Chương 1: Chồng tôi là một kẻ tâm thần phân liệt
Tiết lập thu mùa mưa dài đằng đẵng, máu tươi bị mưa xối qua dần nhuộm thành màu hồng phấn, lan tràn về phía đằng xa vô tận.
Thi thể được phát hiện vào ngày hôm nay, đã là vụ thảm sát thứ bảy mươi tám trong suốt năm năm qua.
Ấn theo tần suất này, hàng năm hung thủ sẽ giết trung bình mười lăm người, nói cách khác, gần như tháng nào cũng sẽ có một đến hai người dân vô tội phải chết trong tay gã.
Loại thảm sát không có chủ đích này dễ khiến cho lòng người hoang mang, ngày ngày bất an nhất.
Kham Từ đội mưa phùn rả rích, giẫm lên phần máu đã bị loang thành màu đỏ nhạt đi tới trước mặt người chết.
Người chết là nam 25 tuổi, bằng tuổi y. Phần xương khắp cơ thể từ trên xuống dưới đều đã bị người ta đánh đập tàn bạo, ngoại trừ xương sọ ra, cả người không có một chỗ nào còn nguyên vẹn, có thể nói xương toàn bộ cơ thể đã bị đánh cho gãy hết.
Khó có thể tưởng tượng nổi, phải biến thái nham hiểm tới mức nào, mới có thể làm ra được loại chuyện điên cuồng như thế này.
Mà so với hơn bảy mươi vụ án trước đó, vụ án lần này vẫn được tính là còn tốt chán, dẫu sao vẫn giữ được toàn thây để mai táng.
Tổ pháp y tăng ca suốt đêm đến tận hai, ba giờ sáng, rốt cuộc mới nghiên cứu xong thi thể này.
Lúc Trần Tắc cầm báo cáo khám nghiệm tử thi bước ra, thấy được Kham Từ vẫn ở đấy, lập tức trêu ghẹo bảo, “Ôi khách quý, muộn thế này còn chưa về nhà, không sợ vợ bẻ bỏng ở nhà nổi nóng hả?”
Kham Từ không để bụng đáp, “Có phát hiện gì mới không?”
Trần Tắc thấm mệt đổ người xuống ghế salon ném báo cáo lên trên mặt bàn, nhắc tới chuyện này có vẻ rất có hứng thú, “Cậu biết chúng tôi tìm được gì trong người nạn nhân không?”
“SHDK36! Thấy đỉnh không?”
“Sao lại thế được? Trên thị trường căn bản là không mua được loại thuốc này.”
Không thể trách Kham Từ sửng sốt, là do tác dụng của loại thuốc này quá “dị”, nó có thể phóng đại cảm giác đau đớn của con người tới vô hạn, kể cả là một chút đau đớn nhỏ xíu, chỉ cần dùng loại thuốc này, thì cảm giác sẽ bị phóng đại lên gấp trăm lần, làm cho người ta đau đến chết đi cũng là chuyện bình thường. Vì lẽ đó không có khả năng bán được loại mặt hàng này trên các kênh chính quy.
Sự kinh ngạc của Kham Từ chỉ trong nháy mắt thay đổi sang góc độ khác, nhất thời khó có thể tin được, “Bị đánh gãy xương nếu như còn kết hợp với loại thuốc này…”
“Chậc chậc chậc, biến thái đúng không?” Trần Tắc nghĩ đến cảnh tượng đó, thử đặt mình vào trong mà rợn cả người, “Chắc chắn đây không phải là tên sát nhân đơn giản, thế này là cố ý muốn dằn vặt người ta đến chết đây mà!”
“Mẹ kiếp giờ đã là thời đại nào rồi, lại còn có loại tâm lý biến thái như vậy, không biết lần tới thằng đó lại muốn giết ai, gặp phải nó đúng là vận đen tám đời.”
Kham Từ đang lúc đăm chiêu thì một đợt sấm dồn dập đánh xuống, làm đứt quãng dòng suy nghĩ của y.
Y nhìn điện thoại có mười mấy cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn chưa đọc, trong lòng không khỏi ớn lạnh, ngón tay run run mở tin nhắn ra xem, nội dung là mấy chữ vô cùng đơn giản —
[Thiếu đ*t phải không? Đ*o mẹ ông đ*t chết mày]
Sắc mặt Kham từ thoắt biến, y nhìn chằm chằm xuống màn hình một lúc lâu, từ tận đáy lòng dậy lên cảm giác rã rời.
Trần Tắc nhìn ra được biến hoá nhỏ này trên gương mặt tê liệt của Kham Từ, thử dò hỏi, “Là vị đó nhà cậu hả?”
Thấy Kham Từ không phản bác, anh ta khoái chí vỗ đùi, cười không ngậm được mồm.
“Không ngờ Kham Từ cậu cũng có ngày hôm nay! Hôm nào giới thiệu cho anh em làm quen tí nhé, để xem thần thánh phương nào mà lại có thể trị được cảnh sát Kham.”
Kham Từ yên lặng cất điện thoại đi, không để ý tới mấy lời chế nhạo của Trần Tắc, trong lòng đắn đo không biết tối nay có nên về nhà không.
…
Lúc Trần Tắc đỗ xe dưới nhà Kham Từ, khí trời vẫn chẳng tốt hơn là mấy, tiếng mưa lộp độp dưới mặt đất vẫn còn vang vọng.
Kham Từ thu ô quay đầu lại, chiếc xe hàng hiệu có giá trị không hề nhỏ đã biến mất trong tầm mắt chẳng còn tung tích đâu nữa.
Về bối cảnh gia đình Trần Tắc, Kham Từ đương nhiên biết rất rõ. Vì nhà có điều kiện, Trần Tắc luôn là thích gì làm nấy, rất tuỳ hứng, việc đeo lên cái danh trợ lý pháp y tại cục cảnh sát cũng là do có hứng thú mà ra, quả là một cuộc sống tự do tự tại.
Kham Từ đứng trước cửa nhà một chút, mở cửa ra thấy trong nhà không hề bật đèn, cộng thêm cả ngoài trời đang mưa, thật sự là tối tăm đến đáng sợ.
Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, Kham Từ lướt qua bức bình phong ở cửa tiến vào phòng khách, đúng như trong dự liệu, chỗ ghế bập bênh gần cửa sổ sát đất có một bóng đen đang đung đưa qua lại.
Tiến đến gần hơn, bóng đen mới dần hiện lên rõ.
Đập vào mắt là thân hình với hai chân thon dài đang vắt chéo lên nhau, tuy trong tình cảnh này không thấy rõ tướng mạo, nhưng khí chất cao ngạo bẩm sinh cũng đã đủ để nghiền ép tất cả, mê người nhất chính là từng cử chỉ như vĩnh viễn nắm chắc phần thắng, khiến cho người ta không khỏi mê mẩn.
Dù là nhìn không rõ nhưng Kham Từ cũng biết, cặp mắt kia kể từ giây phút bước vào cửa, từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt ở trên người mình, không có nửa điểm dịch chuyển.
Mà vẻ bệnh trạng cùng sự che đậy ở trong cặp mắt kia, y cũng chỉ có thể làm bộ như không thấy.
“Sao lại ngủ ở chỗ này?” Kham Từ hỏi.
Người đàn ông không hơi sức đâu quan tâm tới chuyện ấy, mà trực tiếp hỏi ngược lại, “Sao hôm nay lại về muộn? Gọi điện thoại sao em không nghe máy? Người đưa em về lúc nãy là ai?”
Lại thế nữa rồi…
Ở bên Diêu Tử Thịnh nhiều năm, điều Kham Từ không chịu được nhất, chính là sự mẫn cảm đa nghi hay nghĩ quàng nghĩ xiên của gã.
Ngẫm lại lúc mới bên nhau thật tốt, Diêu Tử Thịnh đối với y luôn là hào hoa phong nhã.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần mình về muộn hoặc giao thiệp với ai khác một chút, Diêu Tử Thịnh sẽ xé tan lớp vỏ ngoài tao nhã, mặt cau mày có (*) mà tra tấn uy hiếp y.
(鼻子不是鼻子, 眼睛不是眼睛)
Nếu là thường ngày, Kham Từ nhất đính sẽ khai báo rõ ràng rồi dỗ dành gã, nhưng hôm nay y quả thực đã quá mệt mỏi, thật sự không muốn lãng phí từng giây từng phút nghỉ ngơi.
Tiếc là đối phương cứ khăng khăng không biết đủ, Diêu Tử Thịnh thấy được tâm tư của y không đặt trên người mình, bèn kéo mạnh cổ tay y lại, lực dùng cũng càng lúc càng lớn.
“Mẹ bà nó chứ em nói chuyện xem nào! Thiếu chịch à?!” Diêu Tử Thịnh gào lên.
Kham Từ thầm cười gằn một tiếng, gã thối thây này thế mà dám xổ ra những lời như vậy ra khỏi mồm.
“Tử Thịnh.” Kham Từ hơi cúi đầu, “Tha cho em đi, em thật sự rất mệt, có việc gì mai hẵng nói.”
Mắt thấy Kham Từ có vẻ thật sự uể oải, Diêu Tử Thịnh quả nhiên buông tay ra.
Chiêu này rất có hiệu quả với Diêu Tử Thịnh, suốt mấy năm qua Kham Từ đã tìm ra được một vài cách để trị Diêu Tử Thịnh. Tỷ như lúc Diêu Tử Thịnh nổi điên, ngàn vạn lần không thể “rắn” lên với gã, mà chịu thua mới là biện pháp hữu hiệu nhất.
Diêu Tử Thịnh lập tức thay đổi thái độ giận dữ lúc vừa rồi, tỏ vẻ tội nghiệp dìu lấy vai Kham Từ, “A Từ anh sai rồi, do anh quá yêu em, cuối cùng anh vẫn không thể khống chế nổi bản thân…”
Lại nữa…
Thứ đồ chơi “tình ái” này quả là thần kỳ, chuyện gì cũng có thể mang nó ra làm cái cớ.
Kham Từ trầm mặc không nói, tránh ra khỏi cánh tay của Diêu Tử Thịnh tiến thẳng vào trong phòng.
Ban đêm tắt đèn yên tĩnh, từng động tác trên giường đều đã quá quen thuộc với đối phương.
Kham Từ cảm thụ sự khắc chế cùng phóng túng của Diêu Tử Thịnh, cái thứ “nóng rực” ấy như có như không sượt trên người y, rồi lại bịn rịn quyến luyến mà lấy ra.
Tính ra cũng đã hai, ba ngày không làm, cũng không biết làm sao mà lửa dục của Diêu Tử Thịnh lại dồi dào đến vậy, Kham Từ vì muốn nghỉ ngơi không thể làm gì khác hơn là đành giả bộ không hiểu, không ngờ cuối cùng lại không ngủ được thật.
“A Từ, em đã ngủ chưa?”
Kham Từ tạm thời không muốn để ý tới.
Diêu Tử Thịnh lại mở miệng, “A Từ, anh sai rồi, anh không nên gửi cho em mấy tin nhắn hăm doạ kia, không nên giở thói nóng nảy quái gở.”
Đây là…nhân cách dịu dàng?
Kham Từ bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
Làm cảnh sát mấy năm, tiếp xúc với đủ các loại phạm nhân, y rất rõ ràng Diêu Tử Thịnh mắc chứng nhân cách phân liệt mức độ nhẹ.
Lý lịch của Diêu Tử Thịnh cực kỳ sạch sẽ, từ nhỏ đến lớn bằng khen chất chồng, lại còn được tiến cử vào đại học, sau khi du học ở một trường danh giá trở về nước, đã được nhậm chức bác sĩ trẻ nhất tại một bệnh viện đa khoa nổi tiếng trong nước, tương lai xán lạn.
Nhưng loại người này Kham Từ cũng không phải là chưa từng được thấy ở trong ngục.
Ưu thế có IQ cao bẩm sinh đương nhiên là bữa cơm mà trời cao ban cho, thế nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút, chỉ cần lệch ra khỏi quỹ đạo, thì sẽ biến thành mối nguy hại cao nhất đối với xã hội…
Mà nhóm người này hầu hết đều sẽ có một chút tật về tâm lý, EQ không cao, IQ sẽ bổ khuyết, thường thì sẽ không thể có được trọn vẹn cả hai.
Nhưng cũng may mà Diêu Tử Thịnh chỉ mắc chứng nhân cách phân liệt ở mức độ nhẹ, vẫn còn đỡ được, nếu không nhất định sẽ tạo thành mối nguy hại đối với xã hội, đối với những người khác.
Đang nghĩ thì thứ “nóng rực” của Diêu Tử Thịnh lại nhích tới gần, chống vào khu vực mẫn cảm làm cho Kham Từ hoàn toàn tỉnh táo.
“A Từ, em có thể từ bỏ vụ án kia không, đã mấy năm rồi, anh sợ em sẽ gặp chuyện.”
Kham Từ mở mắt, nhìn thẳng vào Diêu Tử Thịnh trong bóng tối, quả quyết đáp, “Không thể.”
“…Tại sao?” Diêu Tử Thịnh cẩn thận hỏi lại.
Tại sao ấy hả?
Hỏi hay lắm…
Kham Từ chủ động vùi mình vào ngực Diêu Tử Thịnh, khẽ cắn môi dưới, “Làm tình đi, anh chẳng bảo, muốn đ*t chết em còn gì.”
Diêu Tử Thịnh im lặng trong nháy mắt., không có lấy một chút hoài nghi đối với thái độ ve vãn của Kham Từ, gã hôn đầu Kham Từ, ôm y vào trong buồng tắm tràn ngập ánh đèn vàng.
Toàn bộ quá trình Kham Từ chôn mặt vào lồng ngực của Diêu Tử Thịnh, lúc bị đè người ở bồn rửa tay, cảm nhận sự lạnh lẽo phía sau lưng, thoắt cái cơ thể đã loã lồ, cả người trần truồng trong không khí.
Cảnh sát Kham quanh năm tại cục cảnh sát luôn ở tuyến đầu đấu tranh quyết tử cùng bọn tội phạm, dáng người đẹp đến cỡ nào, e là không ai hiểu rõ được hơn Diêu Tử Thịnh.
Bên dưới bàn tay tự do, cơ thịt căng nở vừa phải, phần cơ bụng thoắt ẩn thoắt hiện mang lại xúc cảm tuyệt vời nhất, phần cơ mông cũng không hề gây cản trở, hơi vểnh lên, vỗ vào phát ra âm thanh trong trẻo đến tột cùng.
Tại cục cảnh sát Kham Từ nổi tiếng thận trọng, trên mặt luôn là vẻ nghiêm túc đứng đắn, tạo cho người ta cảm giác thờ ơ lạnh nhạt.
Thế nhưng mỗi lần rơi vào tay của Diêu Tử Thịnh, thường thì cũng chỉ có khóc lóc xin tha.
Sữa tắm bị Diêu Tử Thịnh tuỳ tiện bôi quệt lên “cây gậy” đã thẳng đứng từ lâu, động thân một cái, Kham Từ bị va chạm mạnh vào, lưng ở phía sau bị đập vào thành bồn khiến y phải kêu rên thành tiếng.
Diêu Tử Thịnh không có chút dừng lại, vừa bắt đầu đã thả phanh, đâm chọc loạn xạ như con dã thú, phần da thịt bị bao dương v*t đánh vào phát ra tiếng “pành pạch”, tiếng nước chảy ồ ồ, có thể nói là không có lấy một chút dịu dàng nào.
Kham Từ đỏ mắt há miệng hô hấp, cảm thụ cơn đau đầy sảng khoái, bất kể là ma sát ra vào ở phía trước hay đau đớn do va chạm từ phía sau lưng, y cũng đều cực kỳ hưởng thụ sự thống khổ giao thoa cùng hưng cảm vặn vẹo này, để y có thể tạm thời quên đi tất cả, tập trung vùi mình vào trận làm tình thô bạo.
“Mẹ nó chứ, làm chết mày, ông đ*t chết mày, đ*t thế này mày sướng lắm hả? Hả?”
Trong mắt Diêu Tử Thịnh tràn đầy tơ máu, kiểu ác dâm này cũng hệt như khoái cảm chiếm giữ được Kham Từ khiến gã cực kỳ say mê, không nhịn được mà xổ ra một tràng thô tục.
“Đồ điếm thối, mẹ mày mày đúng là thiếu đ*t, ông đ*t chết mày!”
Thừa nhận những lời lẽ sỉ nhục như vậy, Kham Từ ngay đến mở miệng phản bác cũng không có chỗ chen mồm, vẫn cứ luôn bị va chạm thô bạo, mãi cho tới khi phía sau lưng đau đến mất cảm giác.
Kham Từ luôn yêu thích kiểu làm tình thô bạo này, Diêu Tử Thịnh cũng không ngoại lệ.
Đàn ông vào lúc phóng thích dục vọng vốn cũng không nên dịu dàng, hà tất phải đi vờ vĩnh che chở chu toàn.
“…Tử Thịnh. Tử Thịnh.” Kham Từ không ngừng gọi tên Diêu Tử Thịnh, như muốn xác nhận một lần, người đang chịch mình tới mê man chính là người yêu của mình.
Cùng với tiếng gọi tên đầy nức nở càng lúc càng kịch liệt, động tác của Diêu Tử Thịnh không hề ngừng lại, gã phát ra những tiếng gầm đầy giận dữ, ra sức chạy nước rút ở khu vực yếu ớt.
Bàn tay của gã dần dần đặt lên phần cổ trắng như tuyết của Kham Từ, sắc thái vặn vẹo bệnh trạng trong ánh mắt đặc biệt loé sáng, kích thích gã co rút ngón tay của mình lại.
Kham Từ vốn đang bị va chạm đến rã rời ý thức không hề cảm giác được, cổ của mình đang bị người ta bóp chặt lấy, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn.
Mơ mơ màng màng, Kham Từ trợn mắt, trong mịt mờ gương mặt kia dần hoà vào cơn ác mộng sâu thẳm trong ký ức, y lập tức vùng vẫy như phát điên, miệng phát ra những âm thanh vụn vỡ…
“…Cầu xin…A, cầu xin anh…Xin anh hãy giết…giết tôi…”
Đồng tử của Diêu Tử Thịnh tức thì co rụt lại.
Gã lập tức buông lỏng cổ Kham Từ, lảo đảo rút dương v*t ra, chật vật ngã xuống đất người run lập cập.
Đây là lần đầu tiên Diêu Tử Thịnh xuất hiện cảm xúc sợ sệt như vậy, cũng làm cho gã nhớ tới tội nghiệt duy nhất khiến gã hối hận trong đời, dù có chết hàng vạn lần cũng không thể nào xoá đi được.
Thi thể được phát hiện vào ngày hôm nay, đã là vụ thảm sát thứ bảy mươi tám trong suốt năm năm qua.
Ấn theo tần suất này, hàng năm hung thủ sẽ giết trung bình mười lăm người, nói cách khác, gần như tháng nào cũng sẽ có một đến hai người dân vô tội phải chết trong tay gã.
Loại thảm sát không có chủ đích này dễ khiến cho lòng người hoang mang, ngày ngày bất an nhất.
Kham Từ đội mưa phùn rả rích, giẫm lên phần máu đã bị loang thành màu đỏ nhạt đi tới trước mặt người chết.
Người chết là nam 25 tuổi, bằng tuổi y. Phần xương khắp cơ thể từ trên xuống dưới đều đã bị người ta đánh đập tàn bạo, ngoại trừ xương sọ ra, cả người không có một chỗ nào còn nguyên vẹn, có thể nói xương toàn bộ cơ thể đã bị đánh cho gãy hết.
Khó có thể tưởng tượng nổi, phải biến thái nham hiểm tới mức nào, mới có thể làm ra được loại chuyện điên cuồng như thế này.
Mà so với hơn bảy mươi vụ án trước đó, vụ án lần này vẫn được tính là còn tốt chán, dẫu sao vẫn giữ được toàn thây để mai táng.
Tổ pháp y tăng ca suốt đêm đến tận hai, ba giờ sáng, rốt cuộc mới nghiên cứu xong thi thể này.
Lúc Trần Tắc cầm báo cáo khám nghiệm tử thi bước ra, thấy được Kham Từ vẫn ở đấy, lập tức trêu ghẹo bảo, “Ôi khách quý, muộn thế này còn chưa về nhà, không sợ vợ bẻ bỏng ở nhà nổi nóng hả?”
Kham Từ không để bụng đáp, “Có phát hiện gì mới không?”
Trần Tắc thấm mệt đổ người xuống ghế salon ném báo cáo lên trên mặt bàn, nhắc tới chuyện này có vẻ rất có hứng thú, “Cậu biết chúng tôi tìm được gì trong người nạn nhân không?”
“SHDK36! Thấy đỉnh không?”
“Sao lại thế được? Trên thị trường căn bản là không mua được loại thuốc này.”
Không thể trách Kham Từ sửng sốt, là do tác dụng của loại thuốc này quá “dị”, nó có thể phóng đại cảm giác đau đớn của con người tới vô hạn, kể cả là một chút đau đớn nhỏ xíu, chỉ cần dùng loại thuốc này, thì cảm giác sẽ bị phóng đại lên gấp trăm lần, làm cho người ta đau đến chết đi cũng là chuyện bình thường. Vì lẽ đó không có khả năng bán được loại mặt hàng này trên các kênh chính quy.
Sự kinh ngạc của Kham Từ chỉ trong nháy mắt thay đổi sang góc độ khác, nhất thời khó có thể tin được, “Bị đánh gãy xương nếu như còn kết hợp với loại thuốc này…”
“Chậc chậc chậc, biến thái đúng không?” Trần Tắc nghĩ đến cảnh tượng đó, thử đặt mình vào trong mà rợn cả người, “Chắc chắn đây không phải là tên sát nhân đơn giản, thế này là cố ý muốn dằn vặt người ta đến chết đây mà!”
“Mẹ kiếp giờ đã là thời đại nào rồi, lại còn có loại tâm lý biến thái như vậy, không biết lần tới thằng đó lại muốn giết ai, gặp phải nó đúng là vận đen tám đời.”
Kham Từ đang lúc đăm chiêu thì một đợt sấm dồn dập đánh xuống, làm đứt quãng dòng suy nghĩ của y.
Y nhìn điện thoại có mười mấy cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn chưa đọc, trong lòng không khỏi ớn lạnh, ngón tay run run mở tin nhắn ra xem, nội dung là mấy chữ vô cùng đơn giản —
[Thiếu đ*t phải không? Đ*o mẹ ông đ*t chết mày]
Sắc mặt Kham từ thoắt biến, y nhìn chằm chằm xuống màn hình một lúc lâu, từ tận đáy lòng dậy lên cảm giác rã rời.
Trần Tắc nhìn ra được biến hoá nhỏ này trên gương mặt tê liệt của Kham Từ, thử dò hỏi, “Là vị đó nhà cậu hả?”
Thấy Kham Từ không phản bác, anh ta khoái chí vỗ đùi, cười không ngậm được mồm.
“Không ngờ Kham Từ cậu cũng có ngày hôm nay! Hôm nào giới thiệu cho anh em làm quen tí nhé, để xem thần thánh phương nào mà lại có thể trị được cảnh sát Kham.”
Kham Từ yên lặng cất điện thoại đi, không để ý tới mấy lời chế nhạo của Trần Tắc, trong lòng đắn đo không biết tối nay có nên về nhà không.
…
Lúc Trần Tắc đỗ xe dưới nhà Kham Từ, khí trời vẫn chẳng tốt hơn là mấy, tiếng mưa lộp độp dưới mặt đất vẫn còn vang vọng.
Kham Từ thu ô quay đầu lại, chiếc xe hàng hiệu có giá trị không hề nhỏ đã biến mất trong tầm mắt chẳng còn tung tích đâu nữa.
Về bối cảnh gia đình Trần Tắc, Kham Từ đương nhiên biết rất rõ. Vì nhà có điều kiện, Trần Tắc luôn là thích gì làm nấy, rất tuỳ hứng, việc đeo lên cái danh trợ lý pháp y tại cục cảnh sát cũng là do có hứng thú mà ra, quả là một cuộc sống tự do tự tại.
Kham Từ đứng trước cửa nhà một chút, mở cửa ra thấy trong nhà không hề bật đèn, cộng thêm cả ngoài trời đang mưa, thật sự là tối tăm đến đáng sợ.
Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, Kham Từ lướt qua bức bình phong ở cửa tiến vào phòng khách, đúng như trong dự liệu, chỗ ghế bập bênh gần cửa sổ sát đất có một bóng đen đang đung đưa qua lại.
Tiến đến gần hơn, bóng đen mới dần hiện lên rõ.
Đập vào mắt là thân hình với hai chân thon dài đang vắt chéo lên nhau, tuy trong tình cảnh này không thấy rõ tướng mạo, nhưng khí chất cao ngạo bẩm sinh cũng đã đủ để nghiền ép tất cả, mê người nhất chính là từng cử chỉ như vĩnh viễn nắm chắc phần thắng, khiến cho người ta không khỏi mê mẩn.
Dù là nhìn không rõ nhưng Kham Từ cũng biết, cặp mắt kia kể từ giây phút bước vào cửa, từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt ở trên người mình, không có nửa điểm dịch chuyển.
Mà vẻ bệnh trạng cùng sự che đậy ở trong cặp mắt kia, y cũng chỉ có thể làm bộ như không thấy.
“Sao lại ngủ ở chỗ này?” Kham Từ hỏi.
Người đàn ông không hơi sức đâu quan tâm tới chuyện ấy, mà trực tiếp hỏi ngược lại, “Sao hôm nay lại về muộn? Gọi điện thoại sao em không nghe máy? Người đưa em về lúc nãy là ai?”
Lại thế nữa rồi…
Ở bên Diêu Tử Thịnh nhiều năm, điều Kham Từ không chịu được nhất, chính là sự mẫn cảm đa nghi hay nghĩ quàng nghĩ xiên của gã.
Ngẫm lại lúc mới bên nhau thật tốt, Diêu Tử Thịnh đối với y luôn là hào hoa phong nhã.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần mình về muộn hoặc giao thiệp với ai khác một chút, Diêu Tử Thịnh sẽ xé tan lớp vỏ ngoài tao nhã, mặt cau mày có (*) mà tra tấn uy hiếp y.
(鼻子不是鼻子, 眼睛不是眼睛)
Nếu là thường ngày, Kham Từ nhất đính sẽ khai báo rõ ràng rồi dỗ dành gã, nhưng hôm nay y quả thực đã quá mệt mỏi, thật sự không muốn lãng phí từng giây từng phút nghỉ ngơi.
Tiếc là đối phương cứ khăng khăng không biết đủ, Diêu Tử Thịnh thấy được tâm tư của y không đặt trên người mình, bèn kéo mạnh cổ tay y lại, lực dùng cũng càng lúc càng lớn.
“Mẹ bà nó chứ em nói chuyện xem nào! Thiếu chịch à?!” Diêu Tử Thịnh gào lên.
Kham Từ thầm cười gằn một tiếng, gã thối thây này thế mà dám xổ ra những lời như vậy ra khỏi mồm.
“Tử Thịnh.” Kham Từ hơi cúi đầu, “Tha cho em đi, em thật sự rất mệt, có việc gì mai hẵng nói.”
Mắt thấy Kham Từ có vẻ thật sự uể oải, Diêu Tử Thịnh quả nhiên buông tay ra.
Chiêu này rất có hiệu quả với Diêu Tử Thịnh, suốt mấy năm qua Kham Từ đã tìm ra được một vài cách để trị Diêu Tử Thịnh. Tỷ như lúc Diêu Tử Thịnh nổi điên, ngàn vạn lần không thể “rắn” lên với gã, mà chịu thua mới là biện pháp hữu hiệu nhất.
Diêu Tử Thịnh lập tức thay đổi thái độ giận dữ lúc vừa rồi, tỏ vẻ tội nghiệp dìu lấy vai Kham Từ, “A Từ anh sai rồi, do anh quá yêu em, cuối cùng anh vẫn không thể khống chế nổi bản thân…”
Lại nữa…
Thứ đồ chơi “tình ái” này quả là thần kỳ, chuyện gì cũng có thể mang nó ra làm cái cớ.
Kham Từ trầm mặc không nói, tránh ra khỏi cánh tay của Diêu Tử Thịnh tiến thẳng vào trong phòng.
Ban đêm tắt đèn yên tĩnh, từng động tác trên giường đều đã quá quen thuộc với đối phương.
Kham Từ cảm thụ sự khắc chế cùng phóng túng của Diêu Tử Thịnh, cái thứ “nóng rực” ấy như có như không sượt trên người y, rồi lại bịn rịn quyến luyến mà lấy ra.
Tính ra cũng đã hai, ba ngày không làm, cũng không biết làm sao mà lửa dục của Diêu Tử Thịnh lại dồi dào đến vậy, Kham Từ vì muốn nghỉ ngơi không thể làm gì khác hơn là đành giả bộ không hiểu, không ngờ cuối cùng lại không ngủ được thật.
“A Từ, em đã ngủ chưa?”
Kham Từ tạm thời không muốn để ý tới.
Diêu Tử Thịnh lại mở miệng, “A Từ, anh sai rồi, anh không nên gửi cho em mấy tin nhắn hăm doạ kia, không nên giở thói nóng nảy quái gở.”
Đây là…nhân cách dịu dàng?
Kham Từ bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
Làm cảnh sát mấy năm, tiếp xúc với đủ các loại phạm nhân, y rất rõ ràng Diêu Tử Thịnh mắc chứng nhân cách phân liệt mức độ nhẹ.
Lý lịch của Diêu Tử Thịnh cực kỳ sạch sẽ, từ nhỏ đến lớn bằng khen chất chồng, lại còn được tiến cử vào đại học, sau khi du học ở một trường danh giá trở về nước, đã được nhậm chức bác sĩ trẻ nhất tại một bệnh viện đa khoa nổi tiếng trong nước, tương lai xán lạn.
Nhưng loại người này Kham Từ cũng không phải là chưa từng được thấy ở trong ngục.
Ưu thế có IQ cao bẩm sinh đương nhiên là bữa cơm mà trời cao ban cho, thế nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút, chỉ cần lệch ra khỏi quỹ đạo, thì sẽ biến thành mối nguy hại cao nhất đối với xã hội…
Mà nhóm người này hầu hết đều sẽ có một chút tật về tâm lý, EQ không cao, IQ sẽ bổ khuyết, thường thì sẽ không thể có được trọn vẹn cả hai.
Nhưng cũng may mà Diêu Tử Thịnh chỉ mắc chứng nhân cách phân liệt ở mức độ nhẹ, vẫn còn đỡ được, nếu không nhất định sẽ tạo thành mối nguy hại đối với xã hội, đối với những người khác.
Đang nghĩ thì thứ “nóng rực” của Diêu Tử Thịnh lại nhích tới gần, chống vào khu vực mẫn cảm làm cho Kham Từ hoàn toàn tỉnh táo.
“A Từ, em có thể từ bỏ vụ án kia không, đã mấy năm rồi, anh sợ em sẽ gặp chuyện.”
Kham Từ mở mắt, nhìn thẳng vào Diêu Tử Thịnh trong bóng tối, quả quyết đáp, “Không thể.”
“…Tại sao?” Diêu Tử Thịnh cẩn thận hỏi lại.
Tại sao ấy hả?
Hỏi hay lắm…
Kham Từ chủ động vùi mình vào ngực Diêu Tử Thịnh, khẽ cắn môi dưới, “Làm tình đi, anh chẳng bảo, muốn đ*t chết em còn gì.”
Diêu Tử Thịnh im lặng trong nháy mắt., không có lấy một chút hoài nghi đối với thái độ ve vãn của Kham Từ, gã hôn đầu Kham Từ, ôm y vào trong buồng tắm tràn ngập ánh đèn vàng.
Toàn bộ quá trình Kham Từ chôn mặt vào lồng ngực của Diêu Tử Thịnh, lúc bị đè người ở bồn rửa tay, cảm nhận sự lạnh lẽo phía sau lưng, thoắt cái cơ thể đã loã lồ, cả người trần truồng trong không khí.
Cảnh sát Kham quanh năm tại cục cảnh sát luôn ở tuyến đầu đấu tranh quyết tử cùng bọn tội phạm, dáng người đẹp đến cỡ nào, e là không ai hiểu rõ được hơn Diêu Tử Thịnh.
Bên dưới bàn tay tự do, cơ thịt căng nở vừa phải, phần cơ bụng thoắt ẩn thoắt hiện mang lại xúc cảm tuyệt vời nhất, phần cơ mông cũng không hề gây cản trở, hơi vểnh lên, vỗ vào phát ra âm thanh trong trẻo đến tột cùng.
Tại cục cảnh sát Kham Từ nổi tiếng thận trọng, trên mặt luôn là vẻ nghiêm túc đứng đắn, tạo cho người ta cảm giác thờ ơ lạnh nhạt.
Thế nhưng mỗi lần rơi vào tay của Diêu Tử Thịnh, thường thì cũng chỉ có khóc lóc xin tha.
Sữa tắm bị Diêu Tử Thịnh tuỳ tiện bôi quệt lên “cây gậy” đã thẳng đứng từ lâu, động thân một cái, Kham Từ bị va chạm mạnh vào, lưng ở phía sau bị đập vào thành bồn khiến y phải kêu rên thành tiếng.
Diêu Tử Thịnh không có chút dừng lại, vừa bắt đầu đã thả phanh, đâm chọc loạn xạ như con dã thú, phần da thịt bị bao dương v*t đánh vào phát ra tiếng “pành pạch”, tiếng nước chảy ồ ồ, có thể nói là không có lấy một chút dịu dàng nào.
Kham Từ đỏ mắt há miệng hô hấp, cảm thụ cơn đau đầy sảng khoái, bất kể là ma sát ra vào ở phía trước hay đau đớn do va chạm từ phía sau lưng, y cũng đều cực kỳ hưởng thụ sự thống khổ giao thoa cùng hưng cảm vặn vẹo này, để y có thể tạm thời quên đi tất cả, tập trung vùi mình vào trận làm tình thô bạo.
“Mẹ nó chứ, làm chết mày, ông đ*t chết mày, đ*t thế này mày sướng lắm hả? Hả?”
Trong mắt Diêu Tử Thịnh tràn đầy tơ máu, kiểu ác dâm này cũng hệt như khoái cảm chiếm giữ được Kham Từ khiến gã cực kỳ say mê, không nhịn được mà xổ ra một tràng thô tục.
“Đồ điếm thối, mẹ mày mày đúng là thiếu đ*t, ông đ*t chết mày!”
Thừa nhận những lời lẽ sỉ nhục như vậy, Kham Từ ngay đến mở miệng phản bác cũng không có chỗ chen mồm, vẫn cứ luôn bị va chạm thô bạo, mãi cho tới khi phía sau lưng đau đến mất cảm giác.
Kham Từ luôn yêu thích kiểu làm tình thô bạo này, Diêu Tử Thịnh cũng không ngoại lệ.
Đàn ông vào lúc phóng thích dục vọng vốn cũng không nên dịu dàng, hà tất phải đi vờ vĩnh che chở chu toàn.
“…Tử Thịnh. Tử Thịnh.” Kham Từ không ngừng gọi tên Diêu Tử Thịnh, như muốn xác nhận một lần, người đang chịch mình tới mê man chính là người yêu của mình.
Cùng với tiếng gọi tên đầy nức nở càng lúc càng kịch liệt, động tác của Diêu Tử Thịnh không hề ngừng lại, gã phát ra những tiếng gầm đầy giận dữ, ra sức chạy nước rút ở khu vực yếu ớt.
Bàn tay của gã dần dần đặt lên phần cổ trắng như tuyết của Kham Từ, sắc thái vặn vẹo bệnh trạng trong ánh mắt đặc biệt loé sáng, kích thích gã co rút ngón tay của mình lại.
Kham Từ vốn đang bị va chạm đến rã rời ý thức không hề cảm giác được, cổ của mình đang bị người ta bóp chặt lấy, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn.
Mơ mơ màng màng, Kham Từ trợn mắt, trong mịt mờ gương mặt kia dần hoà vào cơn ác mộng sâu thẳm trong ký ức, y lập tức vùng vẫy như phát điên, miệng phát ra những âm thanh vụn vỡ…
“…Cầu xin…A, cầu xin anh…Xin anh hãy giết…giết tôi…”
Đồng tử của Diêu Tử Thịnh tức thì co rụt lại.
Gã lập tức buông lỏng cổ Kham Từ, lảo đảo rút dương v*t ra, chật vật ngã xuống đất người run lập cập.
Đây là lần đầu tiên Diêu Tử Thịnh xuất hiện cảm xúc sợ sệt như vậy, cũng làm cho gã nhớ tới tội nghiệt duy nhất khiến gã hối hận trong đời, dù có chết hàng vạn lần cũng không thể nào xoá đi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất