Chương 15: Tặng huynh ngọc bội
Chương 15: Tặng huynh ngọc bội
52.
Lần đi chơi hội chùa này ngoài xem náo nhiệt ra Trương Tiểu Nguyên còn có một mục đích quan trọng khác.
Sau này y sẽ thường trú ở huyện Phượng Tập rồi, dù sao cũng phải đi thám thính xem dưới chân núi có gì ăn ngon chứ!
Cửa hàng bán đồ ăn, quà vặt trong huyện Phượng Tập không ít, nếu cứ ăn từng nhà từng nhà một thì không biết ăn tới bao giờ mới hết, ít nhất là hôm nay Trương Tiểu Nguyên không có nhiều thời gian để ăn thử như vậy, cũng không có dạ dày đủ to để chứa hết.
Y dạo phố chọn nhà nào nhìn thích mắt thì vào. Hôm nay trên đường rất đông, mà y không đứng lâu được đành phải nhờ đại sư huynh đi mua mứt quả. Ngoài quán mứt quả xếp hàng dài người, đa số là các bà mua quà vặt cho cháu và bé trai bé gái nắm tay mẹ, chỉ có Lục Chiêu Minh chen chúc trong đó một cách khó hiểu, tay còn cầm kiếm, mặt lạnh như băng, không hòa nhập nổi với cộng đồng xung quanh.
Đại nương bên phải kiễng mũi chân liều mạng ngửa người ra sau muốn cách hắn càng xa càng tốt, nhóc con bên trái đang cắn kẹo hồ lô ngẩn ngơ nhìn hắn không dám nói năng gì. Lục Chiêu Minh để ý thấy ánh mắt của đứa bé đó, hắn cũng nhìn lại, vẻ mặt thuần túy là nhạt nhẽo thôi nhưng khiến nhóc con sợ đến mức lùi ra sau một bước, đụng vào người mẹ nó.
Trương Tiểu Nguyên dở khóc dở cười.
Y phát hiện ra đại sư huynh thực sự không thích cười.
Nói dễ nghe thì là làm người đứng đắn ít nói ít cười, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy đáng tin, nhưng nói không dễ nghe thì chính là Diêm La mặt lạnh dung mạo đẹp mà hung thần ác sát. Tính tình như vậy cho dù làm gì cũng đều gặp khó khăn.
Y chuyển mắt từ cửa hàng bán mứt quả sang một tiệm nhỏ khác – giá trúc ngoài cửa bày rất nhiều dây kết và chuỗi ngọc các loại đồ trang trí, hình như trong tiệm còn có ngọc bội và các vật phẩm kèm theo khác. Trương Tiểu Nguyên tò mò, nói với đại sư huynh một tiếng rồi đi vào trong tiệm kia xem.
Đồ trang sức trong tiệm ngọc khá bình thường, từ nhỏ Trương Tiểu Nguyên đã theo cha qua cửa hàng, quen biết không ít bạn làm ăn của cha, ngọc khí cổ vật y cũng có thường thức, quy luật nâng giá bán của những tiệm nhỏ như thế này Trương Tiểu Nguyên đều hiểu.
Y ưng mắt một khối ngọc xanh khắc hoa văn, loại ngọc cũng rơi vào hàng trung hạ phẩm thôi nhưng để ý kĩ thì thấy mặt trên khắc hình một em mèo, đường nét phức tạp rất khó nhận ra, khá là thú vị. Y cầm trong tay nhẹ nhàng ước lượng, chất ngọc này có vẻ không dễ vỡ, Trương Tiểu Nguyên định hỏi tiểu nhị phía sau giá của miếng ngọc xanh này, vừa quay lại thì thấy trên đỉnh đầu chưởng quầy nhảy lên một hàng chữ...
"Giá mua vào: Ba lượng bạc."
Chưởng quầy: "Khách quan thật có mắt thẩm mỹ! Đây chính là bảo vật trấn tiệm nhà chúng ta đó. Lão thấy cậu trông quen mặt quá, thế này nhé, một trăm lượng bạc, cậu xem có được không!"
Trương Tiểu Nguyên:...
Mấy chữ giá mua vào lật đi, đổi thành một hàng khác.
"Buôn gian bán dối nổi tiếng huyện Phượng Tập."
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên hít sâu một hơi.
Trương Tiểu Nguyên: "Thể loại này nhiều nhất là năm lượng bạc, không thể cao hơn."
Chưởng quầy khựng lại, ngượng ngùng cười nói:
"Tiểu huynh đệ chặt chém ta tàn nhẫn quá. Cậu xem kĩ thuật này đi, nói thế nào cũng đáng năm mươi lượng chứ."
Trương Tiểu Nguyên cũng chiều theo ngắm nghía cái gọi là kĩ thuật ấy. Hơi thô, món đồ chơi mà bén tay chẳng mấy cũng khắc ra được. Y hiểu người ta mở cửa hàng làm ăn buôn bán, ít nhiều cũng phải để cho người ta kiếm chút lợi nhuận bèn sửa miệng nói:
"Năm lượng rưỡi."
Chưởng quầy vẫn cố giãy giụa:
"Tiểu huynh đệ, không thì như này đi, ta thấy cậu là người tập võ mà còn thiếu cái kiếm tuệ. Ta tặng cậu thêm một dải kiếm tuệ, gói ghém cẩn thận. Tổng cả phí bọc quà là mười lượng, được luôn không?"
Trương Tiểu Nguyên: "Sáu lượng."
Chưởng quầy lộ vẻ khó xử.
Trương Tiểu Nguyên: "Thôi vẫn cứ là năm lượng đi."
Y lại kéo giá về ban đầu, chưởng quầy sốt ruột lắm, nghĩ kiếm được một đồng cũng là kiếm, hung ác cắn răng đồng ý:
"Năm lượng thì năm lượng..."
Trương Tiểu Nguyên cười cười với ông ta:
"Thế phiền chưởng quầy lấy cả kiếm tuệ ra nữa. Ta muốn đeo ngọc bội này lên kiếm tuệ."
Chưởng quầy:...
53.
Trương Tiểu Nguyên xách kiếm tuệ ra khỏi cửa hàng, tâm trạng nhất thời rất tốt.
Vừa lúc Lục Chiêu Minh lấy được mứt quả, đang đi về phía tiệm ngọc bên này. Trương Tiểu Nguyên vẫy vẫy tay với hắn, vui vẻ nói:
"Đại sư huynh, đệ có cái này cho huynh nè!"
Lục Chiêu Minh có chút nghi hoặc:
"Đồ cho ta?"
Trương Tiểu Nguyên lấy kiếm tuệ ra một bên nói:
"Vừa nãy đệ nhìn trúng một miếng ngọc bội, nhờ tiểu nhị đeo lên kiếm tuệ, đệ thấy kiếm tuệ của sư huynh phai màu rồi..."
Nói đến đây y chợt cảm thấy mình tặng quà như vậy có hơi đường đột.
Hồi còn ở nhà, y ưng ý cái gì là mua về ngay cho bạn bè người thân mình thấy hợp, thậm chí cả nha hoàn sai vặt trong nhà. Tật xấu này đúng là phá của nhưng trước giờ mẹ không hạn chế chi tiêu của y mà y cũng hiếm khi mua mấy món đắt tiền quý giá. Nhiều nhất là đồ chơi linh tinh mấy lượng bạc thôi. Cha mẹ đều mắt nhắm mắt mở cho y tuỳ ý rong chơi.
Hôm nay y thấy miếng ngọc bội kia, vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi không ngờ chưởng quầy lại nhắc tới kiếm tuệ làm y nhớ đến thanh kiếm tàn tạ của sư huynh. Sư phụ còn muốn nhận thêm đồ đệ đấy, đại sư huynh xách theo một thanh kiếm nát như vậy không khỏi quá rạn nứt hình tượng sư môn rồi. Đại sư huynh còn mê mẩn bộ môn ném kiếm, không đủ chững chạc, không ra dáng đại sư huynh, mà ném kiếm còn làm sư phụ đau lòng. Nếu kiếm tuệ thắt thêm ngọc bội, ném kiếm dễ vỡ, có khi sư huynh lại vì thế mà sửa được cũng nên!
Nhưng y quên mất một điều, y và đại sư huynh quen biết chưa lâu, không phải là nha hoàn sai vặt đã hiểu tính nết mình. Y đột ngột tặng quà cho đại sư huynh như vậy có vẻ hơi kì quặc.
Lục Chiêu Minh nhận kiếm tuệ, hơi nhíu mày hỏi: "Đệ mua?"
Trương Tiểu Nguyên gật đầu: "Vâng... món quà nhỏ thôi, giá có năm lượng bạc, không đắt!"
Lực Chiêu Minh khựng lại: "Năm lượng?"
Trương Tiểu Nguyên:...
Thôi xong.
Sao y lại quên mất.
Năm lượng bạc đối với y mà nói đúng là không đáng bao nhiêu, ngọc bội trên eo y còn ba trăm lượng bạc đây. Kiếm tuệ tặng cho sư huynh này theo y chỉ là một món đồ chơi tiện tay mua, nhưng với sư môn thì...
Năm lượng bạc, đó... đó là gạo ăn đủ hai năm.
Trương Tiểu Nguyên nhìn vẻ mặt do dự của Lục Chiêu Minh, vắt óc nghĩ cách để sư huynh nhận lấy dải kiếm tuệ này. Y cẩn thận giảng giải:
"Đại sư huynh, kiếm của huynh nhìn có vẻ hơi sứt sẹo... Sẽ ảnh hưởng đến việc thu đồ đệ của sư phụ ấy."
Lục Chiêu Minh ngẩn ra: "Ảnh hưởng đến sư phụ thu đồ đệ?"
"Đúng rồi, người ta vừa thấy kiếm của huynh liền cảm thấy sư môn nhà mình nghèo đau nghèo đớn, không mua nổi gạo, lo ăn từng bữa, đến kiếm cũng nát thì còn ai tình nguyện nhập môn nữa!" Trương Tiểu Nguyên căng da đầu kiên trì nói tiếp, "Huynh thử đổi kiếm tuệ mà xem, cho dù vỏ kiếm hơi te tua một chút, bọn họ cũng sẽ chỉ cho rằng... ặc... cho rằng võ học bổn môn bắt nguồn từ xa xưa, miên man vô tận! Vừa nhìn kiếm đã biết là trân bảo quý giá truyền thừa trăm năm!"
Lục Chiêu Minh: "... Cũng có đạo lý."
Trương Tiểu Nguyên: "Nếu huynh đeo kiếm tuệ này lên, đệ tin rằng lần đại hội Võ Lâm tiếp theo chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới tìm sư phụ bái sư!"
Lục Chiêu Minh thoáng qua do dự rồi thực sự động tay tháo kiếm tuệ cũ nát phai màu vốn có trên chuôi kiếm xuống.
Trương Tiểu Nguyên thêm một lần tự bái phục năng lực giảo biện của mình.
"Sư huynh, ngọc thạch dễ vỡ. Huynh nhớ ngàn vạn lần đừng ném kiếm nữa nha." Trương Tiểu Nguyên khẽ nói, "Huynh ném nữa sư phụ lại đau lòng."
Lục Chiêu Minh đang định đáp thì bỗng nhiên nghe thấy bên đường có người kinh ngạc cất tiếng:
"Ơ kia không phải tân lang hôm nọ sao?"
Lục Chiêu Minh:...
Trương Tiểu Nguyên:...
Người đó lại nói:
"Tôi thấy tiểu công tử bên cạnh quá trời giống... Éc! Hiểu rồi hiểu rồi! Ra cửa phải như thế mới tiện!"
Anh ta và bạn của mình đầy mặt ý tứ thâm sâu.
...
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy nhất định là hai người đó hiểu lầm rồi.
Khi y vẫn còn đang do dự nên rời khỏi đây hay nhanh chóng giải thích thì chợt nghe trong đám đông có người gọi to tên mình. Văn Đình Đình dắt Thí Đôn vui vẻ vẫy tay với bọn họ, mà Thí Đôn đã chạy hai bước đà nhào về phía Lục Chiêu Minh muốn được hoàn thành tâm nguyện liếm mặt của mình.
Hai người bên đường nhìn họ càng thêm ý tứ thâm sâu.
"Quả nhiên là tân lang kia!" Người nọ kinh ngạc nói, "Con chó này... chưa bị thịt luôn à?"
"Thanh niên trai tráng khí huyết phương cương, cần gì tẩm bổ bằng thịt chó." Một người khác cười cười, "Nhưng nhìn mức độ vợ chồng quấn quít này thì thể nào cũng phải bổ thôi. Tôi thấy con chó kia nuôi béo thêm mấy năm cũng không muộn."
Trương Tiểu Nguyên:...
Lục Chiêu Minh:...
Văn Đình Đình:...
Thí Đôn hung dữ quay đầu nhìn hai người kia, nhe ra hàm răng trắng nhởn.
54.
Người qua đường nhiều chuyện đã chạy trối chết mà ba người thì vẫn không nhúc nhích đứng im tại chỗ, không khí kì quặc, nhất thời thật không có ai muốn nói năng gì.
Nửa ngày sau, Thí Đôn lại đi đến dưới chân Lục Chiêu Minh, cọ cọ đùi hắn, không ngừng phe phẩy cái đuôi to dày.
Văn Đình Đình túm dây xích, kéo Thí Đôn ra xa một chút.
Nhìn nàng có vẻ rất căng thẳng, Trương Tiểu Nguyên mơ hồ cảm thấy... chuyện mà nàng đang nghĩ đến chắc cũng không hay ho gì.
Văn Đình Đình luôn rất dễ đọc hiểu, Trương Tiểu Nguyên nhìn đỉnh đầu nàng, giây lát liền thấy mấy hàng chữ nhảy ra.
"Trong huyện không có đại phu chữa chân cho chó đâu! Thí Đôn! Mau quay lại!!"
"Cách xa Thiên Sát Cô Tinh bát tự cứng này ra một chút!"
Trương Tiểu Nguyên:...
...
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy hiểu lầm này hơi bị lớn.
Nếu đúng là đại sư huynh mệnh cứng, bao lâu nay y kề cận sớm tối với đại sư huynh đáng lẽ ra nên bị hắn khắc chết lâu rồi.
Y cau mày, ngẫm nghĩ xem nên giải thích với Văn Đình Đình như thế nào.
"Văn bổ đầu." Trương Tiểu Nguyên do dự cất tiếng, "Ta cho rằng trong chuyện này... có lẽ đang tồn tại một vài hiểu lầm."
Văn Đình Đình: "Hiểu lầm?"
Lục Chiêu Minh đang bận tháo kiếm tuệ cũ trên chuôi kiếm xuống. Kiếm tuệ này do sự phụ buộc lên từ ngày xưa, thắt mấy cái nút chết liền, rất không dễ gỡ. Hắn nhăn mày mân mê, trong chốc lát không có thời gian phân tâm nghe Trương Tiểu Nguyên và Văn Đình Đình tán chuyện.
"Đại sư huynh của ta không phải... như cô nghĩ." Y ngập ngừng, cảm thấy Lục Chiêu Minh còn ở ngay bên cạnh, y nhắc tới hai chữ "mệnh cứng" thì không được tốt cho lắm bèn sửa miệng, "Chỉ là trùng hợp mà thôi."
Văn Đình Đình lại lặp lại: "Trùng hợp?"
Cuối cùng Lục Chiêu Minh cũng tháo được kiếm tuệ ra nhưng hắn nhất thời sểnh tay làm nó rơi xuống đất. Lục Chiêu Minh khẽ a lên một tiếng rồi cúi người nhặt.
Đám trẻ con ngoài tiệm mứt quả đang chơi đánh trận giả qua bờ tường, có thằng nhóc dùng sức mạnh quá làm một khối đá bắn về phía bọn họ, vừa vặn xẹt qua đỉnh đầu Lục Chiêu Minh khom lưng nhặt kiếm tuệ, bay thẳng vào mặt Văn Đình Đình.
Văn Đình Đình tay lanh mắt lẹ nâng đao hất văng khối đá, tròn mắt nhìn nó lạch cạch chạm đất, lăn lăn ra xa tít sau đó đờ đẫn quay đầu nhìn Trương Tiểu Nguyên, mặt mũi bàng hoàng:
"Trùng... trùng hợp?"
Trương Tiểu Nguyên:...
Lục Chiêu Minh: ?
Thôi xong, thật sự tẩy không trắng nổi.
52.
Lần đi chơi hội chùa này ngoài xem náo nhiệt ra Trương Tiểu Nguyên còn có một mục đích quan trọng khác.
Sau này y sẽ thường trú ở huyện Phượng Tập rồi, dù sao cũng phải đi thám thính xem dưới chân núi có gì ăn ngon chứ!
Cửa hàng bán đồ ăn, quà vặt trong huyện Phượng Tập không ít, nếu cứ ăn từng nhà từng nhà một thì không biết ăn tới bao giờ mới hết, ít nhất là hôm nay Trương Tiểu Nguyên không có nhiều thời gian để ăn thử như vậy, cũng không có dạ dày đủ to để chứa hết.
Y dạo phố chọn nhà nào nhìn thích mắt thì vào. Hôm nay trên đường rất đông, mà y không đứng lâu được đành phải nhờ đại sư huynh đi mua mứt quả. Ngoài quán mứt quả xếp hàng dài người, đa số là các bà mua quà vặt cho cháu và bé trai bé gái nắm tay mẹ, chỉ có Lục Chiêu Minh chen chúc trong đó một cách khó hiểu, tay còn cầm kiếm, mặt lạnh như băng, không hòa nhập nổi với cộng đồng xung quanh.
Đại nương bên phải kiễng mũi chân liều mạng ngửa người ra sau muốn cách hắn càng xa càng tốt, nhóc con bên trái đang cắn kẹo hồ lô ngẩn ngơ nhìn hắn không dám nói năng gì. Lục Chiêu Minh để ý thấy ánh mắt của đứa bé đó, hắn cũng nhìn lại, vẻ mặt thuần túy là nhạt nhẽo thôi nhưng khiến nhóc con sợ đến mức lùi ra sau một bước, đụng vào người mẹ nó.
Trương Tiểu Nguyên dở khóc dở cười.
Y phát hiện ra đại sư huynh thực sự không thích cười.
Nói dễ nghe thì là làm người đứng đắn ít nói ít cười, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy đáng tin, nhưng nói không dễ nghe thì chính là Diêm La mặt lạnh dung mạo đẹp mà hung thần ác sát. Tính tình như vậy cho dù làm gì cũng đều gặp khó khăn.
Y chuyển mắt từ cửa hàng bán mứt quả sang một tiệm nhỏ khác – giá trúc ngoài cửa bày rất nhiều dây kết và chuỗi ngọc các loại đồ trang trí, hình như trong tiệm còn có ngọc bội và các vật phẩm kèm theo khác. Trương Tiểu Nguyên tò mò, nói với đại sư huynh một tiếng rồi đi vào trong tiệm kia xem.
Đồ trang sức trong tiệm ngọc khá bình thường, từ nhỏ Trương Tiểu Nguyên đã theo cha qua cửa hàng, quen biết không ít bạn làm ăn của cha, ngọc khí cổ vật y cũng có thường thức, quy luật nâng giá bán của những tiệm nhỏ như thế này Trương Tiểu Nguyên đều hiểu.
Y ưng mắt một khối ngọc xanh khắc hoa văn, loại ngọc cũng rơi vào hàng trung hạ phẩm thôi nhưng để ý kĩ thì thấy mặt trên khắc hình một em mèo, đường nét phức tạp rất khó nhận ra, khá là thú vị. Y cầm trong tay nhẹ nhàng ước lượng, chất ngọc này có vẻ không dễ vỡ, Trương Tiểu Nguyên định hỏi tiểu nhị phía sau giá của miếng ngọc xanh này, vừa quay lại thì thấy trên đỉnh đầu chưởng quầy nhảy lên một hàng chữ...
"Giá mua vào: Ba lượng bạc."
Chưởng quầy: "Khách quan thật có mắt thẩm mỹ! Đây chính là bảo vật trấn tiệm nhà chúng ta đó. Lão thấy cậu trông quen mặt quá, thế này nhé, một trăm lượng bạc, cậu xem có được không!"
Trương Tiểu Nguyên:...
Mấy chữ giá mua vào lật đi, đổi thành một hàng khác.
"Buôn gian bán dối nổi tiếng huyện Phượng Tập."
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên hít sâu một hơi.
Trương Tiểu Nguyên: "Thể loại này nhiều nhất là năm lượng bạc, không thể cao hơn."
Chưởng quầy khựng lại, ngượng ngùng cười nói:
"Tiểu huynh đệ chặt chém ta tàn nhẫn quá. Cậu xem kĩ thuật này đi, nói thế nào cũng đáng năm mươi lượng chứ."
Trương Tiểu Nguyên cũng chiều theo ngắm nghía cái gọi là kĩ thuật ấy. Hơi thô, món đồ chơi mà bén tay chẳng mấy cũng khắc ra được. Y hiểu người ta mở cửa hàng làm ăn buôn bán, ít nhiều cũng phải để cho người ta kiếm chút lợi nhuận bèn sửa miệng nói:
"Năm lượng rưỡi."
Chưởng quầy vẫn cố giãy giụa:
"Tiểu huynh đệ, không thì như này đi, ta thấy cậu là người tập võ mà còn thiếu cái kiếm tuệ. Ta tặng cậu thêm một dải kiếm tuệ, gói ghém cẩn thận. Tổng cả phí bọc quà là mười lượng, được luôn không?"
Trương Tiểu Nguyên: "Sáu lượng."
Chưởng quầy lộ vẻ khó xử.
Trương Tiểu Nguyên: "Thôi vẫn cứ là năm lượng đi."
Y lại kéo giá về ban đầu, chưởng quầy sốt ruột lắm, nghĩ kiếm được một đồng cũng là kiếm, hung ác cắn răng đồng ý:
"Năm lượng thì năm lượng..."
Trương Tiểu Nguyên cười cười với ông ta:
"Thế phiền chưởng quầy lấy cả kiếm tuệ ra nữa. Ta muốn đeo ngọc bội này lên kiếm tuệ."
Chưởng quầy:...
53.
Trương Tiểu Nguyên xách kiếm tuệ ra khỏi cửa hàng, tâm trạng nhất thời rất tốt.
Vừa lúc Lục Chiêu Minh lấy được mứt quả, đang đi về phía tiệm ngọc bên này. Trương Tiểu Nguyên vẫy vẫy tay với hắn, vui vẻ nói:
"Đại sư huynh, đệ có cái này cho huynh nè!"
Lục Chiêu Minh có chút nghi hoặc:
"Đồ cho ta?"
Trương Tiểu Nguyên lấy kiếm tuệ ra một bên nói:
"Vừa nãy đệ nhìn trúng một miếng ngọc bội, nhờ tiểu nhị đeo lên kiếm tuệ, đệ thấy kiếm tuệ của sư huynh phai màu rồi..."
Nói đến đây y chợt cảm thấy mình tặng quà như vậy có hơi đường đột.
Hồi còn ở nhà, y ưng ý cái gì là mua về ngay cho bạn bè người thân mình thấy hợp, thậm chí cả nha hoàn sai vặt trong nhà. Tật xấu này đúng là phá của nhưng trước giờ mẹ không hạn chế chi tiêu của y mà y cũng hiếm khi mua mấy món đắt tiền quý giá. Nhiều nhất là đồ chơi linh tinh mấy lượng bạc thôi. Cha mẹ đều mắt nhắm mắt mở cho y tuỳ ý rong chơi.
Hôm nay y thấy miếng ngọc bội kia, vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi không ngờ chưởng quầy lại nhắc tới kiếm tuệ làm y nhớ đến thanh kiếm tàn tạ của sư huynh. Sư phụ còn muốn nhận thêm đồ đệ đấy, đại sư huynh xách theo một thanh kiếm nát như vậy không khỏi quá rạn nứt hình tượng sư môn rồi. Đại sư huynh còn mê mẩn bộ môn ném kiếm, không đủ chững chạc, không ra dáng đại sư huynh, mà ném kiếm còn làm sư phụ đau lòng. Nếu kiếm tuệ thắt thêm ngọc bội, ném kiếm dễ vỡ, có khi sư huynh lại vì thế mà sửa được cũng nên!
Nhưng y quên mất một điều, y và đại sư huynh quen biết chưa lâu, không phải là nha hoàn sai vặt đã hiểu tính nết mình. Y đột ngột tặng quà cho đại sư huynh như vậy có vẻ hơi kì quặc.
Lục Chiêu Minh nhận kiếm tuệ, hơi nhíu mày hỏi: "Đệ mua?"
Trương Tiểu Nguyên gật đầu: "Vâng... món quà nhỏ thôi, giá có năm lượng bạc, không đắt!"
Lực Chiêu Minh khựng lại: "Năm lượng?"
Trương Tiểu Nguyên:...
Thôi xong.
Sao y lại quên mất.
Năm lượng bạc đối với y mà nói đúng là không đáng bao nhiêu, ngọc bội trên eo y còn ba trăm lượng bạc đây. Kiếm tuệ tặng cho sư huynh này theo y chỉ là một món đồ chơi tiện tay mua, nhưng với sư môn thì...
Năm lượng bạc, đó... đó là gạo ăn đủ hai năm.
Trương Tiểu Nguyên nhìn vẻ mặt do dự của Lục Chiêu Minh, vắt óc nghĩ cách để sư huynh nhận lấy dải kiếm tuệ này. Y cẩn thận giảng giải:
"Đại sư huynh, kiếm của huynh nhìn có vẻ hơi sứt sẹo... Sẽ ảnh hưởng đến việc thu đồ đệ của sư phụ ấy."
Lục Chiêu Minh ngẩn ra: "Ảnh hưởng đến sư phụ thu đồ đệ?"
"Đúng rồi, người ta vừa thấy kiếm của huynh liền cảm thấy sư môn nhà mình nghèo đau nghèo đớn, không mua nổi gạo, lo ăn từng bữa, đến kiếm cũng nát thì còn ai tình nguyện nhập môn nữa!" Trương Tiểu Nguyên căng da đầu kiên trì nói tiếp, "Huynh thử đổi kiếm tuệ mà xem, cho dù vỏ kiếm hơi te tua một chút, bọn họ cũng sẽ chỉ cho rằng... ặc... cho rằng võ học bổn môn bắt nguồn từ xa xưa, miên man vô tận! Vừa nhìn kiếm đã biết là trân bảo quý giá truyền thừa trăm năm!"
Lục Chiêu Minh: "... Cũng có đạo lý."
Trương Tiểu Nguyên: "Nếu huynh đeo kiếm tuệ này lên, đệ tin rằng lần đại hội Võ Lâm tiếp theo chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới tìm sư phụ bái sư!"
Lục Chiêu Minh thoáng qua do dự rồi thực sự động tay tháo kiếm tuệ cũ nát phai màu vốn có trên chuôi kiếm xuống.
Trương Tiểu Nguyên thêm một lần tự bái phục năng lực giảo biện của mình.
"Sư huynh, ngọc thạch dễ vỡ. Huynh nhớ ngàn vạn lần đừng ném kiếm nữa nha." Trương Tiểu Nguyên khẽ nói, "Huynh ném nữa sư phụ lại đau lòng."
Lục Chiêu Minh đang định đáp thì bỗng nhiên nghe thấy bên đường có người kinh ngạc cất tiếng:
"Ơ kia không phải tân lang hôm nọ sao?"
Lục Chiêu Minh:...
Trương Tiểu Nguyên:...
Người đó lại nói:
"Tôi thấy tiểu công tử bên cạnh quá trời giống... Éc! Hiểu rồi hiểu rồi! Ra cửa phải như thế mới tiện!"
Anh ta và bạn của mình đầy mặt ý tứ thâm sâu.
...
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy nhất định là hai người đó hiểu lầm rồi.
Khi y vẫn còn đang do dự nên rời khỏi đây hay nhanh chóng giải thích thì chợt nghe trong đám đông có người gọi to tên mình. Văn Đình Đình dắt Thí Đôn vui vẻ vẫy tay với bọn họ, mà Thí Đôn đã chạy hai bước đà nhào về phía Lục Chiêu Minh muốn được hoàn thành tâm nguyện liếm mặt của mình.
Hai người bên đường nhìn họ càng thêm ý tứ thâm sâu.
"Quả nhiên là tân lang kia!" Người nọ kinh ngạc nói, "Con chó này... chưa bị thịt luôn à?"
"Thanh niên trai tráng khí huyết phương cương, cần gì tẩm bổ bằng thịt chó." Một người khác cười cười, "Nhưng nhìn mức độ vợ chồng quấn quít này thì thể nào cũng phải bổ thôi. Tôi thấy con chó kia nuôi béo thêm mấy năm cũng không muộn."
Trương Tiểu Nguyên:...
Lục Chiêu Minh:...
Văn Đình Đình:...
Thí Đôn hung dữ quay đầu nhìn hai người kia, nhe ra hàm răng trắng nhởn.
54.
Người qua đường nhiều chuyện đã chạy trối chết mà ba người thì vẫn không nhúc nhích đứng im tại chỗ, không khí kì quặc, nhất thời thật không có ai muốn nói năng gì.
Nửa ngày sau, Thí Đôn lại đi đến dưới chân Lục Chiêu Minh, cọ cọ đùi hắn, không ngừng phe phẩy cái đuôi to dày.
Văn Đình Đình túm dây xích, kéo Thí Đôn ra xa một chút.
Nhìn nàng có vẻ rất căng thẳng, Trương Tiểu Nguyên mơ hồ cảm thấy... chuyện mà nàng đang nghĩ đến chắc cũng không hay ho gì.
Văn Đình Đình luôn rất dễ đọc hiểu, Trương Tiểu Nguyên nhìn đỉnh đầu nàng, giây lát liền thấy mấy hàng chữ nhảy ra.
"Trong huyện không có đại phu chữa chân cho chó đâu! Thí Đôn! Mau quay lại!!"
"Cách xa Thiên Sát Cô Tinh bát tự cứng này ra một chút!"
Trương Tiểu Nguyên:...
...
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy hiểu lầm này hơi bị lớn.
Nếu đúng là đại sư huynh mệnh cứng, bao lâu nay y kề cận sớm tối với đại sư huynh đáng lẽ ra nên bị hắn khắc chết lâu rồi.
Y cau mày, ngẫm nghĩ xem nên giải thích với Văn Đình Đình như thế nào.
"Văn bổ đầu." Trương Tiểu Nguyên do dự cất tiếng, "Ta cho rằng trong chuyện này... có lẽ đang tồn tại một vài hiểu lầm."
Văn Đình Đình: "Hiểu lầm?"
Lục Chiêu Minh đang bận tháo kiếm tuệ cũ trên chuôi kiếm xuống. Kiếm tuệ này do sự phụ buộc lên từ ngày xưa, thắt mấy cái nút chết liền, rất không dễ gỡ. Hắn nhăn mày mân mê, trong chốc lát không có thời gian phân tâm nghe Trương Tiểu Nguyên và Văn Đình Đình tán chuyện.
"Đại sư huynh của ta không phải... như cô nghĩ." Y ngập ngừng, cảm thấy Lục Chiêu Minh còn ở ngay bên cạnh, y nhắc tới hai chữ "mệnh cứng" thì không được tốt cho lắm bèn sửa miệng, "Chỉ là trùng hợp mà thôi."
Văn Đình Đình lại lặp lại: "Trùng hợp?"
Cuối cùng Lục Chiêu Minh cũng tháo được kiếm tuệ ra nhưng hắn nhất thời sểnh tay làm nó rơi xuống đất. Lục Chiêu Minh khẽ a lên một tiếng rồi cúi người nhặt.
Đám trẻ con ngoài tiệm mứt quả đang chơi đánh trận giả qua bờ tường, có thằng nhóc dùng sức mạnh quá làm một khối đá bắn về phía bọn họ, vừa vặn xẹt qua đỉnh đầu Lục Chiêu Minh khom lưng nhặt kiếm tuệ, bay thẳng vào mặt Văn Đình Đình.
Văn Đình Đình tay lanh mắt lẹ nâng đao hất văng khối đá, tròn mắt nhìn nó lạch cạch chạm đất, lăn lăn ra xa tít sau đó đờ đẫn quay đầu nhìn Trương Tiểu Nguyên, mặt mũi bàng hoàng:
"Trùng... trùng hợp?"
Trương Tiểu Nguyên:...
Lục Chiêu Minh: ?
Thôi xong, thật sự tẩy không trắng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất