Tỏa Ái

Chương 65: Phiên ngoại – Cái gọi là hạnh phúc

Trước
Ta gọi là Mâu Thần Mĩ, hiện đang học ngành Ngữ văn Trung Hoa ở trường đại học Hương Cảng. Ta có một gia đình phi thường hòa thuận, cả nhà đều rất yêu thương nhau, ngoài ra ta còn có một muội muội rất đáng yêu hoạt bát.

Lúc này, ta muốn nói đến anh trai lớn của ta là Mâu Thần An, anh ấy lớn hơn ta ba tuổi. Khi còn bé bởi vì trong nhà rất nghèo, anh hai lại muốn cho ta, hai ca ca cùng muội muội được đến trường, cho nên anh ấy chỉ mới học năm nhất tiểu học thì đã phải xin nghỉ để theo cha ta đi đánh bắt hải sản. Nói đến đây, có lẽ mọi người cũng đoán được rồi, nhà ta mở một nhà hàng hải sản.

Khi ta được chín tuổi, anh ấy phải rời nhà, theo người môi giới đến một gia đình giàu có làm người hầu. Lúc ấy ta cũng không biết tại sao anh ấy phải rời xa chúng ta đi đến một nơi xa xôi như thế. Về sau ta mới hiểu, đều là vì nhà ta khó khăn đến mức không đóng nổi tiền thuê nhà, cho nên anh ấy phải đi làm người hầu kiếm tiền.

Nhìn thân ảnh anh trai rời đi, chúng ta rất đau lòng, rất không nỡ. Nhưng chúng ta chẳng thể làm gì được. Ta nhớ, khi đó ta và muội muội đều khóc.

Sau đó, mẹ trở về nói cho chúng ta biết, anh ấy sẽ ở lại gia đình giàu có kia làm người hầu trong sáu năm, đợi hết sáu năm thì có thể quay về đoàn tụ với cả nhà. Tuy chúng ta rất nhớ anh ấy nhưng nghĩ đến chuyện sáu năm sau anh ấy sẽ trở về thì cũng nguôi ngoai phần nào. Thỉnh thoảng, anh ấy cũng gọi điện thoại về nhà, báo cho chúng ta biết anh ấy đang sống rất tốt.

Bất quá, không ngờ là chưa tới sáu năm thì anh ấy đã trở lại. Nhìn người anh trai đã nhiều năm không gặp, ta và cả nhà đều vô cùng cao hứng. Nhưng niềm vui sướng này cũng không duy trì được bao lâu, mới ở nhà vài hôm thì anh ấy lại rời đi lần nữa.

Trước khi đi anh ấy có nói, anh ba với anh tư sắp lên đại học, ta và muội muội cũng đang còn đi học, tuy hiện nay điều kiện trong nhà có khá hơn nhưng phải trả nhiều phần học phí như thế thì vẫn là gánh nặng. Do đó, để chi trả học phí của chúng ta, anh ấy không học lên đại học mà trực tiếp đi tìm việc làm.

Bây giờ nghĩ lại, anh ấy thật sự hy sinh cho chúng ta quá nhiều, vì gia đình này mà trả giá quá nhiều.

Khi xưa, mỗi lần ta hỏi anh tại sao không có bạn gái, anh chỉ cười cười sờ lên đầu ta, nói việc đó không phải là việc anh có thể quyết định. Ta quả thật không hiểu ý anh lắm, cứ tưởng anh cho rằng lúc này có bạn gái là quá sớm, hơn nữa dựa vào điều kiện của nhà ta, có lẽ không có mấy ai chịu gả vào.

Đến tận khi ta mười chín tuổi, ta mới chính thức hiểu được ý tứ phía sau nụ cười của anh ấy.

Hôm ấy, chúng ta đang ăn cơm, bỗng nhiên một nam nhân xa lạ xuất hiện trước mặt chúng ta. Y rất đẹp, nhưng cũng rất lạnh lùng, vừa bước vào cửa đã hỏi anh trai của ta ở đâu.

Chúng ta ai nấy đều phi thường kinh ngạc, ngoài cửa cũng có rất nhiều hàng xóm tò mò kéo đến xem. Cha ta hỏi y tìm anh trai ta làm gì, nhưng y chỉ lặp lại câu hỏi lúc nãy. Tuy chúng ta ở cách xa y một khoảng, nhưng chúng ta có thể cảm giác được trong lời nói của người nam nhân lạnh băng kia là một loại hàn khí khiến người ta lạnh lẽo phát run.



Mẹ bảo ta rót trà cho y, khiến ta càng thêm cảm nhận được chắc chắn một điều, người nam nhân ấy căn bản không có một tia nhân khí. Đứng cạnh y, ta không cách nào khống chế được, hai tay cứ run rẩy không thôi.

Không hiểu sao, anh trai ta sao lại quen biết với một người như thế?

Nghe mẹ ta nói, trước khi y là thiếu gia của gia đình có tiền mà anh trai ta đi làm người hầu, còn hiện nay y là tổng tài của công ty L.S mà ngày nào cũng xuất hiện trên TV. Nhưng dù vậy, ta vẫn chưa hiểu lắm, y tới tìm anh trai ta làm chi? Anh đã không còn là người hầu nhà y nữa mà.

Về sau, khi mẹ ta hỏi y có quan hệ gì với anh, ta vĩnh viễn cũng không bao giờ quên biểu tình trên mặt y lúc ấy. Tựa như một quân vương tuyên bố quyền sở hữu của mình, trong mắt nam nhân ấy tràn đầy dục vọng độc chiếm.

Y nói anh trai ta là người của y, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.

Cha ta rất tức giận, nói anh trai ta không có khả năng lại là… Ta biết, cha ta muốn nói cái gì. Đồng tính luyến ái, đó là một danh từ cấm kỵ. Ta tin là, những người khác cũng nghĩ như thế.

Khi người nam nhân kia đi rồi, cả nhà ta cũng không còn tâm tình nào mà ăn cơm tiếp nữa. Đêm đó, ta nghe được tiếng khóc nức nở của mẹ cùng tiếng thở dài của cha.

Ta biết, cha mẹ nhất định là vì chuyện của anh mà phiền não. Nhìn qua, ta thấy hai ca ca cùng muội muội cũng đang mất ngủ như thế, chúng ta đồng loạt thở dài.

Sau đó, nhân lúc cha mẹ không biết, anh ba kêu chúng ta lại, hỏi xem ý kiến của chúng ta về việc này thế nào.

Muội muội ta là người đầu tiên đưa ra ý kiến phản đối, nàng nói người nam nhân lạnh như băng kia nhất định là đối xử không tốt với anh hai, nếu anh hai đi theo y nhất định rất vất vả.

Anh tư nói, không nhất định như thế, tuy người nam nhân kia có điểm lạnh lùng, nhưng hắn nhìn ra được, y đối với anh hai là thật lòng, nếu không y cũng sẽ không tìm tới tận đây.

Cuối cùng, anh ba hỏi ta suy nghĩ thế nào.



Ta nhìn anh ba, anh tư, muội muội, trong đầu lại hiện lên hình ảnh anh hai mỗi lần trở về, nhìn thoáng qua thì có vẻ đăm chiêu, nhưng mỗi lần anh hai sờ đầu ta, trên mặt đều có một nụ cười.

Ta nghĩ, anh hai nhất định là rất yêu người nam nhân kia a.

Bọn họ đều rất kinh ngạc, hỏi ta là làm sao mà biết được.

Ta nói, anh hai từng bảo với ta rằng, kết giao với bạn gái không phải là chuyện anh có thể quyết định. Hiện tại ta đã hiểu rõ, kỳ thật người có thể quyết định điều này không phải anh, mà là chúng ta. Nếu như cha mẹ cùng chúng ta không đồng ý, có lẽ anh sẽ kết hôn với một cô gái nào đó, và từ bỏ tình yêu với người nam nhân kia.

Nghe xong lời của ta, bọn họ đều trầm mặc, ngay khi ta cho rằng bọn họ không đồng ý thì bọn họ lại nhẹ gật đầu.

Nếu như anh hai cũng thật sự yêu người nam nhân kia như lời y đã nói, chúng ta sẽ đồng ý.

Mấy ngày sau, mẹ lại hỏi chúng ta về vấn đề này một lần nữa, chúng ta liền nói cho mẹ biết quyết định của chúng ta. Tuy cha mẹ rất ngạc nhiên, nhưng lại nói suy nghĩ của cha mẹ cũng giống chúng ta vậy.

Cứ như vậy, chúng ta thỏa thuận với nhau, nếu anh hai nói cho chúng chúng ta biết anh cũng yêu người nam nhân kia, chúng ta sẽ chúc phúc cho bọn họ.

Một tháng sau, chúng ta tham dự hôn lễ của anh hai, không, là hôn lễ của anh và người nam nhân ấy.

Thật ra, ta vẫn không hiểu tại sao anh hai lại yêu người nam nhân lạnh băng đó. Nhưng trong buổi lễ, khi chứng kiến nụ cười hạnh phúc của anh cùng ánh mắt thâm tình của người nam nhân kia, ta rốt cuộc cũng minh bạch mọi chuyện.

Hạnh phúc kỳ thật không phải dùng mắt để nhìn, mà là dùng tâm để nhận thức.

Ta nghĩ, anh hai đã tìm được hạnh phúc của anh ấy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước