Chương 272
Từ Thế Vĩ bị giam ở vùng thôn quê phía Tây Thượng Hải, Lạc Hồng Hoa chỉ cho một tay nhỏ thó gầy còm ở đó canh chừng, chắc là ở dí đó chán gần chết rồi nên vừa thấy bọn họ đã vồ vập tới hỏi: chị Hồng Hoa, ông chủ Mạnh tính sao? Định xử lý gã như nào?
Lạc Hồng Hoa ném cho Phó Ngọc Thanh một ánh nhìn sâu xa, rồi nói: “Ông chủ Mạnh bảo phải đưa đến đồn cảnh sát.”
Người nọ thoáng ngớ người, nhổ toẹt một cái, thở phì phì bảo quá dễ dãi với tên súc sinh kia rồi, biết thế đã đánh chết tươi gã từ lâu cho xong.
Vì Lạc Hồng Hoa bảo có mấy câu muốn hỏi nên tay nhỏ thó bèn đi vào cùng họ, trong phòng nồng nặc một mùi thối ởn người, có một người áo quần rách rưới đang nằm cuộn tròn trên mặt đất, không hề thấy động đây. Tay nhỏ thó lầm bầm sao lại giả chết rồi, bèn đá đá gã mấy cái cho gã dậy. Từ Thế Vĩ sợ run bần bật, giãy giụa bò dậy, cả người gầy quắt queo như cái giá áo, hai con mắt trũng sâu, hơi loạng choạng như không đứng vững.
Lạc Hồng Hoa bảo tay nhỏ thó vứt gã vào một căn phòng trống khác. Nhưng hắn vừa đi ra ngoài đóng cửa lại là mùi trên người gã đã bốc lên khắp phòng, suýt ngạt chết người đến nơi.
Lạc Hồng Hoa cầm chiếc khăn tay che mũi, liếc gã như liếc con sâu bọ.
Nhưng giọng nàng lại rất đỗi dịu dàng: “Tôi họ Lạc, tên là Lạc Hồng Hoa, chắc anh cũng biết tôi là ai rồi. Hôm nay tôi có mấy câu muốn hỏi anh, anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho ông chủ Mạnh. Có điều tôi hỏi anh cái gì, anh nhất định phải trả lời cho tôi, bằng không thì tôi sẽ chỉ còn cách bảo với ông chủ Mạnh là… là anh bỏ trốn rồi.”
Phó Ngọc Thanh hơi sững sờ, không rét mà run lên. Từ Thế Vĩ càng run dữ dội, quỳ bịch xuống liên tục cầu xin nàng tha mạng, thề thốt rằng chỉ cần gã biết, chắc chắn sẽ không giấu giếm.
Lạc Hồng Hoa mỉm cười, hỏi trước tiên, “Nghe nói cô em gái Phượng Bình của tôi trước đây không mang họ Từ đúng không?”
Vậy mà Từ Thế Vĩ lại có vẻ thở phào nhẹ nhõm, cuống cuồng nói: “Đúng đúng, hồi trước cô ấy không mang họ Từ, là mẹ tôi nhặt bên ngoài về.”
Lạc Hồng Hoa ồ một tiếng, cười như không cười hỏi tiếp: “Tôi nghe nói… lúc tìm thấy đứa bé, trên người Đình Ngọc có mấy vết thương, nhưng mà trên người Chấn Ngọc thì lại không nhìn ra cái nào, thế là sao?”
Nàng chuyển đề tài quá nhanh, nhưng Từ Thế Vĩ ngay lập tức hiểu ý trong lời nàng, sợ đến nỗi người run như cầy sấy, khuỵu xuống đất lê gối về trước, nói: “Bà Mạnh! Xin cô đừng nghĩ nhiều, dù gì thằng bé cũng là máu mủ của ông chủ Mạnh, tôi chỉ cho nó uống ít thuốc thôi chứ nào dám đụng vào nó!”
Phó Ngọc Thanh chẳng ngờ gã lại nói thế, chẳng biết có phải là Phượng Bình bảo gã không nữa, lòng không mấy dễ chịu.
Lạc Hồng Hoa khẽ mỉm cười, nói không nhanh không chậm: “Ồ, thật thế à? Thế sao tôi lại nghe đâu hồi còn ở Nam Kinh, Phượng Bình có một đời chồng rồi mà.”
Từ Thế Vĩ run quá dữ dội, bất thình lính giơ tay lên giáng cho mình hai cái bạt tai, thế rồi khóc lóc van xin: “Bà Mạnh, đấy là tôi không biết phải trái, tôi với Phượng Bình cưới nhau mà mãi không có con nên tôi mới bạc đãi Phượng Bình! Chuyện này ông chủ Mạnh biết, thật sự! Lúc anh ta lấy Phượng Bình, tôi từng thề với anh ta là sẽ đối xử với Phượng Bình như em gái! Bà Mạnh, tôi thề, sau khi cô ấy gả cho ông chủ Mạnh tôi thật sự không chạm vào cô ấy nữa!”
Mặt Lạc Hồng Hoa trở nên trắng bệch, bàn tay cầm khăn cũng run lên, dường như nàng đã quên mất bên cạnh còn có Phó Ngọc Thanh, cứ thế đột ngột ra ngoài thẳng.
Phó Ngọc Thanh còn có điều muốn hỏi mà giờ cũng không thể nán lại nữa, đành phải đi lên.
Lạc Hồng Hoa tất tả trở ra, tài xế chạy chầm chậm tới mở cửa xe cho bọn họ, Phó Ngọc Thanh đành phải ngồi vào xe. Xong xuôi, tài xế đóng cửa xe, vừa định nổ máy thì Lạc Hồng Hoa chợt bảo: “Tôi muốn hút thuốc, anh vào trong chờ đi.”
Vị tài xế này rất biết nhìn, không nhiều lời mà xuống xe luôn. Phó Ngọc Thanh thấy là lạ, đang định mở miệng lấy cớ ra ngoài thì Lạc Hồng Hoa bỗng khóc.
Vốn chỉ lặng lẽ chảy nước mắt, thế nhưng nước mắt càng rơi càng nhiều, khăn tay lau không kịp, bèn lấy hai tay bưng mặt quay đi. Thế rồi òa khóc nức nở, nghẹn từng hồi tưởng chừng như thở không nổi, tựa vào cửa xe run rẩy liên hồi, nước mắt giàn giụa trên đôi tay trắng ngần như tuyết.
Lạc Hồng Hoa ném cho Phó Ngọc Thanh một ánh nhìn sâu xa, rồi nói: “Ông chủ Mạnh bảo phải đưa đến đồn cảnh sát.”
Người nọ thoáng ngớ người, nhổ toẹt một cái, thở phì phì bảo quá dễ dãi với tên súc sinh kia rồi, biết thế đã đánh chết tươi gã từ lâu cho xong.
Vì Lạc Hồng Hoa bảo có mấy câu muốn hỏi nên tay nhỏ thó bèn đi vào cùng họ, trong phòng nồng nặc một mùi thối ởn người, có một người áo quần rách rưới đang nằm cuộn tròn trên mặt đất, không hề thấy động đây. Tay nhỏ thó lầm bầm sao lại giả chết rồi, bèn đá đá gã mấy cái cho gã dậy. Từ Thế Vĩ sợ run bần bật, giãy giụa bò dậy, cả người gầy quắt queo như cái giá áo, hai con mắt trũng sâu, hơi loạng choạng như không đứng vững.
Lạc Hồng Hoa bảo tay nhỏ thó vứt gã vào một căn phòng trống khác. Nhưng hắn vừa đi ra ngoài đóng cửa lại là mùi trên người gã đã bốc lên khắp phòng, suýt ngạt chết người đến nơi.
Lạc Hồng Hoa cầm chiếc khăn tay che mũi, liếc gã như liếc con sâu bọ.
Nhưng giọng nàng lại rất đỗi dịu dàng: “Tôi họ Lạc, tên là Lạc Hồng Hoa, chắc anh cũng biết tôi là ai rồi. Hôm nay tôi có mấy câu muốn hỏi anh, anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho ông chủ Mạnh. Có điều tôi hỏi anh cái gì, anh nhất định phải trả lời cho tôi, bằng không thì tôi sẽ chỉ còn cách bảo với ông chủ Mạnh là… là anh bỏ trốn rồi.”
Phó Ngọc Thanh hơi sững sờ, không rét mà run lên. Từ Thế Vĩ càng run dữ dội, quỳ bịch xuống liên tục cầu xin nàng tha mạng, thề thốt rằng chỉ cần gã biết, chắc chắn sẽ không giấu giếm.
Lạc Hồng Hoa mỉm cười, hỏi trước tiên, “Nghe nói cô em gái Phượng Bình của tôi trước đây không mang họ Từ đúng không?”
Vậy mà Từ Thế Vĩ lại có vẻ thở phào nhẹ nhõm, cuống cuồng nói: “Đúng đúng, hồi trước cô ấy không mang họ Từ, là mẹ tôi nhặt bên ngoài về.”
Lạc Hồng Hoa ồ một tiếng, cười như không cười hỏi tiếp: “Tôi nghe nói… lúc tìm thấy đứa bé, trên người Đình Ngọc có mấy vết thương, nhưng mà trên người Chấn Ngọc thì lại không nhìn ra cái nào, thế là sao?”
Nàng chuyển đề tài quá nhanh, nhưng Từ Thế Vĩ ngay lập tức hiểu ý trong lời nàng, sợ đến nỗi người run như cầy sấy, khuỵu xuống đất lê gối về trước, nói: “Bà Mạnh! Xin cô đừng nghĩ nhiều, dù gì thằng bé cũng là máu mủ của ông chủ Mạnh, tôi chỉ cho nó uống ít thuốc thôi chứ nào dám đụng vào nó!”
Phó Ngọc Thanh chẳng ngờ gã lại nói thế, chẳng biết có phải là Phượng Bình bảo gã không nữa, lòng không mấy dễ chịu.
Lạc Hồng Hoa khẽ mỉm cười, nói không nhanh không chậm: “Ồ, thật thế à? Thế sao tôi lại nghe đâu hồi còn ở Nam Kinh, Phượng Bình có một đời chồng rồi mà.”
Từ Thế Vĩ run quá dữ dội, bất thình lính giơ tay lên giáng cho mình hai cái bạt tai, thế rồi khóc lóc van xin: “Bà Mạnh, đấy là tôi không biết phải trái, tôi với Phượng Bình cưới nhau mà mãi không có con nên tôi mới bạc đãi Phượng Bình! Chuyện này ông chủ Mạnh biết, thật sự! Lúc anh ta lấy Phượng Bình, tôi từng thề với anh ta là sẽ đối xử với Phượng Bình như em gái! Bà Mạnh, tôi thề, sau khi cô ấy gả cho ông chủ Mạnh tôi thật sự không chạm vào cô ấy nữa!”
Mặt Lạc Hồng Hoa trở nên trắng bệch, bàn tay cầm khăn cũng run lên, dường như nàng đã quên mất bên cạnh còn có Phó Ngọc Thanh, cứ thế đột ngột ra ngoài thẳng.
Phó Ngọc Thanh còn có điều muốn hỏi mà giờ cũng không thể nán lại nữa, đành phải đi lên.
Lạc Hồng Hoa tất tả trở ra, tài xế chạy chầm chậm tới mở cửa xe cho bọn họ, Phó Ngọc Thanh đành phải ngồi vào xe. Xong xuôi, tài xế đóng cửa xe, vừa định nổ máy thì Lạc Hồng Hoa chợt bảo: “Tôi muốn hút thuốc, anh vào trong chờ đi.”
Vị tài xế này rất biết nhìn, không nhiều lời mà xuống xe luôn. Phó Ngọc Thanh thấy là lạ, đang định mở miệng lấy cớ ra ngoài thì Lạc Hồng Hoa bỗng khóc.
Vốn chỉ lặng lẽ chảy nước mắt, thế nhưng nước mắt càng rơi càng nhiều, khăn tay lau không kịp, bèn lấy hai tay bưng mặt quay đi. Thế rồi òa khóc nức nở, nghẹn từng hồi tưởng chừng như thở không nổi, tựa vào cửa xe run rẩy liên hồi, nước mắt giàn giụa trên đôi tay trắng ngần như tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất