Toàn Điên

Chương 4: Gã chồng dùng thủ đoạn sỉ nhục để chèn ép tôi

Trước Sau
Bị nhét củ gừng vào hậu môn là trải nghiệm gì?

Chắc cũng chẳng khác so với việc cho dầu gió vào mắt.

Đều là nóng bỏng như vậy, nước gừng cay ma sát lên vùng da mỏng manh, toàn bộ lỗ hậu môn bị tra tấn dở sống dở chết.

Kham Từ giãy dụa dữ dội, há miệng thở hồng hộc, động tác kịch liệt, ngay đến cả da thịt cũng bị dây thừng siết thành vết hằn sâu.

Củ gừng vẫn đang được từ từ đẩy mạnh vào, xoay tứ tung, dịch lỏng tiết ra chậm rãi chảy khỏi lỗ hậu môn, điểm xuyết lên ga giường những vết loang.  s

Đau quá…

Sao lại khó chịu tới mức này…

Cảm giác lỗ hậu môn sưng lên trong nháy mắt khiến cho Kham Từ mồ hôi đầm đìa.

Y quay đầu sang một bên cắn chặt môi dưới, mùi máu tanh loang đầy trong miệng, chuyển thành vị ngọt nơi cổ họng, ngấm vào trong bụng, điều này cũng không làm cho sự khó chịu giảm bớt dù chỉ là một chút.

Đột nhiên lỗ hậu môn thoáng lạnh, củ gừng bị rút ra.

Rõ ràng chỉ cách nhau có mấy phút, thế mà khiến cho Kham Từ cảm tưởng như đã qua cả đời, chỉ một giây thôi cũng thấy thật sự gian nan.

Còn chưa kịp thở thì môi đã bị kẻ kia nhẹ nhàng liếm láp, máu bị búp ngón tay quệt qua, tạo thành một vệt màu tươi đẹp.

指腹



Lúc cơ thể bị cắm ống tiêm vào, Kham Từ nghĩ tới đủ thứ.

Từ kinh khủng như ma tuý, cho đến nhẹ hơn là thuốc kích dục, từng món một loé lên trong đầu y.

Nhưng điều y không ngờ tới chính là, đây vỏn vẹn chỉ là một ống thuốc gây mê.

Dây thừng trên người được gỡ ra, thế nhưng cả người Kham Từ không còn chút cảm giác nào, sức lực động đậy một ngón tay cũng chẳng có, chứ càng đừng nói tới chuyện bỏ chạy.

Y mơ màng cảm nhận cơ thể mình bị kẻ kia ôm, sau đó bỏ vào trong nước ấm, đôi bàn tay to tỉ mỉ rửa sạch cho y. 

Băng bịt mắt vẫn khiến cho mọi thứ tối tăm như cũ. Sau khi lỗ hậu môn được vệ sinh sạch sẽ, y lại bị ôm tới nằm trên ghế sofa mềm mại.

Vết trói trên cổ tay và trên đùi được kẻ kia cẩn thận xoa dịu, những chỗ nghiêm trọng được bôi thuốc lên, thật sự chu đáo, quen thuộc đến lạ.

“…Diêu…Tử Thịnh.”

Lúc mơ màng gọi ra cái tên này ngay đến chính Kham Từ cũng cảm thấy nực cười.

Sao có thể là gã chứ?

Cùng gã chung chăn gối nhiều năm, còn tận mắt chứng kiến gã rời khỏi hẻm nhỏ đen kịt…

Nếu để gã biết được dáng vẻ hiện tại của y, chắc hẳn gã sẽ nổi điên lên đúng nhỉ?

Kham Từ chợt cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Quá khứ từng bị cường bạo vẫn luôn được y vùi sâu trong lòng, chưa từng tiết lộ với Diêu Tử Thịnh, chính là bởi vì sợ gã sẽ suy nghĩ lung tung, thậm chí là sẽ ghét bỏ mình.

Nhưng hôm nay là lần thứ hai bị kẻ khác làm nhục, y còn mặt mũi nào để mà đi chiến tranh lạnh với gã đây? Thân thể của gã dầu gì cũng vẫn còn nguyên vẹn, chỉ biết giữ mình, còn y thì sao?

Chẳng lẽ lời gã nói không hề sai, y là một đồ đê tiện chỉ để cho kẻ khác tới xâm phạm.

Kham Từ nở nụ cười cay đắng, đáy mắt chua xót.

Mẹ kiếp bẩn thỉu thật sự…

Tầm mắt lần thứ hai sáng lên, y đã được đổi sang bộ đồ mới, bị đẩy vào trong một căn mật thất.

Trong mật thất đặt một tấm kính chắn, khá cứng rắn, tạm thời chia cách căn phòng thành hai phần.

Kham Từ nhìn bốn phía gió thổi chẳng lọt, đáy lòng lại càng thêm bi ai.

Đại loại… đây là muốn giam cầm độc chiếm y hả?

Kham Từ vừa nghĩ tới đó, vách tường ở mặt kính bên kia đột nhiên xoay chuyển, toàn bộ vách tường quay tròn lộ ra một gương mặt khó có thể tin nổi.

Một người quen thuộc đang lặng yên hiện lên trước mắt…

Là Trần Tắc!

Trần Tắc lúc ấy, toàn bộ cơ thể không biết là bị dùng thủ đoạn gì, mà cả người “treo” ở trên tường, miệng như bị dính keo 502, lí nha lí nhí lắc đầu quầy quậy, không phát ra nổi một chữ.



Khoảnh khắc trông thấy Kham Từ, mắt anh ta như toả sáng, như túm được cọng rơm cứu mạng, thậm chí còn kích động đến nỗi nước mắt lưng tròng, như thể Kham Từ có thể cứu được anh ta ra vậy.

“Sao anh lại ở đây?” Kham Từ nói chuyện với anh ta qua tấm kính chắn.

Tiếc là Trần Tắc không thể phát ra được tiếng nào, rồi lại giống như là nghĩ tới điều gì đó muốn nói cho Kham Từ biết, động tác giãy dụa càng trở nên kịch liệt.

Đúng lúc này, phía bên Trần Tắc bỗng có người tiến đến.

Kẻ kia mặc bộ đồ hoá trang Tử Thần, vì đeo mặt nạ nên Kham Từ căn bản không thấy được rõ dáng dấp của gã ta, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nghề nghiệp, cố gắng ghi nhớ đại khái chiều cao cùng hình thể.

Kẻ đeo mặt nạ cũng đang nhìn chằm chằm vào Kham Từ, Kham Từ khó chịu lùi lại mấy bước, dựa vào vách tường phía sau.

Bên kia bỗng vang lên tiếng súng lên cò.

Kham Từ trơ mắt nhìn kẻ đeo mặt nạ lấy ra súng lục lúc trước của mình, gã ta cầm trong tay ngắm nghía, dự cảm xấu trong lòng càng lúc càng trầm trọng.

Đúng như dự đoán, tiếng súng nổ lên, đùi bên phải của Trần Tắc bị bắn vào xương, qua tấm kính, Kham Từ cũng có thể nghe thấy được tiếng đạn xuyên thủng máu thịt, tiếng xương bị rạn vỡ.

Trần Tắc trợn mắt, hai bên mặt đều chuyển sang màu gan lợn, thật sự là không thể đau hơn được nữa.

Kẻ đeo mặt nạ ngó lơ sự thống khổ của Trần Tắc, trái lại trong đáy mắt còn loé lên vẻ sảng khoái hưng phấn, kích thích gã ta lại giơ súng lên lần thứ hai, hướng về phía bên trái cũng cùng một vị trí, lại nã một phát nữa.



Máu tươi từ đùi chảy xuống, rỏ xuống sàn nhà.

Hiện trường tra tấn trực tiếp này đang ở ngay trước mắt, một lần nữa dậy lên hồi ức trong y, khiến cho Kham Từ bỗng nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên đụng phải kẻ đeo mặt nạ.

Cũng là kiểu tra tấn này, hiển hiện ngay trước mắt, một thứ tra tấn tràn đầy cảm giác bất lực…

Kẻ đeo mặt nạ xoay đầu lại, âm thanh máy móc xuyên qua tấm kính truyền tới —

“Muốn cứu nó không?”

Kham Từ sững sờ, không đáp lời.

Kẻ đeo mặt nạ chẳng thèm quay đầu mà nã thêm một phát súng nữa, cánh tay Trần Tắc cũng bị giày vò như vậy, đau đến không còn muốn sống nữa.

Kẻ đeo mặt nạ lại mở miệng dụ dỗ, “Chỉ cần cậu cầu xin tôi, tôi sẽ tha cho nó.”

Kham Từ vẫn không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng chứng kiến tất cả.

Trần Tắc chết thì có liên quan gì tới y?

Dựa vào cái gì mà y phải đi cầu xin kẻ thù của mình chỉ vì anh ta?

Thời khắc này, máu lạnh ẩn náu trong xương tuỷ bộc phát ra khỏi người Kham Từ.

Trước giờ y cũng chẳng phải người lương thiện, chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ cống hiến cái gì đó vì xã hội.

Y vốn luôn ích kỷ lạnh lùng, trừ người thân và người mà mình thực sự quan tâm ra, những kẻ còn lại đối với y cũng chỉ là khách qua đường, y vốn không có nghĩa vụ phải đi chịu trách nhiệm.

Đây mới là Kham Từ, không thạo ăn nói là y, trầm mặc ít lời là y, máu lạnh vô tình cũng là y.

“Cảnh sát Kham quả là một cảnh sát tốt ha, vì dân phục vụ…”

Kẻ đeo mặt nạ vừa dứt lời, súng trong tay nổ liền bảy, tám phát đạn, đạn bắn tránh đi toàn những chỗ yếu hiểm, đạt tới được lạc thú của việc hành hạ tra tấn.

Trần Tắc hoàn toàn bị đau đến hôn mê bất tỉnh.

Rốt cuộc cũng chỉ là một cậu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, có thể kiên trì được tới lúc này quả là không dễ dàng, nhưng nếu không kịp thời chữa trị, cái chết cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

“Thằng điên.”

Đây là đánh giá của Kham Từ đối với gã ta.

Không tồn tại một chút nhân tính, coi mạng người là đạo cụ để chơi đùa, thoả thích tra tấn, tàn nhẫn cường bạo làm nhục, thật chẳng khác gì một tên phản xã hội.

“Ha…” Kẻ đeo mặt nạ nở nụ cười, “Tôi là thằng điên, nhưng cảnh sát Kham này, cậu cũng chẳng hề đơn giản đâu.”

“Nếu tên này đã không cách nào làm trỗi dậy thiện tâm của cảnh sát Kham, vậy chúng ta, đổi sang tên khác thử xem sao nhé.”

Chỉ một giây sau, phát súng cuối cùng vang lên, nổ banh đầu, nhanh chóng gọn gàng, không có lấy một chút dây dưa.

Một mạng người thế là tiêu tan.

Nội tâm của Kham Từ và kẻ sát nhân không chút gợn sóng.



Nói cách khác, hai người bọn họ xác thực có sự tương đồng ở một số phương diện, nhưng bản chất thì vẫn là khác nhau, chí ít Kham Từ chưa bao giờ vô duyên vô cơ đi hại người, nhưng kẻ sát nhân thì sẽ làm một cách tuỳ hứng.

Lúc này kẻ đeo mặt nạ lấy điện thoại ra mở một đoạn video lên, rõ ràng hai người cách nhau bảy, tám mét, thế nhưng Kham Từ vẫn có thể ngay lập tức thấy rõ được người trong video kia là ai, nháy mắt sắc mặt biến đổi.

Người kia chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Diêu Tử Thịnh.

Kham Từ chạy xộc tới đấm mạnh lên tấm kính như muốn toác cả mí mắt.

“Cậu nghĩ sao?!”

Khoảng cách giữa hai người gần như là chỉ cách nhau có một tấm kính.

Diêu Tử Thịnh trong video bị trói trên ghế hôn mê bất tỉnh. Bốn bức tường chỉ toàn là dụng cụ tra tấn cùng một vài dụng cụ…bạo dâm.

Khó có thể tưởng tượng nổi, nếu như tất cả đều dùng trên người Diêu Tử Thịnh, Kham Từ sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

“Tôi nói rồi, cầu xin tôi đi.”

“Tao cầu xin mày!” Kham Từ bật thốt lên.

Dưới lớp mặt nạ mà Kham Từ không nhìn thấy được, đáy mắt của kẻ đeo mặt nạ loé lên. Gã cất điện thoại đi, nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Kham Từ mà cảm thấy thoả mãn vô cùng, nhưng gã vẫn có chút chưa muốn từ bỏ.

“Cảnh sát Kham này, cầu người, thì nên có dáng vẻ của cầu người đi chứ.”

Không cần nói cũng hiểu.

Kham Từ suy tư trong nháy mắt, ngay sau đó quỳ sụp trước kẻ đeo mặt nạ.

Y đỏ mắt áp hai tay lên kính, dùng tư thái khúm núm ngẩng đầu nhìn kẻ thù của mình, “Tôi cầu xin anh, xin anh hãy thả anh ấy ra, tôi mặc cho anh xử lý, chuyện gì tôi cũng có thể làm…”

Đây có lẽ là lần nói nhiều nhất của Kham Từ trong suốt mấy năm qua, toàn bộ đều là lời lẽ cầu xin, nói tới độ không còn tôn nghiêm, chỉ sợ chẳng may kẻ mặt nạ mà không vui, rồi sẽ động đến Diêu Tử Thịnh.

Tấm kính cuối cùng cũng được mở ra.

Cổ Kham Từ bị tròng một sợi dây xích chó, phần chuôi dây xích nằm ở trong tay kẻ đeo mặt nạ.

Kẻ đeo mặt nạ hơi kéo một chút, Kham Từ cũng chỉ có thể bò trên mặt đất như con chó, loạng choạng bị kéo tới một căn phòng xa lạ khác.

Thời điểm hai tay bị treo lên, cơ thể Kham Từ hoàn toàn ở trong trại thái trôi nổi, chân không chạm đất, thân bất do kỷ.

Kẻ đeo mặt nạ mở thùng dụng cụ ra, ở bên trong quá nửa là các món đồ chơi tình thú với đủ loại hình.

Lúc cây kéo đụng tới dương v*t, Kham Từ rùng mạnh một cái. 

Kẻ đeo mặt nạ tay cầm kéo, cách lớp quần vờn qua vờn lại chỗ dương v*t của Kham Từ, thuận tiện phác hoạ theo đường viền, ngẫu nhiên lại đâm nhẹ một cái, hô hấp Kham Từ trở nên nặng nề, còn kẻ đeo mặt nạ ở đối diện thì đắc chí vô cùng.

Kéo chầm chậm cắt vào khu vực, thật giống như muốn xuyên thủng qua lớp quần để móc được dương v*t ra, động tác cực kỳ tỉ mẩn.

Điều này làm cho Kham Từ chợt nhớ tới bộ phim “Phong Thanh” mà y từng xem với Diêu Tử Thịnh.

Trong phim cũng từng có một cảnh như thế này, cô gái kiêu ngạo cao quý Lý Ninh cũng bị đám cảnh sát Nhật Bản sỉ nhục đùa bỡn, cũng dùng dao mổ và đạo cụ như thế ở trên người cô, chèn ép ngạo khí của một cô gái, làm nhục linh hồn của cô.

Kham Từ không phải phụ nữ.

Thế nhưng y cũng có cốt khí của riêng mình, có tín ngưỡng của riêng mình.

Thủ đoạn làm nhục này áp lên một người đàn ông, sẽ chỉ càng thêm khuất nhục nặng nề.

Quần ngoài và quần lót rốt cuộc cũng bị cắt thành một lỗ hổng, dương v*t bị móc ra, bị nắm trong tay kẻ đeo mặt nạ.

Cây kéo lại lần nữa vờn quanh dương v*t, chậm rãi sửa sang “diện mạo” cho bộ phận sinh dục.

Sau khi sửa sang xong, gã ta lại giở mánh cũ.

Kẻ đeo mặt nạ di chuyến ra phía sau y, cắt một lỗ ở chính giữa mông. Lỗ hổng kia nhắm ngay chỗ vùng kín cơ thể, đương nhiên là khiến cho Kham Từ như kề bên vực thẳm.

Cây kéo chậm rãi thâm nhập vào trong lỗ hổng, từ từ mở rộng.

Kham Từ cố nén khuất nhục, bất động như núi.

Khoảnh khắc dương v*t giả bị nhét vào bên trong, Kham Từ cắn chặt môi dưới, y không biết là bởi vì đau hay là do cảm giác khuất nhục, hoặc là do cả hai.

Kẻ đeo mặt nạ nhét dương v*t giả vào được một nửa thì bỗng giở chứng, gã ta đẩy mạnh một cái, Kham Từ đau đến biến sắc, dây xích ở cổ do giãy dụa quá mức mà hằn ra cả máu.

“Thứ dâm đãng…”

“Muốn để người yêu cậu nhìn thấy vẻ dâm đãng này của cậu ghê cơ, để tôi nghĩ xem, nếu như người đó biết được tất cả, thì cậu còn mặt mũi nào để mà đi khua chân múa tay trước mặt người ta, còn mặt mũi nào…ra vẻ tôn nghiêm đứng trước mặt người ta để rồi yêu sách hạch hoẹ đây?”

Linh hồn vỡ vụn chỉ trong nháy mắt, thứ Diêu Tử Thịnh muốn, chính là hiệu quả như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau