Toả Phương Ký

Chương 6: Thân đồng cảm, nhưng mỗi người mỗi mệnh

Trước Sau
Tần Tố lòng tràn đầy chờ mong tới cửa Kim Lân Đài, cất bước nhẹ nhàng, xa xa nhìn đến người nơi đó chờ nàng, một khắc sau bỗng dừng lại bước chân, Liên Y ở bên người nàng nghi hoặc nói "Ô? Sao Trạch Vu Quân cũng ở đây?"

"A Tố." Kim Quang Dao tiếp đón nàng

"Dao ca ca, Trạch Vu Quân." Tần Tố bước nhanh qua

Lam Hi Thần gật đầu thăm hỏi nàng, lúc này nghe Kim Quang Dao nói: "A, mấy ngày gần đây Trạch Vu Quân thật vất vả có chút thời gian rảnh, cho nên ta mời huynh ấy cùng chúng ta đi dạo Lan Lăng, A Tố, nàng không cần để ý. Nga, A Tố, ta cùng với Trạch Vu Quân là huynh đệ kết nghĩa, vậy nàng có thể gọi huynh ấy một tiếng nhị ca."

Kim Quang Dao rất Ôn Tình, nhìn Lam Hi Thần làm như dò hỏi, nhưng miệng đã nói ra, tựa như biết chắc Lam Hi Thần sẽ không cự tuyệt

Lam Hi Thần ngực đau xót, lại cũng phải nghe theo: "A Tố, cứ theo như lời A Dao đi."

"Đa tạ nhị ca nâng đỡ." Tần Tố hành lễ nói

Ba người mang theo Liên Y cùng đi trên đường, cho dù không có tiền hô hậu ủng, khuôn mặt quá gọi người chú ý kia của Lam Hi Thần cũng đưa tới không ít ánh mắt thiếu nữ, Kim Quang Dao để sát vào Lam Hi Thần, tựa hồ muốn nhỏ giọng nói với y cái gì, lại vì chiều cao kém một đoạn, cho nên Lam Hi Thần hơi hơi cúi đầu, lại nghe: "Nhị ca, vừa ý huynh chưa?"

"Ách," Lam Hi Thần nhìn hắn, bất đắc dĩ thở dài không đáp

Tần Tố cùng Liên Y đi ở phía trước, Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần ở phía sau, dọc đường đi Kim Quang Dao thường thường sẽ nói vài chuyện thú vị ở Lan Lăng, đảm đương nhân vật trả tiền khi đi dạo phố, vài thứ linh tinh lặt vặt chơi vui cũng mua không ít. Làm Lam Hi Thần hơi có chút bất đắc dĩ chính là, có thể hôm qua lúc y nói muốn đi cùng nhau, Kim Quang Dao cho rằng y ghen ( ghen tị không phải ghen tuông), cho nên hắn mua gì cho Tần Tố, chỉ cần không phải son phấn nam tử vô pháp sử dụng, đều mua thêm một phần cho Lam Hi Thần, đem "thong thả đi dạo" thực hiện vô cùng triệt để

Đến một góc đường chỗ hơi chút hẻo lánh, có một tiệm ăn không lớn không nhỏ, biển hiệu viết một chữ "Ngạc". Kim Quang Dao cười nói: "Ngày thường nhị ca cùng A Tố ăn dùng tất nhiên là đồ tốt nhất, tiệm này tuy vị trí hẻo lánh, nhưng đầu bếp tay nghề không tồi, ta cũng chưa bao giờ mang người khác tới."

Lam Hi Thần thầm nghĩ: Đúng vậy, nơi này kiếp trước y thật sự chưa từng tới! Thật đúng là...... Trên mặt lại chế nhạo nói: "Ta đây thật đúng là dính phúc khí của A Tố."

Tần Tố cúi đầu cười nhạt, bộ dáng thiếu nữ ngượng ngùng tẫn hiện không bỏ sót "Nhị ca nói quá lời."

Kim Quang Dao cũng cười nói: "Nhị ca, huynh nói lời này, thật giống như đệ lúc trước trễ nải nhị ca."

Lam Hi Thần trong lòng hậm hực, lại thấy Kim Quang Dao đã mời Tần Tố vào cửa, đứng trước cửa chờ y

"Nhị ca, mời."

Tiệm ăn tuy nhỏ, người đến lại không ít, hơn mười cái bàn, chỗ trống không nhiều lắm.

Đợi mọi người ngồi rồi, Kim Quang Dao tựa như hết sức quen thuộc nơi này, cũng không xem thực đơn, một hơi gọi hơn mười món nổi danh ở đây

"A Phúc, sao hôm nay không thấy Thất thúc?"

"Nga, chưởng quầy hôm nay đi ra ngoài." Tiểu nhị gọi A Phúc phủi khăn lau trả lời, đột nhiên dường như nhớ tới cái gì, cầm thực đơn nói, "Dao công tử."

" Ừ?"

"Hôm nay, không có canh bình hỉ."

Kim Quang Dao gật gật đầu, ném cho A Phúc mấy khối bạc vụn, "Không sao, mang mấy món khác cũng được."

Đợi A Phúc đi xuống, Tần Tố hỏi: "Canh bình hỉ là món gì? Ta chưa nghe qua bao giờ."

Kim Quang Dao cười nói: "Canh bình hỉ, ngụ ý bình an hỉ nhạc, là món đặc biệt của chưởng quầy nhà này, năm đó ta lần đầu tiên tới Lan Lăng......"

Nói tới đây, Kim Quang Dao sững lại

Lam Hi Thần cũng phát hiện có chút không đúng, khách nhân trong tiệm ăn nhỏ này đều là người có linh lực hơn nữa tu vi không thấp, này không lẽ...

Kim Quang Dao duỗi tay bắt lấy cánh tay Tần Tố, Lam Hi Thần bắt lấy Liên Y, Tần Tố cùng Liên Y không rõ nguyên do, lại thấy hai người ánh mắt giao nhau, nhanh chóng dẫn người chạy ra cửa

"Ngăn bọn họ lại!"

Không còn ngụy trang nữa, đám khách nhân mới vừa rồi còn đang ăn cơm sôi nổi rút linh kiếm ra khỏi vỏ tấn công mấy người bọn họ

Tần Tố lúc này cũng lấy ra bội kiếm của mình, cùng Kim Quang Dao kháng địch. Nhưng dần dần, Kim Quang Dao phát hiện những người này không có ý định cùng Lam Hi Thần triền đấu, liền đem Tần Tố bên người đẩy cho Lam Hi Thần "Nhị ca, đưa A Tố đi!"

Mấy tu sĩ đó thấy Kim Quang Dao không còn ai bên người, nhanh chóng ào ào xông lên, Kim Quang Dao hai mặt thụ địch, Kim tinh tuyết lãng bào nháy mắt nhiễm đỏ vài mảng, Lam Hi Thần trố mắt muốn nứt ra, nghe thấy Tần Tố la lên: "Trạch Vu Quân, không cần lo cho ta! Mau đi giúp huynh ấy!"

Lam Hi Thần dùng sức đem Tần Tố cùng Liên Y đẩy ra khỏi cửa, quả nhiên những người đó vẫn chưa đuổi theo, quay người nhanh chóng tới bên cạnh Kim Quang Dao, hai người phối hợp, những tu sĩ đó một đám bị đâm trúng ngã trái ngã phải, đang lúc bọn họ cho rằng sắp kết thúc, Lam Hi Thần đột nhiên phát hiện linh lực của mình biến mất......

"Nhị ca, làm sao vậy?" Kim Quang Dao kinh ngạc y đột nhiên không dùng linh lực, giúp y chặn lại một kiếm suýt nữa đâm trúng

"Ta bị phong linh lực rồi." Lam Hi Thần lấy kiếm đạo tự thân đem một người cuối cùng một phóng tới đây đâm thủng

"Nhị ca, nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi!"

"Được."

Hai người một đường trốn đi, vừa ra khỏi cửa lại bị một đạo kiếm quang đánh úp lại

"A Dao!"

.....

.....

.....

Kim Quang Dao lấy Hận Sinh đánh trúng đối phương, đối phương thấy một kích không thành nhanh chóng rút đi, lại bị Tiết Dương mới tới đá một cái mạnh, ngã trên mặt đất không thể động đậy

"Đi mẹ ngươi!"

Kim Quang Dao ôm Lam Hi Thần lúc này cả người vô lực dựa vào trên người hắn, lòng đau như cắt......

Máu từ ngực Lam Hi Thần trào ra, Kim Quang Dao điểm huyệt vị cho y, đút y ăn một viên Hộ Tâm Đan, trong mắt mang theo lệ quang "Nhị ca, huynh......"

Một kiếm kia là từ phía sau lưng y, đâm xuyên ngực, y hít thở khó khăn, đau đớn khó nhịn, mất máu quá nhanh làm y cảm thấy sức lực rút cạn đi từng đợt. Thì ra, đau như vậy sao?

Lam Hi Thần duỗi tay xoa mặt Kim Quang Dao, ý thức mơ hồ nói: "A Dao, thực xin lỗi......"

"Nhị ca! Nhị ca!"

"Công tử!" người Tiết Dương mang theo ngự kiếm đến, Tần Tố cũng ở

"Dao ca ca!"

"Một cái cũng không lưu!" Kim Quang Dao hung tợn nhìn những người ở trong tiệm vì bị thương mà vô pháp chạy trốn một cái, đem Lam Hi Thần bế lên, ngự kiếm mà đi

"Ngọc lệnh thông hành này, rất nhiều năm qua chưa từng mất đi hiệu lực, hiện giờ đã vô hiệu, vậy nên để nó vật quy nguyên chủ"

"A Dao......"

"Nhị ca, nhị ca?"

Ý thức của Lam Hi Thần chậm rãi hồi tỉnh, thấy Kim Quang Dao, y duỗi tay vươn về phía người đã mất mà tìm lại được, Kim Quang Dao cầm tay y "Nhị ca, đệ ở đây."

"A Dao, ta rất nhớ đệ." Lam Hi Thần nỉ non nhỏ nhẹ nói

"Huynh trưởng." Thanh âm thanh lãnh truyền đến, Lam Hi Thần lúc này mới nhận ra, trong phòng còn có Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện

"Trạch Vu Quân, huynh cảm giác thế nào?" Ngụy Vô Tiện quan tâm hỏi



Lúc này, Lam Hi Thần mới coi như hoàn toàn tỉnh táo lại, khẽ cười nói: "Ta không ngại, làm các đệ lo lắng"

"Người tỉnh rồi thì tránh ra một chút, Ngụy Vô Tiện, không phải đã bảo ngươi gọi ta sao!" Là Ôn Tình

"Ôn cô nương?" Lam Hi Thần có chút kinh ngạc

Kim Quang Dao lúc này đã đứng dậy, hành lễ với Ôn Tình: "Tình cô nương."

"Ân." Ôn Tình xua xua tay với hắn, ngồi lên ghế bắt mạch cho Lam Hi Thần

"Thân thể Trạch Vu Quân căn cốt tốt, độc kia đã giải hết, kiếm thương tuy nặng, chú ý nghỉ ngơi cho tốt là được, không cần lo lắng quá." Ôn Tình chậm rãi nói, sau đó nhìn về phía Kim Quang Dao nói: "Nhưng mà ngươi, gia phục Kim gia tuy chất lượng cao, cũng chịu không nổi bị ngươi lăn lộn như vậy đâu."

Kim Quang Dao ngẩn ra một chút, Lam Hi Thần lúc này mới nhìn thấy ống tay áo Kim tinh tuyết lãng của Kim Quang Dao có chỗ hẳn là bị người gắt gao siết chặt, in hằn nếp gấp nhăn nhúm

"Tình cô nương......" Kim Quang Dao bất đắc dĩ nói

Ôn Tình đưa đơn thuốc cho hắn, gật đầu thăm hỏi Lam Hi Thần liền rời đi

"Nhị ca, đệ đã điều tra rõ, lần này là người của Thanh Châu Khương thị lên kế hoạch ám sát, bọn họ bất mãn với đệ xây dựng thêm vọng đài, là đệ, liên lụy nhị ca."

Lam Hi Thần trầm mặc không nói, Lam Vong Cơ lấy qua đơn thuốc trong tay Kim Quang Dao nói: "Huynh trưởng, đệ cùng Ngụy Anh đi xem thuốc."

Dứt lời, mang theo Ngụy Vô Tiện đi ra ngoài

"A Dao," Ngữ khí của Lam Hi Thần có chút mỏi mệt, "Những thích khách đó..."

"Nhị ca, huynh yên tâm, đệ đã phái người đi xử lý." Kim Quang Dao rót cho Lam Hi Thần chén nước, ngồi ở bên giường dìu y lên dựa vào trên người mình "Nhị ca, uống chút nước đi."

Lam Hi Thần mượn luôn tay hắn uống mấy ngụm nước, nhìn về phía đôi mắt hắn, lại phát hiện người này có chút trốn tránh

"A Dao, đệ làm sao vậy?"

"A? Nhị ca, đệ không có việc gì." Kim Quang Dao cười với y, cười thật hoàn mỹ, thật xa cách......

Lam Hi Thần rất buồn rầu, nhíu mày tự hỏi hồi lâu, bởi vì một kiếm kia ít nhiều làm tổn thương phổi, cho nên ho khan lên

"Nhị ca!" Kim Quang Dao khẩn trương không thôi, Lam Hi Thần vừa ho vừa nhìn phía hắn, miệng vết thương cũng tựa hồ nứt toác ra, máu từ từ chảy ra "Người đâu! Ôn Tình! Ôn Tình!"

Ôn Tình không biết từ chỗ nào chạy tới, thấy Kim Quang Dao đang hoảng loạn ôm Lam Hi Thần thuận khí cho y, biểu tình trên mặt là sợ hãi khó gặp

Nàng bước nhanh tới, tùy tay lấy ra mấy cây châm nhanh chóng cầm máu cho Lam Hi Thần, sau đó bắt mạch, lại không khỏi nhướn mi, ánh mắt nhìn về phía Lam Hi Thần nhiều vài phần...... Thâm ý

Kim Quang Dao vội hỏi: "Tình cô nương, huynh ấy thế nào?"

"Nga," Ôn Tình nhìn hắn, lại nhìn Lam Hi Thần một cái, nói: "Miệng vết thương nứt ra rồi, vốn là thương vào phổi, về sau chỉ sợ sẽ có di chứng."

"Cái gì?!"

"Cần phải có người chiếu cố, mỗi ngày, không thể quá mức kích động."

"Huynh trưởng!" Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện cũng vào, vừa lúc nghe được Ôn Tình nói

Ngụy Vô Tiện nói: "Không bằng đón Trạch Vu Quân về Vân Thâm Bất Tri Xứ đi, có ta cùng Lam Trạm......"

Lam Vong Cơ lại trao đổi một ánh mắt với Ôn Tình nói: "Huynh trưởng hiện tại có khả năng ngự kiếm?"

"Không thể!" Ôn Tình nói

"Lam Trạm ngươi có thể......"

Ôn Tình đi qua giữ chặt cánh tay Ngụy Vô Tiện, thầm nghĩ: Ngụy Vô Tiện! Ngươi câm mồm đi!

"Liễm Phương Tôn ngươi coi chừng Trạch Vu Quân đừng để y lộn xộn, ta đi lấy chút thảo dược thoa ngoài da tới đây. Ngụy Vô Tiện ngươi đi giúp ta đảo thuốc!"

"A? Được...... Ái... Ôn Tình, cô......"

Lam Vong Cơ hỏi: "Huynh trưởng, cần phải trở về?"

"Hàm Quang Quân!" Kim Quang Dao vội la lên: "Vân Thâm Bất Tri Xứ tuy là thánh địa tu dưỡng, nhưng Lan Lăng cách Cô Tô đường xá xa xôi, vẫn là...... Vẫn là để nhị ca tạm thời ở chỗ ta tu dưỡng đi."

"Huynh trưởng?" Lam Vong Cơ dò hỏi nhìn Lam Hi Thần

"Vong Cơ, trong khoảng thời gian này tông vụ đành nhờ đệ."

"Vâng, huynh trưởng." Lam Vong Cơ gật gật đầu, "Đệ đi xem Ngụy Anh."

"Được." Lam Hi Thần đáp ứng, sau đó cực kỳ suy yếu dựa vào đầu giường

"Nhị ca, huynh cảm thấy đỡ hơn chút nào không?"

"Ta không có việc gì A Dao." Ngữ khí của Lam Hi Thần phù phiếm, Kim Quang Dao có chút trầm mặc

"A Dao, đệ nghe ta nói."

Lam Hi Thần ngồi thẳng thân thể, nhìn chăm chú vào Kim Quang Dao, nói:

"Đệ và ta là huynh đệ kết nghĩa, lời thề đồng sinh cộng tử, ta sẽ vẫn luôn bảo hộ đệ, tuyệt không để người khác thương đệ, tổn đệ. Nếu đệ vì muốn hộ ta mà xa cách ta, mới là thật sự khiến ta thương tâm."

"Nhị ca,"

Kim Quang Dao đứng lên, thẳng tắp bái hạ y, Lam Hi Thần kinh ngạc muốn đi dìu hắn, lại nghe hắn nói: "Đệ cuộc đời này, quyết không phụ tình nghĩa của nhị ca! Nếu làm trái lời thề này, thiên lôi đánh xuống!"

Lam Hi Thần: "A Dao......"

Lúc này Ôn Tình trở lại, trong tay cầm thảo dược: "Liễm Phương Tôn, ta tới thoa thuốc cho Trạch Vu Quân, dược phòng đang nấu thuốc, không bằng ngươi đi xem đi."

Kim Quang Dao không nghi ngờ gì, đi dược phòng

"Ôn cô nương." Lam Hi Thần hướng Ôn Tình chào hỏi "Đa tạ."

"Ha hả," Ôn Tình cười cười, đem thảo dược đắp lên miệng vết thương của y "Không biết Trạch Vu Quân tạ chính là ân ta cứu trị ngươi, hay là ân giúp ngươi gạt người?"

"Đều đa tạ Ôn cô nương."

"A, Trạch Vu Quân! Kim Quang Dao là người quen cũ của ta, ta cũng nghe Ngụy Vô Tiện nói qua, năm đó nếu không phải hắn, một tộc chúng ta khó thoát khỏi lâm nạn. Tuy biết ngươi không phải người như vậy, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi một lần." Ôn Tình biểu tình nghiêm túc, "Hắn tuy sinh ra lớn lên nơi pháo hoa, nhưng cũng không nên bị hèn hạ vũ nhục. Nếu là thật tình thì thôi, nếu không phải, mong rằng Trạch Vu Quân xem phần hắn cũng đã từng cứu ngươi, cho hắn một con đường sống, chớ có đẩy hắn vào tuyệt lộ."

"Đa tạ Ôn cô nương nhắc nhở, Lam Hoán chính là thật tình."

"Ân." Ôn Tình gật đầu, "Hắn, có một số việc có lẽ không phải không biết, mà là không chịu."

"Ta biết."

"Ta đây không còn gì để nói, Trạch Vu Quân, ngươi vẫn là bảo hộ thân thể cho tốt đi. Ta có biện pháp giúp ngươi một tay, cũng không cần dùng linh lực đả thương phế phủ mình."

"Ách......" Lam Hi Thần xấu hổ, "Đa tạ."



Bởi vì Lam Hi Thần bị thương, Kim Quang Dao hằng ngày trừ xử lý tông vụ, chính là thời khắc không rời chiếu cố Lam Hi Thần. Đôi khi Tần Tố tới thăm vài lần, đều vì Lam Hi Thần mệt mỏi cần tĩnh dưỡng, rất mau rời đi. Nửa tháng nhanh chóng qua đi, Tần Tố đi theo Tần tông chủ trở về Nhạc Lăng, trước khi đi Kim Quang Dao mới rút thời gian đưa tiễn, hẹn ngày sau có nhàn rỗi chắc chắn gặp lại

Tần Tố rời đi không lâu, thương của Lam Hi Thần liền tốt lên trông thấy, không qua mấy ngày, bởi vì ước định cùng Giang Trừng, từ biệt Lan Lăng trở về Cô Tô.

Rất mau, liền truyền ra tin tức Cô Tô Lam thị cùng Vân Mộng Giang thị liên hôn. Nhưng làm người líu lưỡi chính là, hai người kết đạo lữ là Hàm Quang Quân cùng Di Lăng lão tổ......

Tuy nói kết đạo lữ là chuyện riêng của mỗi người, nói lớn hơn nữa nhiều lắm là chuyện của hai gia tộc, thế nhưng việc này vẫn làm những cái tiên môn bách gia đó cãi nhau ngất trời

Có nói Hàm Quang Quân tễ nguyệt thanh phong, Lam gia càng là nhà điển phạm, nếu cùng Di Lăng lão tổ kết thân, tự nhiên có thể tiến hành ước thúc quản chế tránh cho tà ma ngoại đạo này làm hại nhân gian

Lý do tương tự, còn có cho rằng, Hàm Quang Quân cùng Di Lăng lão tổ kết thân, chính là bỏ thiện theo ác, cực kỳ không ổn

Bất quá Giang Trừng cầm Tử Điện, mang theo Ngụy Vô Tiện đeo Trần Tình bên hông, cùng Lam thị song bích cùng nhau đi dạo một vòng Thanh Đàm hội, nhất thời ngứa tay, cùng tu sĩ mấy gia tộc luận bàn một phen, về sau tiên môn bách gia cơ bản đều thống nhất ý kiến: Hàm Quang Quân tễ nguyệt thanh phong, Di Lăng lão tổ hiệp nghĩa vô song, đúng là trời cao tác hợp! Vân Mộng Giang thị trừ gian trừ ác, Cô Tô Lam thị cứu nguy giúp đỡ người nghèo khổ càng là môn đăng hộ đối!

Hai người kết đạo lữ cũng không tổ chức long trọng, chỉ bày yến hội ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng Liên Hoa Ổ, dưới sự chủ trì của gia chủ hai nhà lạy từ đường, phân biệt nhập gia phả hai nhà liền xem như kết thúc buổi lễ . Truyện hay luôn có tại ~ TRU Мtrцyen.M E ~

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ vốn không so đo ai nhập gia phả ai, hợp tịch như thế nào, nhưng Giang Trừng cùng Lam Hi Thần lại vì thế mà thảo luận hơn bảy ngày, cuối cùng hai người đều thối lui một bước, hai nhà đều viết tên người kia, Ngụy Vô Tiện về sau là người Vân Mộng Giang thị cũng là người Cô Tô Lam thị, Lam Vong Cơ cũng thế

Giống như đại biểu của các tiên môn thế gia khác, Kim Quang Dao tham gia hai lần nghi thức kết đạo lữ của Vong Tiện, ở Vân Mộng lại đụng phải Tần Tố, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ

Tham gia xong nghi thức ở Vân Mộng, Kim Quang Dao nhớ tới cái gì, mang theo Tiết Dương đơn độc đi Vân Bình thành

"Chậc chậc, lùn nhỏ, ngươi thật sự thích cô nàng kia?"

"Thành Mỹ, chú ý lời nói của ngươi! Ta thật tình thích A Tố." Kim Quang Dao cùng Tiết Dương cùng nhau đi trên đường ở Vân Bình thành

"A, chúng ta hôm nay là tìm ai đen đủi đây?" Tiết Dương cười rộ lên, trong tay không biết từ chỗ nào lấy ra tới mấy cục kẹo nhanh chóng ném vào miệng

"Bái phỏng cố nhân thôi."

"Nga?" Tiết Dương cất tiếng cười to, "Chậc, sao ta lại thích xem ngươi nói năng như thế này vậy?"

Kim Quang Dao liếc nhìn nó một cái, không hề nhiều lời, hai người một đường đi tới, cuối cùng đến một câu lan viện

Tiết Dương trong lòng đã hiểu rõ, lại vẫn hỏi: "U, hôm nay Kim công tử đây muốn mang Tiết mỗ tới sung sướng hử?"

Kim Quang Dao không để ý đến nó, thong thả ung dung đi vào

"Công tử ~" từng giọng nữ dính nhớp ở đập vào tai hai người, tú bà thấy dung mạo khí độ của hai người, nhanh chóng đi lên tiếp đón

"Nhị vị công tử là lần đầu tiên tới?"

Hai người không đáp lời, Tiết Dương híp mắt nhìn thần sắc của Kim Quang Dao, lại thấy người này thần sắc như thường, từ trong tay áo lấy ra một túi bạc ném cho tú bà, tú bà ngoác miệng cười đến tận mang tai, gọi vào: "Nguyệt Quý, Manh Manh, Thanh Hà, mau mau tới tiếp đón hai vị công tử lên ghế trên!"

Tiết Dương thật ra không khách khí, ngồi ở đó để hai nữ tử hầu hạ ăn uống, Kim Quang Dao khoan thai bưng lên một chén rượu, nhấp một ngụm, nữ tử tên Nguyệt Quý bên cạnh ôn tồn mềm giọng lại rót đầy cho Kim Quang Dao, nữ tử nơi như thế này hiểu được nhất là xem mặt đoán ý, làm như biết Kim Quang Dao hẳn không thích mình quá mức thân cận, thật cẩn thận hầu hạ

Hẳn là vì chương hiển chính mình hân hạnh đón hai người tới đây vui sướng, cũng lại vớt một bút, tú bà vẫn chưa rời đi, mà là đứng một bên tùy thời sai khiến

"Công tử tuy là lần đầu tiên tới, nhưng nhìn qua trông rất quen thuộc a."

"A." Kim Quang Dao cười cười, ánh mắt như lơ đãng nhìn về phía mụ, "Quế mụ mụ, chúng ta tất nhiên là gặp qua."

"A? Ngươi là...... Ngươi là...... Ngươi là Mạnh dao!!!" Tú bà cả kinh, sau đó lập tức nịnh nọt vô cùng, duỗi tay muốn bắt lấy tay áo của Kim Quang Dao, "A Dao a, ngươi đây là phát đạt! Thật tốt thật tốt!! Nhìn quần áo này, chậc, ta đã bảo mà, A Dao là hài tử rất thông minh, nhất định sẽ có tiền đồ."

"Quế mụ mụ, ta hôm nay tới là có việc tìm ngài." Kim Quang Dao né tránh tay của tú bà, mỉm cười nói

"A Dao ngươi nói, ta tất nhiên đều theo!"

"Ta muốn chuộc Tư Tư ra ngoài."

"A?" Tú bà hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, nhìn Kim Quang Dao làm như vừa tức vừa buồn cười nói: "Tư Tư này thật đúng là có phúc khí, một cái hai cái đều vội vàng tới chuộc thân cho nàng."

"Nga?" Kim Quang Dao cười khẽ, hỏi: "Còn có ai?"

"Ban đầu a, là có cái phú thương, nói là phải nâng nàng vào nhà làm thiếp. Kết quả nàng đợi người ta hơn một tháng cũng chưa chờ đến. Lại tới một công tử cực kỳ...... cực kỳ...... cực kỳ tuấn tiếu, tuổi tác cũng tầm tuổi ngươi, cũng không biết Tư Tư sao có thể thông đồng được với một công tử tuấn tiếu như vậy."

Kim Quang Dao nhíu mày, trong lòng nhanh chóng xẹt qua thân ảnh một người, "Sau đó thì sao?"

"Công tử kia thoạt nhìn cũng không giống như người đã tới nơi pháo hoa này của chúng ta, giá cũng không hỏi, ra một số tiền thật lớn đem người chuộc đi." Tú bà vắt chân, vẫy vẫy khăn tay, rất bất mãn nói: "Kết quả nàng mới vừa đi không lâu, chính thất của phú thương lúc trước đáp ứng chuộc nàng kia đánh tới cửa, đập thật nhiều đồ của ta, hùng hùng hổ hổ đại náo một hồi, ta......"

"Công tử tuấn tiếu kia có đeo mạt ngạch không?" Kim Quang Dao không định nghe mụ nói tiếp, hỏi

"Không có" Tú bà lắc đầu, tựa hồ còn muốn nói cái gì, "A Dao a......"

Kim Quang Dao đã đứng dậy, Tiết Dương cũng đẩy ra nữ tử pháo hoa đang quấn lấy mình, hai người mau chóng đi ra ngoài

"Ai! A Dao, A Dao!" Tú bà ở phía sau đuổi theo, một đạo kiếm quang hiện lên, Tiết Dương cong lên một cái cười nói "Cút."

Tú bà bị dọa đến lùi lại vài bước, Tiết Dương nghĩ nghĩ, dù sao cũng nên để lại kỷ niệm đã tới đây một chuyến, liền thuận tay đem mấy cái bàn gần bên tay xốc hết, khách làng chơi đang uống rượu mua vui đều trong lúc nhất thời ngã lăn lộn, nhưng nhìn thấy kiếm trong tay nó cũng không dám tiến lên cản, hết hứng phá, Tiết Dương cười hì hì nói với tú bà: "Rượu hoa quế nhà ngươi không đủ ngọt, lần sau bỏ thêm nhiều đường vào!"

Dứt lời, nghênh ngang đuổi theo Kim Quang Dao

Đợi bọn họ đi xa, tú bà ở cửa khóc mắng: "Mẹ nó! Bây giờ thì ra vẻ lắm! Còn không phải cái con của kỹ nữ sao! Có tiền liền lăn lộn người như vậy, thứ gì!!!!"

"Lùn nhỏ, muốn ta giúp ngươi dọn sạch sẽ chỗ kia không?" Tiết Dương nửa nằm ở đuôi thuyền, trong miệng ngậm cọng cỏ, tựa như đang nói việc nhà gì đó.

Kim Quang Dao lấy tay nâng trán ngồi trong khoang thuyền, nhắm mắt nghỉ ngơi, buồn bã nói: "Không cần, con kiến mà thôi."

"Ha ha ha ha ha ha." Tiết Dương cười nửa ngày hỏi: "Vậy ngươi sầu đời cái gì?"

"Ta suy nghĩ có phải hay không......" Kim Quang Dao nói một nửa rồi lại thôi

Tiết Dương ngồi dậy nhìn hắn, cười nói: "Ngươi hoài nghi là Lam Hi Thần mang cái Tư Tư kia đi?"

"Không phải là huynh ấy." Kim Quang Dao trầm sắc nói, "Ta chưa bao giờ nói với huynh ấy những chuyện đó."

"Ngươi sợ Tư Tư kia đã chết?" Tiết Dương nhướng mày

"Thất thúc vốn nên được an ổn lúc tuổi già." Kim Quang Dao không đáp lại nó, lại nhàn nhạt nói một câu nghe chẳng liên quan gì

"Được rồi, không nói với ngươi nữa, cái sạp nhỏ kia của hắn đã sớm bị ta đập nát rồi." Tiết Dương cười nói, "Ngươi cũng đừng vác cái bộ dạng như cha chết vậy, nhìn quá ghê tởm, còn không phải là một chén cá canh rau dại sao, ngươi đưa tiền lại tặng người còn đưa cửa hàng cho hắn, đã sớm thanh toán xong."

Kim Quang Dao không nói lời nào, đã là hoàng hôn, mặt hồ loang lổ ánh vàng, chiếu lên mặt hắn, biểu tình khinh thường

"Lại nói, hắn cùng mấy cái tiểu nhị kia đều chết rất thống khoái, không chịu tội gì, Khương gia cũng đã diệt môn."

"Ngươi nói rất đúng," Kim Quang Dao ngửa đầu nhìn về phía hoàng hôn, nói, "Mỗi người mỗi mệnh."

============================

Chương sau:

"Dao ca ca, ta thích huynh, phụ thân ta bên kia...... Ta sẽ xin ông ấy cho phép chúng ta ở bên nhau."

"A Tố, nàng yên tâm, ta sẽ nỗ lực làm Tần tông chủ đồng ý hôn sự của ta và nàng, Kim Quang Dao ta, trừ nàng không cưới."

"A Dao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau