối tăm dưới hồ, y loáng thoáng nhìn thấy chân mình mắc vào một đám rong dày.
Không phải thủy quỷ là được. Khụ, làm sao có thể là thủy quỷ được chứ? Thế giới này làm gì có quỷ!! Ha ha ha!!
Tinh thần căng chặt lại giãn ra, Hà Trường Thanh tự nhủ rồi tự phản bác, trong lòng cười khan như trấn an chính mình. Y dùng chân giẫm đạp lia lịa, rốt cuộc làm đám rong trượt xuống.
Tức khắc, y lại quay đầu vọt lên.
Hà Trường Thanh không biết rằng, sau lưng y, một đám rong khổng lồ đang nhanh chóng tiếp cận, vươn từng sợi rong dày như tóc muốn quấn quanh eo y.
Giây phút ngàn cân treo sợi tóc, "Bạch Tuyết" vốn đang ghé mặt vào trên vai Hà Trường Thanh mở choàng mắt.
Một luồng sáng vàng rực từ trên ống tay áo rộng thêu chỉ bạc của "Bạch Tuyết" lao ra, bắn thẳng vào đám rong rêu khổng lồ, làm chúng tan rã như một đám bọt biển yếu ớt.
"Bạch Tuyết" nhếch mép cười khinh bỉ, tiếp tục nhắm mắt như ngủ rồi.
Hà Trường Thanh không biết chuyện gì vừa lặng lẽ diễn ra phía sau. Một lần đạp chân thật mạnh nữa, y ôm theo "Bạch Tuyết", phá nước mà ra.
.
Bởi vì thời gian gấp gáp không thể làm nóng người thật kỹ trước khi nhảy xuống, Hà Trường Thanh tạm thời gạt qua một bên chủ nghĩa duy vật tuyệt đối mà bản thân hay dùng để thuyết phục người khác, âm thầm cầu nguyện các lộ thần tiên chư phật nào đó mà y tình cờ biết tới, rủ lòng thương phù hộ cho y đừng xui xẻo bị chuột rút.
Xuyên qua lớp sương mù, "bùm" một tiếng phá vỡ mặt nước tĩnh lặng, Hà Trường Thanh mặc kệ cơ thể chìm sâu xuống.
Dòng nước lạnh băng trong hồ nhanh chóng bao phủ toàn thân y. Hà Trường Thanh cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình, y không tự chủ được nổi một lớp da gà.
Có vẻ như lời cầu nguyện của Hà Trường Thanh đã được vị đại năng nào nghe thấy và ứng nghiệm. Y cố gắng chớp mắt rồi giữ nguyên động tác mở mắt nhìn quanh quan sát tìm người, cảm giác cơ thể tuy có chút lạnh buốt nhưng ít nhất cơ bắp tứ chi vẫn có thể hoạt động bình thường, trước mắt không xuất hiện trạng thái bất thường nào.
Đáng tiếc lòng Hà Trường Thanh vẫn trầm xuống vì dự cảm xấu.
Lúc ở trên bờ, y không dự đoán được trong hồ lại thiếu ánh sáng đến mức này.
Theo lý thường mà nói, ánh sáng mặt trời tối đa có thể xuyên thấu qua mặt nước khoảng 1000m. Nhưng trên thực tế, mật độ phân bố của thực vật phù du trong nước sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến lượng ánh sáng mặt trời có thể chiếu vào nước.
Hằng ngày đi qua hồ, thấy nước trong xanh, Hà Trường Thanh còn tưởng rằng bên dưới hồ không có bao nhiêu thực vật phù du, lúc này tự mình nhảy vào xem mới giật mình.
Trong tầm mắt của Hà Trường Thanh, đâu đâu cũng thấy từng mảng rong dày lơ lửng, cản trở tầm nhìn. Mặt trời trên cao bị mây che cộng thêm sương mù, tất cả yếu tố này chẳng khác nào dậu đổ bìm leo làm tăng độ khó, trì hoãn thời gian, gây trở ngại không để Hà Trường Thanh cứu người.
Trong hoàn cảnh u ám này, y quan sát vài giây, chọn một hướng loáng thoáng có ánh sáng rõ hơn những vị trí khác, sải tay bơi nhanh tới.
Dưỡng khí trong phổi ngày một giảm bớt, Hà Trường Thanh không hoảng không loạn, vừa bơi vừa bình tĩnh đếm thời gian.
Trước đây Hà Diễm Sinh sợ Hà Trường Thanh làm con vịt cạn dễ có nguy cơ bị chết đuối, vì thế dùng rất nhiều thời gian huấn luyện kỹ năng bơi, lặn và cả phương pháp hô hấp, nín thở dưới nước càng lâu càng tốt cho y.
Nhiều năm rèn luyện, hiện tại Hà Trường Thanh tuy không đến trình độ tự tin tự xưng bản thân là chuyên gia lợi hại thế nào, nhưng cũng có thể nhẹ nhàng nín thở 5-6 phút dưới nước.
Hà Trường Thanh vừa nghĩ, vừa rẽ sang bên tránh đi một mớ rong dày từ bên cạnh trôi tới. Có lẽ là tự mình dọa mình, Hà Trường Thanh có cảm giác thứ rong trong hồ trông y hệt một mái tóc đen gợn sóng, tràn ngập điềm xấu và hơi thở quỷ dị, tà ác.
Thậm chí cả nước trong hồ, cũng chẳng hề trong veo đẹp đẽ gì như khi nhìn từ trên xuống, có một mùi nước đọng lâu năm khó ngửi và nhớp nháp như đầu lưỡi dơ bẩn quét qua làn da, tạo những cơn rùng mình từ sâu trong linh hồn.
Không ngừng lặn sâu xuống, đã đếm gần hai trăm giây, Hà Trường Thanh nhíu mày tính toán thời gian y cần để có thể theo lối cũ trở lên trên mặt nước hít thở không khí, cắn răng chuẩn bị quay lại.
Chợt quay đầu, khóe mắt bắt gặp một khối vật thể toàn thân mặc cổ phục trắng toát tóc dài trôi bồng bềnh trong nước, đang bị cuốn vào nhóm rêu gần đó!
Cảnh tượng quỷ dị làm khóe mắt Hà Trường Thanh không khỏi co giật một chút.
Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội dùng hết tốc lực bơi sang, trong lòng không nhịn được mắng một câu Lumen đúng là giỏi tìm đường chết, xài tóc giả búi chặt vào đầu đến mức rơi xuống nước lâu vậy cũng không bung ra.
Tạm gạt bỏ tâm thái ái ngại đối với mớ rong rêu, Hà Trường Thanh cắn răng dùng tay kéo gỡ, giải cứu "Bạch Tuyết" đang nhắm nghiền mắt bất tỉnh ra, ôm chặt người, hai chân dùng sức đạp nước để vọt lên trên.
Hà Trường Thanh lúc này mới phát hiện nhóm Lumen kia thật biết chơi, Disney cũng chỉ mới đổi màu da của Ariel, "Bạch Tuyết" này cư nhiên đã chuyển giới thành công! Đúng là đi trước thời đại, dẫn đầu trào lưu!
Bàn tay áp sát vào ngực trái của "Bạch Tuyết", cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực, Hà Trường Thanh âm thầm nhẹ nhõm cả người. Tim còn đập là tốt rồi, y nỗ lực nãy giờ nếu chỉ để kéo về một cái xác không hồn, vậy thì thảm quá.
Hai tay ôm "Bạch Tuyết", Hà Trường Thanh không ngừng vọt lên, nhìn thấy mặt nước trên đầu ngày một sáng ngời hơn, trong lòng vui vẻ khôn xiết.
Đột nhiên, Hà Trường Thanh cảm thấy một lực kéo rất mạnh ở cổ chân, không ngừng kéo túm y xuống sâu hơn!
Đồng tử co rụt lại, trong đầu chớp nhoáng hiện lên rất nhiều ý nghĩ về cả hai phạm trù thần quái lẫn khoa học, Hà Trường Thanh xoay mặt nhìn xuống.
Trong cảnh tượng tranh tối tranh sáng tối tăm dưới hồ, y loáng thoáng nhìn thấy chân mình mắc vào một đám rong dày.
Không phải thủy quỷ là được. Khụ, làm sao có thể là thủy quỷ được chứ? Thế giới này làm gì có quỷ!! Ha ha ha!!
Tinh thần căng chặt lại giãn ra, Hà Trường Thanh tự nhủ rồi tự phản bác, trong lòng cười khan như trấn an chính mình. Y dùng chân giẫm đạp lia lịa, rốt cuộc làm đám rong trượt xuống.
Tức khắc, y lại quay đầu vọt lên.
Hà Trường Thanh không biết rằng, sau lưng y, một đám rong khổng lồ đang nhanh chóng tiếp cận, vươn từng sợi rong dày như tóc muốn quấn quanh eo y.
Giây phút ngàn cân treo sợi tóc, "Bạch Tuyết" vốn đang ghé mặt vào trên vai Hà Trường Thanh mở choàng mắt.
Một luồng sáng vàng rực từ trên ống tay áo rộng thêu chỉ bạc của "Bạch Tuyết" lao ra, bắn thẳng vào đám rong rêu khổng lồ, làm chúng tan rã như một đám bọt biển yếu ớt.
"Bạch Tuyết" nhếch mép cười khinh bỉ, tiếp tục nhắm mắt như ngủ rồi.
Hà Trường Thanh không biết chuyện gì vừa lặng lẽ diễn ra phía sau. Một lần đạp chân thật mạnh nữa, y ôm theo "Bạch Tuyết", phá nước mà ra.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất