Chương 51
Phó Ngọc Thanh bị hắn làm giật mình, Mạnh Thanh không nhịn được cười: “Tam gia nghĩ cái gì mà thần ra vậy?”
Phó Ngọc Thanh ngượng ngùng bảo anh đang nghĩ về tung tích của nàng gái nhảy kia, nói: “Anh cả vừa mới hỏi tôi, có phải lần trước tôi có xích mích gì với ngài không. Tôi đang nghĩ, sao chuyện này ai cũng biết vậy?”
Mạnh Thanh không ngờ anh sẽ nhắc tới chuyện này, bỗng xấu hổ, đang toan giải thích thì Phó Ngọc Thanh đột nhiên nhớ tới một việc, bèn hỏi luôn: “Hội Cộng tiến có gì sao?”
Sắc mặt Mạnh Thanh ngay tức thì nghiêm túc hẳn, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Tam gia, cái này một lời không nói rõ được.”
Phó Ngọc Thanh vốn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không nghĩ hắn lại nghiêm túc như vậy, bèn trêu: “Lúc ở Nam Kinh tôi có nghe đến, Hội Cộng tiến có công thanh trừng đảng, lãnh tụ không phải còn muốn phong thưởng sao. Nếu ông chủ Mạnh cũng ở trong Hội Cộng tiến thì không phải sắp được thăng quan tiến chức rồi à?”
Sắc mặt Mạnh Thanh ngay tức thì hơi khó coi, miễn cưỡng cười, một lúc lâu sau mới nói: “Tam gia lại đùa tôi rồi.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn sẽ nói vậy, trong lòng hơi khó hiểu, cũng chẳng biết mình nói sai cái gì mà chọc hắn mất vui, bèn thấy hối hận, thầm nghĩ, cũng phải, mình nói chuyện này làm gì. Bắc phạt (*) cũng được, lập hiến cũng được, phục hồi cũng thế, đều không liên quan gì đến mình, mình chỉ cần bình yên sống qua ngày là được rồi, tính tình hắn còn nhạt nhẽo hơn mình nhiều, quả đúng là đồ đầu gỗ, nói chuyện thăng quan tiến chức với hắn thì khác gì đang đùa không?
Mới hỏi: “Chẳng biết ông chủ Mạnh muốn ăn gì trưa nay đây?”
Lúc này Mạnh Thanh mới lộ ra ý cười: “Là tôi mời tam gia, nghe theo tam gia hết, tam gia muốn ăn gì?”
Phó Ngọc Thanh đâu thật sự muốn mời hắn, chỉ là sợ hắn giữa đêm bỏ đi không một tiếng động nên mới nói thế, giờ lại nghe hắn hỏi ngược lại mình thì nhịn không được mà cười, muốn trêu hắn, bèn nghiêm trang nói: “Khẩu khí của ông chủ Mạnh lớn thật đấy nhé, chẳng lẽ tôi muốn ăn gì cũng có sao?”
Mạnh Thanh lại nghiêm túc hẳn, hỏi anh: “Tam gia muốn ăn gì? Bay trên trời, bơi trong nước, chạy trên đất, chỉ cần thế gian này có thì sẽ không phải việc khó.”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn thu xếp cẩn thận như vậy, bèn cười: “Cái gì cũng được, đồ mà hiếm quá thì cứ như kiểu tôi làm khó ông chủ Mạnh vậy.” Mạnh Thanh vội vàng lắc đầu: “Mời được tam gia ăn cơm, lòng tôi vui còn chưa hết, nếu tam gia muốn ăn món gì chưa từng thử qua, Mạnh Thanh đương nhiên muốn làm cho tam gia.”
Phó Ngọc Thanh dừng bước, giật mình, nhìn hắn lần nữa, Mạnh Thanh lúc này mới hoàn hồn, sắc mặt phiếm hồng, đôi mắt không biết nhìn đi đâu mới xong, bèn quay sang bên, hỏi: “Không biết tam gia muốn ăn gì?”
Phó Ngọc Thanh vốn muốn trêu hắn thêm đôi câu, thấy hắn nghiêm túc như vậy, không biết sao mà bỗng có chút không nói nên lời. Trong lòng anh rất nhiều ý niệm lướt qua, mờ mờ ảo ảo, rồi lại cảm thấy chính mình nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều về con người đoan chính như ông chủ Mạnh đến lệch lạc, bèn cười: “Ăn gì cũng được, chiều nay ông chủ Mạnh có việc gì thế?”
Mạnh Thanh nói, “Thật ra không có việc gì cả, tam gia muốn ra ngoài à?” Nghĩ nghĩ, hình như có phần không yên tâm, bèn bảo: “Tam gia, không thì ngài viết một tấm thiệp môn sinh, bái thầy ngài Đỗ đi.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại đột nhiên nhắc tới việc này, hơi có chút ngoài ý muốn. Mạnh Thanh cho rằng anh không vui, ngay tức thì hơi ủ rũ, im lặng một lúc mới nói: “Tôi biết tam gia chướng mắt cái này. Chỉ là thời buổi bây giờ không ổn định, bái ngài Đỗ rồi thì chung quy vẫn có thể coi như bùa hộ mệnh. Thượng Hải này, chỉ có Thanh bang là lớn nhất. Các ông chủ khác tôi cũng không nói chuyện cùng được, chỉ có ngài Đỗ…”
Phó Ngọc Thanh chặn lời hắn, hơi buồn cười, lại cũng hơi giận mà nói: “Ông chủ Mạnh, chẳng lẽ tôi trong lòng ngài là người không biết điều như vậy sao? Ngài tốt với tôi, lẽ nào tôi còn không nhận ra sao?”
Mạnh Thanh bối rối, vội vàng giải thích, “Không phải, tam gia, ngài không giống tôi! Tôi là sợ ngài thấy ấm ức, nếu ngài không thích thì coi như tôi chưa từng nhắc đến đi.”
Phó Ngọc Thanh thoáng sửng sốt, bỗng nhiên giật mình.
Đám côn đồ du thử du thực này, theo cách nói của Thượng Hải, chính là một đám lừa đảo, không đi chính đạo. Trong lòng anh quả thực chướng mắt. Kể cả Mạnh Thanh, Phó Ngọc Thanh hồi mới quen hắn cũng cảm thấy người này không ra gì, chẳng qua chỉ là một tên vũ phu cơ hội mà thôi.
Nhưng anh không ngờ Mạnh Thanh lại tỏ tường đến vậy, hoàn toàn nhìn thấu anh.
_____________________
Hội Cộng tiến là một tổ chức cách mạng không thuộc Trung Quốc Đồng minh Hội, thành lập vào tháng Tám năm 1907 ở Tokyo, Nhật Bản. Lãnh đạo chính là Tiêu Đạt Phong của Trung Quốc Đồng minh Hội và Tôn Vũ của Hội Nhật Trí, tôn Tôn Trung Sơn làm lãnh tụ.
Bối cảnh của truyện là Trung Hoa Dân Quốc, hoàn cảnh lịch sử rất phức tạp, các bạn muốn đọc để hiểu thêm thì có thể tìm đọc ở Wikipedia, nhưng có nhiều cái trong truyện cũng không được đề cập tới trong Wikipedia tiếng Việt (ví dụ như Hội Cộng tiến này). Mình sẽ chỉ chú thích khi thấy cần thiết, còn không hiểu bối cảnh lịch sử thì cũng không ảnh hưởng mấy đến việc đọc và cảm nhận truyện.
Phó Ngọc Thanh ngượng ngùng bảo anh đang nghĩ về tung tích của nàng gái nhảy kia, nói: “Anh cả vừa mới hỏi tôi, có phải lần trước tôi có xích mích gì với ngài không. Tôi đang nghĩ, sao chuyện này ai cũng biết vậy?”
Mạnh Thanh không ngờ anh sẽ nhắc tới chuyện này, bỗng xấu hổ, đang toan giải thích thì Phó Ngọc Thanh đột nhiên nhớ tới một việc, bèn hỏi luôn: “Hội Cộng tiến có gì sao?”
Sắc mặt Mạnh Thanh ngay tức thì nghiêm túc hẳn, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Tam gia, cái này một lời không nói rõ được.”
Phó Ngọc Thanh vốn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không nghĩ hắn lại nghiêm túc như vậy, bèn trêu: “Lúc ở Nam Kinh tôi có nghe đến, Hội Cộng tiến có công thanh trừng đảng, lãnh tụ không phải còn muốn phong thưởng sao. Nếu ông chủ Mạnh cũng ở trong Hội Cộng tiến thì không phải sắp được thăng quan tiến chức rồi à?”
Sắc mặt Mạnh Thanh ngay tức thì hơi khó coi, miễn cưỡng cười, một lúc lâu sau mới nói: “Tam gia lại đùa tôi rồi.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn sẽ nói vậy, trong lòng hơi khó hiểu, cũng chẳng biết mình nói sai cái gì mà chọc hắn mất vui, bèn thấy hối hận, thầm nghĩ, cũng phải, mình nói chuyện này làm gì. Bắc phạt (*) cũng được, lập hiến cũng được, phục hồi cũng thế, đều không liên quan gì đến mình, mình chỉ cần bình yên sống qua ngày là được rồi, tính tình hắn còn nhạt nhẽo hơn mình nhiều, quả đúng là đồ đầu gỗ, nói chuyện thăng quan tiến chức với hắn thì khác gì đang đùa không?
Mới hỏi: “Chẳng biết ông chủ Mạnh muốn ăn gì trưa nay đây?”
Lúc này Mạnh Thanh mới lộ ra ý cười: “Là tôi mời tam gia, nghe theo tam gia hết, tam gia muốn ăn gì?”
Phó Ngọc Thanh đâu thật sự muốn mời hắn, chỉ là sợ hắn giữa đêm bỏ đi không một tiếng động nên mới nói thế, giờ lại nghe hắn hỏi ngược lại mình thì nhịn không được mà cười, muốn trêu hắn, bèn nghiêm trang nói: “Khẩu khí của ông chủ Mạnh lớn thật đấy nhé, chẳng lẽ tôi muốn ăn gì cũng có sao?”
Mạnh Thanh lại nghiêm túc hẳn, hỏi anh: “Tam gia muốn ăn gì? Bay trên trời, bơi trong nước, chạy trên đất, chỉ cần thế gian này có thì sẽ không phải việc khó.”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn thu xếp cẩn thận như vậy, bèn cười: “Cái gì cũng được, đồ mà hiếm quá thì cứ như kiểu tôi làm khó ông chủ Mạnh vậy.” Mạnh Thanh vội vàng lắc đầu: “Mời được tam gia ăn cơm, lòng tôi vui còn chưa hết, nếu tam gia muốn ăn món gì chưa từng thử qua, Mạnh Thanh đương nhiên muốn làm cho tam gia.”
Phó Ngọc Thanh dừng bước, giật mình, nhìn hắn lần nữa, Mạnh Thanh lúc này mới hoàn hồn, sắc mặt phiếm hồng, đôi mắt không biết nhìn đi đâu mới xong, bèn quay sang bên, hỏi: “Không biết tam gia muốn ăn gì?”
Phó Ngọc Thanh vốn muốn trêu hắn thêm đôi câu, thấy hắn nghiêm túc như vậy, không biết sao mà bỗng có chút không nói nên lời. Trong lòng anh rất nhiều ý niệm lướt qua, mờ mờ ảo ảo, rồi lại cảm thấy chính mình nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều về con người đoan chính như ông chủ Mạnh đến lệch lạc, bèn cười: “Ăn gì cũng được, chiều nay ông chủ Mạnh có việc gì thế?”
Mạnh Thanh nói, “Thật ra không có việc gì cả, tam gia muốn ra ngoài à?” Nghĩ nghĩ, hình như có phần không yên tâm, bèn bảo: “Tam gia, không thì ngài viết một tấm thiệp môn sinh, bái thầy ngài Đỗ đi.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại đột nhiên nhắc tới việc này, hơi có chút ngoài ý muốn. Mạnh Thanh cho rằng anh không vui, ngay tức thì hơi ủ rũ, im lặng một lúc mới nói: “Tôi biết tam gia chướng mắt cái này. Chỉ là thời buổi bây giờ không ổn định, bái ngài Đỗ rồi thì chung quy vẫn có thể coi như bùa hộ mệnh. Thượng Hải này, chỉ có Thanh bang là lớn nhất. Các ông chủ khác tôi cũng không nói chuyện cùng được, chỉ có ngài Đỗ…”
Phó Ngọc Thanh chặn lời hắn, hơi buồn cười, lại cũng hơi giận mà nói: “Ông chủ Mạnh, chẳng lẽ tôi trong lòng ngài là người không biết điều như vậy sao? Ngài tốt với tôi, lẽ nào tôi còn không nhận ra sao?”
Mạnh Thanh bối rối, vội vàng giải thích, “Không phải, tam gia, ngài không giống tôi! Tôi là sợ ngài thấy ấm ức, nếu ngài không thích thì coi như tôi chưa từng nhắc đến đi.”
Phó Ngọc Thanh thoáng sửng sốt, bỗng nhiên giật mình.
Đám côn đồ du thử du thực này, theo cách nói của Thượng Hải, chính là một đám lừa đảo, không đi chính đạo. Trong lòng anh quả thực chướng mắt. Kể cả Mạnh Thanh, Phó Ngọc Thanh hồi mới quen hắn cũng cảm thấy người này không ra gì, chẳng qua chỉ là một tên vũ phu cơ hội mà thôi.
Nhưng anh không ngờ Mạnh Thanh lại tỏ tường đến vậy, hoàn toàn nhìn thấu anh.
_____________________
Hội Cộng tiến là một tổ chức cách mạng không thuộc Trung Quốc Đồng minh Hội, thành lập vào tháng Tám năm 1907 ở Tokyo, Nhật Bản. Lãnh đạo chính là Tiêu Đạt Phong của Trung Quốc Đồng minh Hội và Tôn Vũ của Hội Nhật Trí, tôn Tôn Trung Sơn làm lãnh tụ.
Bối cảnh của truyện là Trung Hoa Dân Quốc, hoàn cảnh lịch sử rất phức tạp, các bạn muốn đọc để hiểu thêm thì có thể tìm đọc ở Wikipedia, nhưng có nhiều cái trong truyện cũng không được đề cập tới trong Wikipedia tiếng Việt (ví dụ như Hội Cộng tiến này). Mình sẽ chỉ chú thích khi thấy cần thiết, còn không hiểu bối cảnh lịch sử thì cũng không ảnh hưởng mấy đến việc đọc và cảm nhận truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất