Chương 7: Chồng muốn tôi tự “động” ở trong xe
Vết thương của Kham Từ dưỡng mấy ngày là đã gần như khỏi hẳn, chí ít đã có thể xuống giường vận động cơ thể.
Diêu Tử Thịnh làm bác sĩ, đương nhiên biết cách làm sao để điều chỉnh thân thể của bệnh nhân, sự nhẫn nại cả đời này của gã, hầu như đều đã dành hết lên người Kham Từ.
Chỉ có vật lý trị liệu dĩ nhiên là chưa đủ, Diêu Tử Thịnh cũng mất khá nhiều công sức cho cả tâm lý trị liệu.
Chứng nhân cách phân liệt ngày ngày như đang thay nhau biểu diễn, có thể gọi đây là hiệu ứng của nghệ thuật đổi mặt đỏ-đen (*), khi thì dịu dàng, khi thì tuôn ra toàn lời rác rưởi, cứ nhảy qua nhảy lại giữa bờ vực của sự phân liệt, tất cả chỉ vỏn vẹn bởi vì không muốn chia tay với mình.
(*) 红脸配白脸的艺术
Nếu Diêu Tử Thịnh đã không thèm để ý, vậy Kham Từ tự nhiên cũng chẳng so đo làm gì, cùng lắm thì sau này lại cãi nhau to rồi cố thoát ra là được.
Nghĩ tới đây, Kham Từ mới thở phào nhẹ nhõm, cầm điện thoại lên bắt đầu xử lý một số việc.
Lúc tiến vào Diêu Tử Thịnh có vẻ bất mãn, gã để hoa quả sang một bên, đưa tay về phía Kham Từ đang cúi đầu gõ phím, phải cố nhịn lắm gã mới không giật lấy chiếc điện thoại.
“Đưa đây.” Diêu Tử Thịnh từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Kham Từ.
Kham Từ ngước lên, do dự một chút rồi lập tức tắt máy chìa điện thoại ra, ngoan ngoãn đặt vào trong tay Diêu Tử Thịnh.
Diêu Tử Thịnh nhìn điện thoại tắt ngóm mà thấy hơi buồn cười.
Bọn họ đều biết rõ mật khẩu điện thoại của đối phương, chỉ là Kham Từ không hay sử dụng điện thoại của gã, còn gã thì lại luôn thích vào đêm khuya tĩnh mịch, nhân lúc Kham Từ đang say giấc, lén lút lấy điện thoại của y ra để kiểm tra kỹ càng.
Suốt mấy năm qua, Diêu Tử Thịnh cũng không phải chưa từng phát hiện ra một ít mập mờ, dẫu sao điều kiện của Kham Từ cũng không hề tệ, có khối người thích y, nên điều mà Diêu Tử Thịnh cần làm, đó chính là bóp chết những thứ mập mờ này ngay từ khi còn ở trong nôi.
Nếu như gặp phải kẻ bám dính, Diêu Tử Thịnh cũng chẳng ngại mà biến kẻ đó thành mục tiêu tiếp theo bị tra tấn đến chết.
Kham Từ không hề hay biết những chuyện ấy, chỉ cảm thấy hôm nay hành động của Diêu Tử Thịnh lại trở nên phát rồ mà thôi.
Vì Kham Từ đã thoát hết ứng dụng nên Diêu Tử Thịnh nhất thời không biết phải kiểm tra từ đâu, thế là đành phải mở weibo lên trước.
Kham Từ đợi đến mất kiên nhẫn, vừa định đoạt lại thì đã bị Diêu Tử Thịnh tránh đi. Kham Từ không giật lại thì còn đỡ, hành động giật lại này càng khiến cho Diêu Tử Thịnh thêm hoài nghi.
“Thôi đừng có điên nữa, em còn có việc phải xử lý.”
Diêu Tử Thịnh bất đắc dĩ quẳng điện thoại của mình vào người Kham Từ, “Có việc gì thì dùng điện thoại của anh này, để anh xem xem, có phải em có thằng nào ở bên ngoài không, đéo mẹ, dán vào cái điện thoại gần hết cả ngày rồi đấy.”
Lại nữa…
Chứng nhân cách phân liệt của Diêu Tử Thịnh càng lúc càng trầm trọng, chỉ cần đụng tới một chút chuyện nhỏ xíu, gã cũng có thể lập tức từ dịu dàng trở nên gắt gỏng quái đản, còn tiếp tục như vậy, Kham Từ chỉ lo ngày nào đó Diêu Tử Thịnh sẽ chết yểu mất.
Kham Từ mở điện thoại Diêu Tử Thịnh lên, y chẳng có kiểu ham thích đi kiểm tra điện thoại, nhìn tấm ảnh chụp chung của hai người trên màn hình khoá, y cũng không biết phải làm gì.
Bỗng điện thoại của Diêu Tử Thịnh nhận được một tin nhắn khiến y hơi sững sờ.
Tin nhắn hiển thị ba chữ “Bác sĩ Triệu” làm y không khỏi phải ngước lên nhìn Diêu Tử Thịnh một chút, Diêu Tử Thịnh đang nhập tâm kiểm tra điện thoại của y, không hề phát giác ra cái gì.
Kham Từ lặng lẽ mở khoá màn hình, mở tin nhắn ra.
【Bác sĩ Diêu, kết quả tư vấn tâm lý của cậu khoảng ba giờ chiều ngày mai sẽ có, đến lúc đó tôi nhất định sẽ gửi cho cậu ngay lập tức. 】
Tư vấn tâm lý?
Diêu Tử Thịnh chưa từng nói với y chuyện này…
Kham Từ đọc xong hơi suy tư một chút, rồi nhân lúc lúc Diêu Tử Thịnh không để ý, xoá luôn tin nhắn đó đi, làm như không có gì.
Đột nhiên Diêu Tử Thịnh chìa điện thoại về phía Kham Từ, mặt đầy vẻ nghi ngờ, chỉ vào màn hình nói, “Số này là của ai? Trong danh bạ của em không hề có người này.”
Kham Từ bình tĩnh đáp, “Chẳng có gì cả, đó chỉ là em trai của đồng nghiệp mới mất, đến cục cảnh sát ý kiến mà thôi.”
“Trần Tắc à?” Diêu Tử Thịnh buột miệng hỏi.
“…Sao anh biết?”
Diêu Tử Thịnh không đáp, chỉ cười khỉnh bảo, “Sao? Anh cậu ta chết còn em thì không hề hấn gì, nên cậu ta tìm đến em để ý kiến à?”
Kham Từ lấy điện thoại về, “Kệ cậu ấy đi, nhưng mà ngày mai em vẫn phải tới cục cảnh sát một chuyến.”
“Vậy anh đón em, mấy giờ về?”
“Ba giờ nhé.” Kham Từ nhét điện thoại của Diêu Tử Thịnh vào tay gã, có chút không quen nổi với sự nhiệt tình đột xuất này của Diêu Tử Thịnh.
Tuy rằng trước kia Diêu Tử Thịnh cũng đối xử với y cực kỳ tốt, thế nhưng dĩ nhiên điều kiện tiên quyết chính là gã đang ở trong trạng thái của nhân cách dịu dàng. Có điều hiện giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy, kể cả đó có chỉ là bộ mặt giả dối của Diêu Tử Thịnh, thì Kham Từ cũng phải cố mà vui vẻ chịu đựng niệm Nam Mô A Di Đà Phật.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, nếu Diêu Tử Thịnh đã chẳng so đo, vậy y cũng không cần thiết phải canh cánh ở trong lòng thêm nữa.
…
Nhắc tới chuyện của Trần Tắc cũng thấy buồn cười.
Người nhà của anh ta chạy tới cục cảnh sát yêu cầu một lời giải thích, cứ khăng khăng nói nhà mình người đông sản nghiệp lớn, nếu không giải quyết được thì sẽ dùng quan hệ để gây áp lực xuống cục cảnh sát.
Tranh luận với người trong cục mãi đến tận trưa cũng không chịu nhả ra, đương lúc ai ai cũng tưởng rằng chuyện này sẽ còn kéo dài, thì đám người nhà kia sau khi nhận một cuộc điện lập tức liền biến sắc, cuống cuồng xin lỗi mong được thông cảm, sau đó vỗ mông bành bạch mà rời đi.
Chỉ có em trai của Trần Tắc là Trần Hạo vẫn cứ không chịu buông tha, có thể nói là hận Kham Từ đến thấu xương, cứ như thể kẻ phải chết mới đáng ra chính là Kham Từ.
Diêu Tử Thịnh đúng ba giờ chiều đến.
Kham Từ suýt còn tưởng trước ba giờ mình không về nổi, không ngờ cuối cùng lại ung dung đến thế, cứ như có ai đó âm thầm giúp đỡ trong bóng tối.
Xe của Diêu Tử Thịnh đỗ ở bên ngoài chưa được bao lâu thì Kham Từ lên xe.
Còn chưa ngồi ổn định, Diêu Tử Thịnh đã xồ tới cưỡng hôn dồn dập, ép Kham Từ từ ghế phụ lui về hàng ghế phía sau xe, thực hiện hành vi “bắt nạt” y ở phạm vi không gian rộng.
“Từ từ… từ từ đã…”Kham Từ đè lại ngón tay đang luồn vào được một nửa của Diêu Tử Thịnh.
Diêu Tử Thịnh tưởng y sợ, vừa hôn vừa dỗ dành, “A Từ đừng sợ, anh có mang gel bôi trơn, sẽ không để em bị thương đâu.”
“Không phải…” Kham Từ không biết mở lời ra sao, đành kiếm cớ nói bừa, “Điện thoại của em hết pin rồi, có thể mượn điện thoại của anh dùng một lát không?”
“Vậy A Từ…thử xin anh đi.”
Kham Từ cắn răng, “Xin anh đấy.”
Diêu Tử Thịnh cưng chiều ôm lấy Kham Từ, nhẹ nhàng vỗ vỗ mông của y, “Vậy A Từ có muốn ngồi dậy để làm việc không? Như vậy sẽ thuận tiện hơn đấy.”
Kham Từ lấy điện thoại trong túi Diêu Tử Thịnh ra, đáp lấy lệ, “Không cần.”
Ai ngờ Diêu Tử Thịnh vực Kham Từ dậy, để y dạng chân trên người mình, cười tủm tỉm chỉnh lại tư thế, “A Từ muốn ngồi thế nào?”
“Anh thì muốn, em ngồi trên đùi anh, sau đó…tự “động”.”
Kham Từ bị Diêu Tử Thịnh trêu ghẹo tới nỗi hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Y nhìn ra xung quanh, dù đang đỗ xe ở nơi thưa người, thế nhưng ở chốn công cộng làm ra loại chuyện này, đã vậy mình lại đang mặc cảnh phục, quả thực quá mức kích thích, khiến cho người ta phải xấu hổ.
Kham Từ ôm lấy cổ Diêu Tử Thịnh, tựa đầu lên vai Diêu Tử Thịnh, tay cầm điện thoại vòng ra sau lưng gã, ở góc độ Diêu Tử Thịnh không nhìn thấy được, một bên đợi chờ tin nhắn đến, một bên mặc cho Diêu Tử Thịnh làm.
Ở phương diện này Diêu Tử Thịnh luôn là “ngựa quen đường cũ”.
Gã banh mông Kham Từ, dùng ngón tay dính gel bôi trơn thâm nhập vào chỗ đó, chậm rãi khuấy đảo, tạo ra tiếng nước tục tĩu khiến người ta phát thẹn, tiết tấu cùng nhịp điệu từng nhịp từng nhịp ăn ý mười phần.
Đôi lúc bị gã làm mạnh Kham Từ sẽ khẽ giọng rên lên vài tiếng, như thứ thuốc kích dục động lòng người, luôn khiến cho Diêu Tử Thịnh mê đắm đến thần hồn điên đảo.
“A Từ, được rồi, có thể ngồi xuống rồi.”
Vừa dứt lời, Kham Từ lập tức cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt lấy eo mình chầm chậm dịch xuống dưới, mãi cho đến khi chạm đến nơi đang dựng đứng kia, mới khiến cho Kham Từ hơi hoảng sợ.
Tư thế này Kham Từ cực kỳ ít khi thực hiện, lúc mới giao du Diêu Tử Thịnh cũng đã bắt đầu chơi loại tư thế có độ khó cao này, Kham Từ không có bất cứ kinh nghiệm nào nên bị gã hành cho chết đi sống lại, Diêu Tử Thịnh chẳng đoái hoài tới cảm thụ của y, chỉ chăm chăm phấn khích mà đâm chọc loạn xạ.
Dần dần về sau, Diêu Tử Thịnh không chơi như vậy nữa, bắt đầu biết kiêng dè, bắt đầu biết đau lòng.
Kỳ thực lúc ở trên giường Diêu Tử Thịnh luôn có kiểu hành xác quái dị.
Lúc trầm trọng nhất, Diêu Tử Thịnh còn không khống chế nổi mà dùng dây thắt lưng trói y lại, muốn giở trò gì đã quá rõ ràng. Thế nhưng Kham Từ lúc nào cũng nhíu mày, còn chưa bắt đầu đã khóc lóc xin tha, Diêu Tử Thịnh nhất định sẽ không xuống tay được, nhất định sẽ buông tha.
Vì lẽ đó y cũng thử nhân nhượng những lời thô tục trên giường của Diêu Tử Thịnh, chỉ cần không vượt quá giới hạn của y, thì y cũng có thể chiều theo khẩu vị này của Diêu Tử Thịnh.
dương v*t dựng đứng chậm rãi cắm vào kẽ mông.
Cảm giác dị vật sưng to cực kỳ không dễ chịu, liên tiếp khiến cho Kham Từ phải run rẩy.
Diêu Tử Thịnh động viên vuốt ve gáy Kham Từ, ưỡn về phía trước, “A Từ, em động đi, sẽ thoải mái lắm đấy.”
Kham Từ vừa gồng sức nhấp nhô lên xuống, vừa cử động ngón tay.
Y run rẩy mở tin nhắn ra, động tác đột ngột dừng lại.
Trên đó toàn là “Chứng tâm thần nhân cách phân liệt”, “Nhân cách phản xã hội”, “Bệnh tâm thần nhẹ”…
Từng từ ngữ xa lạ hiển hiện ngay trước mắt, khiến cho y toàn thân lạnh ngắt, lan tràn thẩm thấu vào trong xương, truyền đi khắp cơ thể, ngay đến cả dục hoả cũng hoàn toàn bị dập tắt.
Y tiếp tục lướt xuống, câu cuối cùng là “Tình hình tâm lý tinh thần cực kỳ đáng lo ngại, cực kỳ dễ tạo thành mối đe doạ đối với xã hội. Mong bác sĩ Diêu đừng tiếp tục khước từ nữa, kiến nghị nên tiếp nhận điều trị có tính duy trì, tạm thời tách ra khỏi cộng đồng con người.”, khiến cho tay của Kham Từ mất đi sự ổn định, rơi thẳng điện thoại xuống ghế ngồi.
Khước từ?
Diêu Tử Thịnh sao lại muốn khước từ?
Gã thậm chí có nhiều bệnh tâm lý đến vậy, còn mắc chứng nhân cách phản xã hội có tỉ lệ phạm tội cao nhất, tại sao lại không chấp nhận trị liệu?
“Đồ điếm này, sao lại bất động rồi?” Diêu Tử Thịnh tỏ vẻ bất mãn vỗ vào mông Kham Từ, không thể làm gì khác hơn là tự mình rướn lên.
Một loạt động tác ở phía dưới khiến cho Kham Từ cuống cuồng bình tĩnh lại.
Y nhanh chóng nhặt điện thoại lên, tin nhắn nếu từ trạng thái “chưa xem” biến thành “đã xem”, vậy chắc chắn sẽ không thể qua mắt nổi Diêu Tử Thịnh.
Kham Từ lẳng lặng xoá tin nhắn đi, ghim kỹ trong đầu số điện thoại của vị bác sĩ Triệu kia, sau đó tắt màn hình, động tác lưu loát.
Diêu Tử Thịnh nổi khùng mở cửa xe ra, ánh mặt trời từ phía ngoài tràn vào, khiến Kham Từ sợ hết hồn.
“Em mà còn không động, vậy thì đừng trách anh ôm em trong tư thế này đi ra, giữa ban ngày ban mặt, chắc hẳn là…thú vị lắm đấy nhỉ?”
Mắt thấy Diêu Tử Thịnh có vẻ như sẽ làm thế thật, Kham Từ sợ hãi nhào đến, giọng run rẩy thoả hiệp, “Em động, em động mà, xin anh đừng nổi khùng nữa, anh đừng nổi khùng nữa nhé, để em làm, để em làm cho…”
Sợ hãi ư?
Đương nhiên là có, chỉ là không nhiều.
Dù có là ai đi nữa, nếu biết người yêu của mình có có nhân cách phản xã hội nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh làm ra loại chuyện giết người phóng hoả, e là đều sẽ có một chút sợ hãi.
Kham Từ chỉ muốn làm dịu lại cảm xúc của Diêu Tử Thịnh, dưới góc nhìn của y, Diêu Tử Thịnh chính là một quả bom hẹn giờ, Kham Từ hiện giờ chỉ lo gã sẽ làm ra chuyện gì đó mất lý trí, đến lúc không thể cứu vãn nổi, mình nhất định sẽ hối hận đến chết.
Y nghĩ tới chuyện sau này nên làm sao để sống cùng Diêu Tử Thịnh. Do đã từng tham gia khoá học tâm lý tội phạm, chỉ trong chớp nhoáng một đoạn kiến thức lập tức khiến cho y sởn cả tóc gáy…
Nếu như nói những kẻ mắc chứng nhân cách phản xã hội không biết yêu người khác, vậy suốt mấy năm qua Diêu Tử Thịnh đối xử với y, đến tột cùng là thứ tình yêu đột phá gen, hay…từ đầu đến cuối chỉ toàn là lợi dụng cùng đũa bỡn?
Diêu Tử Thịnh làm bác sĩ, đương nhiên biết cách làm sao để điều chỉnh thân thể của bệnh nhân, sự nhẫn nại cả đời này của gã, hầu như đều đã dành hết lên người Kham Từ.
Chỉ có vật lý trị liệu dĩ nhiên là chưa đủ, Diêu Tử Thịnh cũng mất khá nhiều công sức cho cả tâm lý trị liệu.
Chứng nhân cách phân liệt ngày ngày như đang thay nhau biểu diễn, có thể gọi đây là hiệu ứng của nghệ thuật đổi mặt đỏ-đen (*), khi thì dịu dàng, khi thì tuôn ra toàn lời rác rưởi, cứ nhảy qua nhảy lại giữa bờ vực của sự phân liệt, tất cả chỉ vỏn vẹn bởi vì không muốn chia tay với mình.
(*) 红脸配白脸的艺术
Nếu Diêu Tử Thịnh đã không thèm để ý, vậy Kham Từ tự nhiên cũng chẳng so đo làm gì, cùng lắm thì sau này lại cãi nhau to rồi cố thoát ra là được.
Nghĩ tới đây, Kham Từ mới thở phào nhẹ nhõm, cầm điện thoại lên bắt đầu xử lý một số việc.
Lúc tiến vào Diêu Tử Thịnh có vẻ bất mãn, gã để hoa quả sang một bên, đưa tay về phía Kham Từ đang cúi đầu gõ phím, phải cố nhịn lắm gã mới không giật lấy chiếc điện thoại.
“Đưa đây.” Diêu Tử Thịnh từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Kham Từ.
Kham Từ ngước lên, do dự một chút rồi lập tức tắt máy chìa điện thoại ra, ngoan ngoãn đặt vào trong tay Diêu Tử Thịnh.
Diêu Tử Thịnh nhìn điện thoại tắt ngóm mà thấy hơi buồn cười.
Bọn họ đều biết rõ mật khẩu điện thoại của đối phương, chỉ là Kham Từ không hay sử dụng điện thoại của gã, còn gã thì lại luôn thích vào đêm khuya tĩnh mịch, nhân lúc Kham Từ đang say giấc, lén lút lấy điện thoại của y ra để kiểm tra kỹ càng.
Suốt mấy năm qua, Diêu Tử Thịnh cũng không phải chưa từng phát hiện ra một ít mập mờ, dẫu sao điều kiện của Kham Từ cũng không hề tệ, có khối người thích y, nên điều mà Diêu Tử Thịnh cần làm, đó chính là bóp chết những thứ mập mờ này ngay từ khi còn ở trong nôi.
Nếu như gặp phải kẻ bám dính, Diêu Tử Thịnh cũng chẳng ngại mà biến kẻ đó thành mục tiêu tiếp theo bị tra tấn đến chết.
Kham Từ không hề hay biết những chuyện ấy, chỉ cảm thấy hôm nay hành động của Diêu Tử Thịnh lại trở nên phát rồ mà thôi.
Vì Kham Từ đã thoát hết ứng dụng nên Diêu Tử Thịnh nhất thời không biết phải kiểm tra từ đâu, thế là đành phải mở weibo lên trước.
Kham Từ đợi đến mất kiên nhẫn, vừa định đoạt lại thì đã bị Diêu Tử Thịnh tránh đi. Kham Từ không giật lại thì còn đỡ, hành động giật lại này càng khiến cho Diêu Tử Thịnh thêm hoài nghi.
“Thôi đừng có điên nữa, em còn có việc phải xử lý.”
Diêu Tử Thịnh bất đắc dĩ quẳng điện thoại của mình vào người Kham Từ, “Có việc gì thì dùng điện thoại của anh này, để anh xem xem, có phải em có thằng nào ở bên ngoài không, đéo mẹ, dán vào cái điện thoại gần hết cả ngày rồi đấy.”
Lại nữa…
Chứng nhân cách phân liệt của Diêu Tử Thịnh càng lúc càng trầm trọng, chỉ cần đụng tới một chút chuyện nhỏ xíu, gã cũng có thể lập tức từ dịu dàng trở nên gắt gỏng quái đản, còn tiếp tục như vậy, Kham Từ chỉ lo ngày nào đó Diêu Tử Thịnh sẽ chết yểu mất.
Kham Từ mở điện thoại Diêu Tử Thịnh lên, y chẳng có kiểu ham thích đi kiểm tra điện thoại, nhìn tấm ảnh chụp chung của hai người trên màn hình khoá, y cũng không biết phải làm gì.
Bỗng điện thoại của Diêu Tử Thịnh nhận được một tin nhắn khiến y hơi sững sờ.
Tin nhắn hiển thị ba chữ “Bác sĩ Triệu” làm y không khỏi phải ngước lên nhìn Diêu Tử Thịnh một chút, Diêu Tử Thịnh đang nhập tâm kiểm tra điện thoại của y, không hề phát giác ra cái gì.
Kham Từ lặng lẽ mở khoá màn hình, mở tin nhắn ra.
【Bác sĩ Diêu, kết quả tư vấn tâm lý của cậu khoảng ba giờ chiều ngày mai sẽ có, đến lúc đó tôi nhất định sẽ gửi cho cậu ngay lập tức. 】
Tư vấn tâm lý?
Diêu Tử Thịnh chưa từng nói với y chuyện này…
Kham Từ đọc xong hơi suy tư một chút, rồi nhân lúc lúc Diêu Tử Thịnh không để ý, xoá luôn tin nhắn đó đi, làm như không có gì.
Đột nhiên Diêu Tử Thịnh chìa điện thoại về phía Kham Từ, mặt đầy vẻ nghi ngờ, chỉ vào màn hình nói, “Số này là của ai? Trong danh bạ của em không hề có người này.”
Kham Từ bình tĩnh đáp, “Chẳng có gì cả, đó chỉ là em trai của đồng nghiệp mới mất, đến cục cảnh sát ý kiến mà thôi.”
“Trần Tắc à?” Diêu Tử Thịnh buột miệng hỏi.
“…Sao anh biết?”
Diêu Tử Thịnh không đáp, chỉ cười khỉnh bảo, “Sao? Anh cậu ta chết còn em thì không hề hấn gì, nên cậu ta tìm đến em để ý kiến à?”
Kham Từ lấy điện thoại về, “Kệ cậu ấy đi, nhưng mà ngày mai em vẫn phải tới cục cảnh sát một chuyến.”
“Vậy anh đón em, mấy giờ về?”
“Ba giờ nhé.” Kham Từ nhét điện thoại của Diêu Tử Thịnh vào tay gã, có chút không quen nổi với sự nhiệt tình đột xuất này của Diêu Tử Thịnh.
Tuy rằng trước kia Diêu Tử Thịnh cũng đối xử với y cực kỳ tốt, thế nhưng dĩ nhiên điều kiện tiên quyết chính là gã đang ở trong trạng thái của nhân cách dịu dàng. Có điều hiện giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy, kể cả đó có chỉ là bộ mặt giả dối của Diêu Tử Thịnh, thì Kham Từ cũng phải cố mà vui vẻ chịu đựng niệm Nam Mô A Di Đà Phật.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, nếu Diêu Tử Thịnh đã chẳng so đo, vậy y cũng không cần thiết phải canh cánh ở trong lòng thêm nữa.
…
Nhắc tới chuyện của Trần Tắc cũng thấy buồn cười.
Người nhà của anh ta chạy tới cục cảnh sát yêu cầu một lời giải thích, cứ khăng khăng nói nhà mình người đông sản nghiệp lớn, nếu không giải quyết được thì sẽ dùng quan hệ để gây áp lực xuống cục cảnh sát.
Tranh luận với người trong cục mãi đến tận trưa cũng không chịu nhả ra, đương lúc ai ai cũng tưởng rằng chuyện này sẽ còn kéo dài, thì đám người nhà kia sau khi nhận một cuộc điện lập tức liền biến sắc, cuống cuồng xin lỗi mong được thông cảm, sau đó vỗ mông bành bạch mà rời đi.
Chỉ có em trai của Trần Tắc là Trần Hạo vẫn cứ không chịu buông tha, có thể nói là hận Kham Từ đến thấu xương, cứ như thể kẻ phải chết mới đáng ra chính là Kham Từ.
Diêu Tử Thịnh đúng ba giờ chiều đến.
Kham Từ suýt còn tưởng trước ba giờ mình không về nổi, không ngờ cuối cùng lại ung dung đến thế, cứ như có ai đó âm thầm giúp đỡ trong bóng tối.
Xe của Diêu Tử Thịnh đỗ ở bên ngoài chưa được bao lâu thì Kham Từ lên xe.
Còn chưa ngồi ổn định, Diêu Tử Thịnh đã xồ tới cưỡng hôn dồn dập, ép Kham Từ từ ghế phụ lui về hàng ghế phía sau xe, thực hiện hành vi “bắt nạt” y ở phạm vi không gian rộng.
“Từ từ… từ từ đã…”Kham Từ đè lại ngón tay đang luồn vào được một nửa của Diêu Tử Thịnh.
Diêu Tử Thịnh tưởng y sợ, vừa hôn vừa dỗ dành, “A Từ đừng sợ, anh có mang gel bôi trơn, sẽ không để em bị thương đâu.”
“Không phải…” Kham Từ không biết mở lời ra sao, đành kiếm cớ nói bừa, “Điện thoại của em hết pin rồi, có thể mượn điện thoại của anh dùng một lát không?”
“Vậy A Từ…thử xin anh đi.”
Kham Từ cắn răng, “Xin anh đấy.”
Diêu Tử Thịnh cưng chiều ôm lấy Kham Từ, nhẹ nhàng vỗ vỗ mông của y, “Vậy A Từ có muốn ngồi dậy để làm việc không? Như vậy sẽ thuận tiện hơn đấy.”
Kham Từ lấy điện thoại trong túi Diêu Tử Thịnh ra, đáp lấy lệ, “Không cần.”
Ai ngờ Diêu Tử Thịnh vực Kham Từ dậy, để y dạng chân trên người mình, cười tủm tỉm chỉnh lại tư thế, “A Từ muốn ngồi thế nào?”
“Anh thì muốn, em ngồi trên đùi anh, sau đó…tự “động”.”
Kham Từ bị Diêu Tử Thịnh trêu ghẹo tới nỗi hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Y nhìn ra xung quanh, dù đang đỗ xe ở nơi thưa người, thế nhưng ở chốn công cộng làm ra loại chuyện này, đã vậy mình lại đang mặc cảnh phục, quả thực quá mức kích thích, khiến cho người ta phải xấu hổ.
Kham Từ ôm lấy cổ Diêu Tử Thịnh, tựa đầu lên vai Diêu Tử Thịnh, tay cầm điện thoại vòng ra sau lưng gã, ở góc độ Diêu Tử Thịnh không nhìn thấy được, một bên đợi chờ tin nhắn đến, một bên mặc cho Diêu Tử Thịnh làm.
Ở phương diện này Diêu Tử Thịnh luôn là “ngựa quen đường cũ”.
Gã banh mông Kham Từ, dùng ngón tay dính gel bôi trơn thâm nhập vào chỗ đó, chậm rãi khuấy đảo, tạo ra tiếng nước tục tĩu khiến người ta phát thẹn, tiết tấu cùng nhịp điệu từng nhịp từng nhịp ăn ý mười phần.
Đôi lúc bị gã làm mạnh Kham Từ sẽ khẽ giọng rên lên vài tiếng, như thứ thuốc kích dục động lòng người, luôn khiến cho Diêu Tử Thịnh mê đắm đến thần hồn điên đảo.
“A Từ, được rồi, có thể ngồi xuống rồi.”
Vừa dứt lời, Kham Từ lập tức cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt lấy eo mình chầm chậm dịch xuống dưới, mãi cho đến khi chạm đến nơi đang dựng đứng kia, mới khiến cho Kham Từ hơi hoảng sợ.
Tư thế này Kham Từ cực kỳ ít khi thực hiện, lúc mới giao du Diêu Tử Thịnh cũng đã bắt đầu chơi loại tư thế có độ khó cao này, Kham Từ không có bất cứ kinh nghiệm nào nên bị gã hành cho chết đi sống lại, Diêu Tử Thịnh chẳng đoái hoài tới cảm thụ của y, chỉ chăm chăm phấn khích mà đâm chọc loạn xạ.
Dần dần về sau, Diêu Tử Thịnh không chơi như vậy nữa, bắt đầu biết kiêng dè, bắt đầu biết đau lòng.
Kỳ thực lúc ở trên giường Diêu Tử Thịnh luôn có kiểu hành xác quái dị.
Lúc trầm trọng nhất, Diêu Tử Thịnh còn không khống chế nổi mà dùng dây thắt lưng trói y lại, muốn giở trò gì đã quá rõ ràng. Thế nhưng Kham Từ lúc nào cũng nhíu mày, còn chưa bắt đầu đã khóc lóc xin tha, Diêu Tử Thịnh nhất định sẽ không xuống tay được, nhất định sẽ buông tha.
Vì lẽ đó y cũng thử nhân nhượng những lời thô tục trên giường của Diêu Tử Thịnh, chỉ cần không vượt quá giới hạn của y, thì y cũng có thể chiều theo khẩu vị này của Diêu Tử Thịnh.
dương v*t dựng đứng chậm rãi cắm vào kẽ mông.
Cảm giác dị vật sưng to cực kỳ không dễ chịu, liên tiếp khiến cho Kham Từ phải run rẩy.
Diêu Tử Thịnh động viên vuốt ve gáy Kham Từ, ưỡn về phía trước, “A Từ, em động đi, sẽ thoải mái lắm đấy.”
Kham Từ vừa gồng sức nhấp nhô lên xuống, vừa cử động ngón tay.
Y run rẩy mở tin nhắn ra, động tác đột ngột dừng lại.
Trên đó toàn là “Chứng tâm thần nhân cách phân liệt”, “Nhân cách phản xã hội”, “Bệnh tâm thần nhẹ”…
Từng từ ngữ xa lạ hiển hiện ngay trước mắt, khiến cho y toàn thân lạnh ngắt, lan tràn thẩm thấu vào trong xương, truyền đi khắp cơ thể, ngay đến cả dục hoả cũng hoàn toàn bị dập tắt.
Y tiếp tục lướt xuống, câu cuối cùng là “Tình hình tâm lý tinh thần cực kỳ đáng lo ngại, cực kỳ dễ tạo thành mối đe doạ đối với xã hội. Mong bác sĩ Diêu đừng tiếp tục khước từ nữa, kiến nghị nên tiếp nhận điều trị có tính duy trì, tạm thời tách ra khỏi cộng đồng con người.”, khiến cho tay của Kham Từ mất đi sự ổn định, rơi thẳng điện thoại xuống ghế ngồi.
Khước từ?
Diêu Tử Thịnh sao lại muốn khước từ?
Gã thậm chí có nhiều bệnh tâm lý đến vậy, còn mắc chứng nhân cách phản xã hội có tỉ lệ phạm tội cao nhất, tại sao lại không chấp nhận trị liệu?
“Đồ điếm này, sao lại bất động rồi?” Diêu Tử Thịnh tỏ vẻ bất mãn vỗ vào mông Kham Từ, không thể làm gì khác hơn là tự mình rướn lên.
Một loạt động tác ở phía dưới khiến cho Kham Từ cuống cuồng bình tĩnh lại.
Y nhanh chóng nhặt điện thoại lên, tin nhắn nếu từ trạng thái “chưa xem” biến thành “đã xem”, vậy chắc chắn sẽ không thể qua mắt nổi Diêu Tử Thịnh.
Kham Từ lẳng lặng xoá tin nhắn đi, ghim kỹ trong đầu số điện thoại của vị bác sĩ Triệu kia, sau đó tắt màn hình, động tác lưu loát.
Diêu Tử Thịnh nổi khùng mở cửa xe ra, ánh mặt trời từ phía ngoài tràn vào, khiến Kham Từ sợ hết hồn.
“Em mà còn không động, vậy thì đừng trách anh ôm em trong tư thế này đi ra, giữa ban ngày ban mặt, chắc hẳn là…thú vị lắm đấy nhỉ?”
Mắt thấy Diêu Tử Thịnh có vẻ như sẽ làm thế thật, Kham Từ sợ hãi nhào đến, giọng run rẩy thoả hiệp, “Em động, em động mà, xin anh đừng nổi khùng nữa, anh đừng nổi khùng nữa nhé, để em làm, để em làm cho…”
Sợ hãi ư?
Đương nhiên là có, chỉ là không nhiều.
Dù có là ai đi nữa, nếu biết người yêu của mình có có nhân cách phản xã hội nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh làm ra loại chuyện giết người phóng hoả, e là đều sẽ có một chút sợ hãi.
Kham Từ chỉ muốn làm dịu lại cảm xúc của Diêu Tử Thịnh, dưới góc nhìn của y, Diêu Tử Thịnh chính là một quả bom hẹn giờ, Kham Từ hiện giờ chỉ lo gã sẽ làm ra chuyện gì đó mất lý trí, đến lúc không thể cứu vãn nổi, mình nhất định sẽ hối hận đến chết.
Y nghĩ tới chuyện sau này nên làm sao để sống cùng Diêu Tử Thịnh. Do đã từng tham gia khoá học tâm lý tội phạm, chỉ trong chớp nhoáng một đoạn kiến thức lập tức khiến cho y sởn cả tóc gáy…
Nếu như nói những kẻ mắc chứng nhân cách phản xã hội không biết yêu người khác, vậy suốt mấy năm qua Diêu Tử Thịnh đối xử với y, đến tột cùng là thứ tình yêu đột phá gen, hay…từ đầu đến cuối chỉ toàn là lợi dụng cùng đũa bỡn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất