Chương 20
Quý Hủ kinh ngạc nhìn Chung Trì, đây cũng là một lang nhân nha.
Hắn có kinh nghiệm ba năm cầu sống, động thủ gọn gàng linh hoạt, không nghĩ tới Chung Trì sinh hoạt trong niên đại hòa bình xuống tay cũng có thể ác như vậy, chém đầu cũng giống như chém quả bí đao, nên nói năng lực thích ứng của người này siêu việt người thường sao?
Không đợi Quý Hủ đuổi kịp, Chung Trì đã cầm đao vọt vào trong lầu, sau một trận tiếng va chạm đi qua, Chung Trì kéo hai cỗ thi thể không đầu đi ra.
- Thời tiết quá nóng, không thể mặc kệ những thi thể này, cần tập trung xử lý.
Thần sắc Quý Hủ cực kỳ phức tạp:
- Anh không sợ sao?
Chung Trì sụp mắt lau máu đen dính trên đao:
- Sợ, sao lại không sợ? Tổn thương trên tay tôi chính là đám quái vật này cắn ra tới.
- Tôi còn nhìn thấy vợ của lão Triệu cách vách từ trong nhà lao ra, muốn tới nhà của tôi cầu cứu, kết quả nửa đường đã bị quái vật gục.
- Tôi tận mắt nhìn thấy một người sống bị chia ăn chỉ còn khung xương. Nàng một mực kêu thảm thiết, thịt đều sắp bị ăn sạch mà còn chưa có chết, thẳng tới nội tạng bị kéo đi ra nàng mới tắt thở..
Chung Trì nhìn Quý Hủ:
- Tôi không muốn mình cùng người nhà cũng chết như vậy, vậy rất thống khổ.
Trong lòng còn có vướng bận, mới có thể không chỗ nào sợ hãi.
Đi một vòng trở lại cổng lớn, đại khái cũng tính ra được kết quả.
Tỉ lệ tường vây vốn theo như hơn hai mươi mẫu thu nhỏ lại, kết quả bỏ xuống trực tiếp vây gần một trăm mẫu tiến vào, đây cũng không phải dùng sai số mà giải thích, còn có độ cao tường vây..
Quý Hủ một lần nữa quan sát thế giới ý thức của mình, lần này lại nhìn liền nhìn ra càng nhiều vấn đề, không phải mô hình ý thức căn cứ thành luỹ Thanh Giang rút nhỏ, mà là thế giới ý thức của hắn thành lớn.
Nguyên bản mô hình ý thức chỉnh thể lớn hơn trước kia gấp bốn lần, tiếp tục tính theo nguyên bản tỉ lệ thu nhỏ khẳng định là không được, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tính sai diện tích cùng độ cao.
Thế giới ý thức lớn nhỏ quan hệ tới năng lực dị hóa mạnh yếu, Quý Hủ không rõ tại sao thế giới ý thức của mình vô duyên vô cớ lại thành lớn, còn đột nhiên lớn nhiều như vậy!
Quý Hủ nhìn biên duyên bốc lên mây mù, chẳng lẽ là do sương trắng sao?
Quý Hủ không dám xem nhiều, lo lắng lại bị đau đầu mãnh liệt như lần trước, chỉ đành trước tiên đem nghi hoặc dằn xuống đáy lòng, rời đi thế giới ý thức.
Không cần Quý Hủ giải thích, một vòng đi qua Chung Trì đã đại khái tính ra diện tích, đợi tới hừng đông tận mắt xem tường vây, cũng có thể suy tính ra độ cao đại khái.
Quý Hủ:
- Tôi còn muốn đi vào thành phố, căn cứ giao cho anh xem chừng, được chứ?
Chung Trì gật đầu đáp ứng, nguyên bản hắn muốn cùng Quý Hủ đi nội thành thu thập vật tư, hiện tại nguy hiểm trong căn cứ còn chưa hoàn toàn giải quyết, hắn lo lắng bỏ lại cha mẹ một mình ở chỗ này, chỉ đành lưu lại.
Quý Hủ dặn dò hắn:
- Thế đạo này không chỉ cần đề phòng quái vật, còn phải đề phòng quái vật khoác da người.
-
Đây mới là nguy hiểm nhất, bọn hắn từ bên ngoài nhìn vào không có bất kỳ vấn đề gì, xen lẫn trong người sống sót làm cho người ta khó lòng phòng bị, trong Thanh Giang thị có không ít người sống sót tụ tập, đều bị huỷ trong tay quái vật này.
Lúc sắp hừng đông, Quý Hủ lái xe rời đi căn cứ, trở về Thanh Giang thị.
Vấn đề tìm thạch anh trọng yếu nhất đã giải quyết, tường vây cũng đã xây dựng, Quý Hủ muốn đi đón người.
Trong một nhà xưởng trong nội thành, trên vách tường nơi nơi đều là vết cào thật sâu, cái giá kim chúc chống đỡ không biết bị bẻ gãy bao nhiêu, xiềng xích nát đầy đất, nam nhân từ trong hỗn loạn cùng điên cuồng tỉnh táo lại.
Trì Ánh nghe được trong nhà xưởng có động tĩnh, mạnh bừng tỉnh nắm chặt gậy sắt nhẹ nhàng mở ra một khe cửa, chứng kiến nam nhân đã đứng lên, phủi sạch sẽ quần áo, thoạt nhìn thật bình thường.
Nam nhân nghiêng đầu nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái liền làm máu huyết trong người Trì Ánh đều đông lại, từ đầu lạnh tới chân, đó căn bản không phải ánh mắt của nhân loại!
Tần Nghiễn An nhắm mắt lại:
- Khống chế cảm xúc, sợ hãi của anh rất ngon miệng.
Trì Ánh:
- ..
Trì Ánh vội rụt đầu:
- Tình huống của anh thế nào? Có thể khống chế chính mình sao?
Tần Nghiễn An tìm một ống sắt trong đống tạp vật, cầm trong tay thử thử, vốn định dùng phòng thân, ai ngờ ống sắt như là giấy làm, thoải mái biến thành lớp da kim chúc.
Tần Nghiễn An ném ống sắt, nói:
- Tôi cần trở về một chuyến.
Trì Ánh kháo một tiếng, mở cửa đi ra:
- Anh nói đùa gì vậy, hiện tại bên ngoài toàn bộ rối loạn, nơi nơi đều là quái vật ăn thịt người, xe cũng không thể khởi động, anh làm sao trở về?
- Vậy đi bộ về đi.
Tần Nghiễn An đi hướng cửa nhà xưởng.
Trì Ánh chạy tới ngăn cửa, lúc này ánh mắt Tần Nghiễn An đã khôi phục bình thường, chân khí khủng bố toàn thân cũng biến mất.
- Trong nhà không phải không người, anh trở lại làm gì? Từ đây về đó, cần vượt qua nửa Thanh Giang thị, quá nguy hiểm.
Tần Nghiễn An nhìn chằm chằm Trì Ánh hồi lâu, nói:
- Có người, trước khi bà nội qua đời có để lại một.. em trai cho tôi, tôi phải đi về nhìn xem.
Trì Ánh há hốc mồm:
- Cái cái gì? Em trai?
Tần Nghiễn An gật đầu:
- Đây là bà nội lưu lại lưu niệm duy nhất cho tôi.
Trì Ánh do dự, bà nội lưu lại em trai, chính là người thân duy nhất còn lại trên đời của Tần Nghiễn An, quả thật phải đi về nhìn xem.
- Tốc độ đi bộ về quá chậm, nguy hiểm nhiều lắm, khẳng định không được, nếu có xe thì tốt rồi.
Trì Ánh vò đầu.
Tần Nghiễn An:
- Xe của anh làm sao vậy?
Trì Ánh hỏng mất:
- Tôi cũng muốn biết xe của tôi làm sao vậy!
Buổi chiều bốn ngày trước, Tần Nghiễn An tìm hắn, nhờ hắn hỗ trợ tìm một địa phương yên lặng không ai, còn phải tìm một xiềng xích trói chặt mình.
Trì Ánh cho là hắn điên rồi, thẳng tới khi Tần Nghiễn An đem tay phải biến thành móng vuốt cho hắn xem, Trì Ánh mới ý thức tính nghiêm trọng của vấn đề, ngôn luận cuối thời ồn ào huyên náo trên mạng, với tình trạng này của Tần Nghiễn An đi bệnh viện, tuyệt đối giải thích không rõ.
Trì Ánh đành lái xe mang Tần Nghiễn An chạy tới nhà xưởng hẻo lánh này, xích hắn lại. Tần Nghiễn An để cho hắn rời đi, nhưng hắn làm sao yên tâm bỏ lại một mình Tần Nghiễn An, trốn một bên coi chừng dùm hắn.
Hắn có kinh nghiệm ba năm cầu sống, động thủ gọn gàng linh hoạt, không nghĩ tới Chung Trì sinh hoạt trong niên đại hòa bình xuống tay cũng có thể ác như vậy, chém đầu cũng giống như chém quả bí đao, nên nói năng lực thích ứng của người này siêu việt người thường sao?
Không đợi Quý Hủ đuổi kịp, Chung Trì đã cầm đao vọt vào trong lầu, sau một trận tiếng va chạm đi qua, Chung Trì kéo hai cỗ thi thể không đầu đi ra.
- Thời tiết quá nóng, không thể mặc kệ những thi thể này, cần tập trung xử lý.
Thần sắc Quý Hủ cực kỳ phức tạp:
- Anh không sợ sao?
Chung Trì sụp mắt lau máu đen dính trên đao:
- Sợ, sao lại không sợ? Tổn thương trên tay tôi chính là đám quái vật này cắn ra tới.
- Tôi còn nhìn thấy vợ của lão Triệu cách vách từ trong nhà lao ra, muốn tới nhà của tôi cầu cứu, kết quả nửa đường đã bị quái vật gục.
- Tôi tận mắt nhìn thấy một người sống bị chia ăn chỉ còn khung xương. Nàng một mực kêu thảm thiết, thịt đều sắp bị ăn sạch mà còn chưa có chết, thẳng tới nội tạng bị kéo đi ra nàng mới tắt thở..
Chung Trì nhìn Quý Hủ:
- Tôi không muốn mình cùng người nhà cũng chết như vậy, vậy rất thống khổ.
Trong lòng còn có vướng bận, mới có thể không chỗ nào sợ hãi.
Đi một vòng trở lại cổng lớn, đại khái cũng tính ra được kết quả.
Tỉ lệ tường vây vốn theo như hơn hai mươi mẫu thu nhỏ lại, kết quả bỏ xuống trực tiếp vây gần một trăm mẫu tiến vào, đây cũng không phải dùng sai số mà giải thích, còn có độ cao tường vây..
Quý Hủ một lần nữa quan sát thế giới ý thức của mình, lần này lại nhìn liền nhìn ra càng nhiều vấn đề, không phải mô hình ý thức căn cứ thành luỹ Thanh Giang rút nhỏ, mà là thế giới ý thức của hắn thành lớn.
Nguyên bản mô hình ý thức chỉnh thể lớn hơn trước kia gấp bốn lần, tiếp tục tính theo nguyên bản tỉ lệ thu nhỏ khẳng định là không được, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tính sai diện tích cùng độ cao.
Thế giới ý thức lớn nhỏ quan hệ tới năng lực dị hóa mạnh yếu, Quý Hủ không rõ tại sao thế giới ý thức của mình vô duyên vô cớ lại thành lớn, còn đột nhiên lớn nhiều như vậy!
Quý Hủ nhìn biên duyên bốc lên mây mù, chẳng lẽ là do sương trắng sao?
Quý Hủ không dám xem nhiều, lo lắng lại bị đau đầu mãnh liệt như lần trước, chỉ đành trước tiên đem nghi hoặc dằn xuống đáy lòng, rời đi thế giới ý thức.
Không cần Quý Hủ giải thích, một vòng đi qua Chung Trì đã đại khái tính ra diện tích, đợi tới hừng đông tận mắt xem tường vây, cũng có thể suy tính ra độ cao đại khái.
Quý Hủ:
- Tôi còn muốn đi vào thành phố, căn cứ giao cho anh xem chừng, được chứ?
Chung Trì gật đầu đáp ứng, nguyên bản hắn muốn cùng Quý Hủ đi nội thành thu thập vật tư, hiện tại nguy hiểm trong căn cứ còn chưa hoàn toàn giải quyết, hắn lo lắng bỏ lại cha mẹ một mình ở chỗ này, chỉ đành lưu lại.
Quý Hủ dặn dò hắn:
- Thế đạo này không chỉ cần đề phòng quái vật, còn phải đề phòng quái vật khoác da người.
-
Đây mới là nguy hiểm nhất, bọn hắn từ bên ngoài nhìn vào không có bất kỳ vấn đề gì, xen lẫn trong người sống sót làm cho người ta khó lòng phòng bị, trong Thanh Giang thị có không ít người sống sót tụ tập, đều bị huỷ trong tay quái vật này.
Lúc sắp hừng đông, Quý Hủ lái xe rời đi căn cứ, trở về Thanh Giang thị.
Vấn đề tìm thạch anh trọng yếu nhất đã giải quyết, tường vây cũng đã xây dựng, Quý Hủ muốn đi đón người.
Trong một nhà xưởng trong nội thành, trên vách tường nơi nơi đều là vết cào thật sâu, cái giá kim chúc chống đỡ không biết bị bẻ gãy bao nhiêu, xiềng xích nát đầy đất, nam nhân từ trong hỗn loạn cùng điên cuồng tỉnh táo lại.
Trì Ánh nghe được trong nhà xưởng có động tĩnh, mạnh bừng tỉnh nắm chặt gậy sắt nhẹ nhàng mở ra một khe cửa, chứng kiến nam nhân đã đứng lên, phủi sạch sẽ quần áo, thoạt nhìn thật bình thường.
Nam nhân nghiêng đầu nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái liền làm máu huyết trong người Trì Ánh đều đông lại, từ đầu lạnh tới chân, đó căn bản không phải ánh mắt của nhân loại!
Tần Nghiễn An nhắm mắt lại:
- Khống chế cảm xúc, sợ hãi của anh rất ngon miệng.
Trì Ánh:
- ..
Trì Ánh vội rụt đầu:
- Tình huống của anh thế nào? Có thể khống chế chính mình sao?
Tần Nghiễn An tìm một ống sắt trong đống tạp vật, cầm trong tay thử thử, vốn định dùng phòng thân, ai ngờ ống sắt như là giấy làm, thoải mái biến thành lớp da kim chúc.
Tần Nghiễn An ném ống sắt, nói:
- Tôi cần trở về một chuyến.
Trì Ánh kháo một tiếng, mở cửa đi ra:
- Anh nói đùa gì vậy, hiện tại bên ngoài toàn bộ rối loạn, nơi nơi đều là quái vật ăn thịt người, xe cũng không thể khởi động, anh làm sao trở về?
- Vậy đi bộ về đi.
Tần Nghiễn An đi hướng cửa nhà xưởng.
Trì Ánh chạy tới ngăn cửa, lúc này ánh mắt Tần Nghiễn An đã khôi phục bình thường, chân khí khủng bố toàn thân cũng biến mất.
- Trong nhà không phải không người, anh trở lại làm gì? Từ đây về đó, cần vượt qua nửa Thanh Giang thị, quá nguy hiểm.
Tần Nghiễn An nhìn chằm chằm Trì Ánh hồi lâu, nói:
- Có người, trước khi bà nội qua đời có để lại một.. em trai cho tôi, tôi phải đi về nhìn xem.
Trì Ánh há hốc mồm:
- Cái cái gì? Em trai?
Tần Nghiễn An gật đầu:
- Đây là bà nội lưu lại lưu niệm duy nhất cho tôi.
Trì Ánh do dự, bà nội lưu lại em trai, chính là người thân duy nhất còn lại trên đời của Tần Nghiễn An, quả thật phải đi về nhìn xem.
- Tốc độ đi bộ về quá chậm, nguy hiểm nhiều lắm, khẳng định không được, nếu có xe thì tốt rồi.
Trì Ánh vò đầu.
Tần Nghiễn An:
- Xe của anh làm sao vậy?
Trì Ánh hỏng mất:
- Tôi cũng muốn biết xe của tôi làm sao vậy!
Buổi chiều bốn ngày trước, Tần Nghiễn An tìm hắn, nhờ hắn hỗ trợ tìm một địa phương yên lặng không ai, còn phải tìm một xiềng xích trói chặt mình.
Trì Ánh cho là hắn điên rồi, thẳng tới khi Tần Nghiễn An đem tay phải biến thành móng vuốt cho hắn xem, Trì Ánh mới ý thức tính nghiêm trọng của vấn đề, ngôn luận cuối thời ồn ào huyên náo trên mạng, với tình trạng này của Tần Nghiễn An đi bệnh viện, tuyệt đối giải thích không rõ.
Trì Ánh đành lái xe mang Tần Nghiễn An chạy tới nhà xưởng hẻo lánh này, xích hắn lại. Tần Nghiễn An để cho hắn rời đi, nhưng hắn làm sao yên tâm bỏ lại một mình Tần Nghiễn An, trốn một bên coi chừng dùm hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất