Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy

Chương 50: Tâm tình không tốt

Trước Sau
Hiệu suất của hai vai chính Nhiếp Thiên Thu cùng Tạ Phượng Đường cao cũng kéo theo những người khác, toàn bộ đoàn phim như được thần linh trợ giúp.

Nhóm đạo diễn Lý Biên Du hoàn toàn rửa mắt mà nhìn Nhiếp Thiên Thu, tuy rằng cậu xuất thân không chính quy nhưng mà lý giải nhân vật cùng suy diễn đều vượt xa mong muốn ban đầu của bọn họ. Đây chính là chén cơm ông trời ban cho mà!

Nhân tài hiếm có như vậy thế mà lại lãng phí nhiều năm ở mảng phim thần tượng, chỉ cần nghĩ đến điều này thôi cũng khiến Lý Biên Du cảm thấy tức giận. Thực sự là quá phí phạm của trời.

Vì thế trong lúc nói chuyện phiếm, Lý Biên Du nhịn không được mà vì Nhiếp Thiên Thu bênh vực kẻ yếu, cảm thấy công ty quản lý của cậu quá kỳ cục, thiên phú diễn xuất tốt như vậy lại không nhận phim chính kịch cho cậu, để cậu vẫn luôn tiêu tốn thời gian vào phim thần tượng.

Nhiếp Thiên Thu làm bộ cùng chung kẻ địch mãnh lệt gật đầu: “Đúng vậy, công ty quản lý của cháu thật quá đáng!”

Một chút cũng không chột dạ.

Mắt thấy toàn bộ đoàn phim quay chụp thuận lợi, nhưng có một nhân vật lại mãi không thể tuyển chọn được, chính là cha của nam chính Tần Tranh, Tần Ung.

Số lần xuất hiện của Tần Ung rất ít, tổng cộng cũng không quá vài phút, chủ yếu là cảnh gặp nạn khi đang khảo cổ. Thế nhưng ông ta lại là một nhân vật quan trọng kích phát toàn kịch. Cái chết của ông ta cũng chính là điểm đáng nghi ngờ mà bộ phim muốn cởi bỏ, bởi vậy suất diễn tuy ít nhưng lại là nhân vật mà Lý Biên Du cực kỳ coi trọng.

Kỳ thực trong giới có không ít người thích hợp diễn vai Tần Ung, nhưng mà nhân vật này lại có một vấn đề tương đối khó khắc phục. Giả thiết của gia tộc họ Tần là một thế gia khảo cổ, để có thể khai quật được những ngôi mộ cổ ở trong núi sâu, người của nhà họ Tần đều đã từng học võ thuật. Trong cảnh Tần Ung gặp nạn có một đoạn đánh nhau kịch liệt, chính đoạn này đã làm khó tổ đạo diễn.

Hiện giờ trong giới nghệ sĩ, diễn viên có độ tuổi thích hợp cơn bản không có người nào có thể đánh. Ở tuổi này muốn học cũng không thể thực hiện được, huống hồ đây chỉ là phân cảnh có vài phút, mấy ông lão tay chân già yếu đó ai lại muốn chịu tội chứ.

Dùng thế thân cũng là một biện pháp, nhưng trong lòng Lý Biên Du thực sự không tình nguyện. Là một chi tiết mấu chốt trong toàn bộ kịch bản, nếu như có thể, ông vẫn hy vọng có thể nắm giữ được biểu tình của Tần Ung trong lúc đánh nhau, làm tăng sức giãn của tình tiết này, lồng ghép thêm một đoạn nhạc gay cấn để tạo được bầu không khí như mong muốn.

Nhưng Lý Biên Du làm đạo diễn, cũng biết loại chuyện chọn diễn viên như thế này có đôi khi cần phải xem cơ duyên, đoàn phim cũng không có khả năng chỉ vì một nhân vật chỉ lên sân khấu vài phút mà gióng trống khua chiêng tuyển chọn.

Rơi vào đường cùng, ông đã chuẩn bị thỏa hiệp chọn dùng thế thân.

Đang lúc ông do dự có nên để trợ lý thông báo đến một diễn viên đã được xem trọng từ trước liền thấy Nhiếp Thiên Thu đang cùng Tạ Phượng Đường khoa tay múa chân với nhau, hình như là đang triểm lãm chiêu thức võ công nào đó.

Lý Biên Du giật mình, thiếu chút nữa đã quên, nam chính của bọn họ chính là cao thủ võ lâm hàng thật giá thật mà.

Trong đầu ông như có một bóng đèn nhỏ sáng lên, nhanh chóng chạy đến nắm chặt tay Nhiếp Thiên Thu: “Thiên Thu à ——”

Nhiếp Thiên Thu đang thực hiện lời hứa dạy Tạ Phượng Đường học võ liền thấy đạo diễn đột nhiên chạy vội tới, tức khắc bị hoảng sợ: “Sao vậy?”

Lý Biên Du kích động hỏi: “Cậu có quen biết ai vừa biết võ công mà tuổi cũng lớn một chút không?”

Nhiếp Thiên Thu không thể hiểu được, nhưng mà vẫn đáp: “Có ạ.”

Lý Biên Du càng kích động: “Có thể giới thiệu cho tôi được không?”

Nhiếp Thiên Thu: “Không cần giới thiệu, chú cũng quen biết mà.”

Lý Biên Du: “??”

Nhiếp Thiên Thu chỉ chỉ vào Trâu Bình đang lôi kéo làm quen với một diễn viên vừa mới tiến vào đoàn làm phim: “Chính là ông ấy.”

Lý Biên Du: “……”

Lý Biên Du: = = ông lão này không phải là người nhà của Tạ Phượng Đường sao? Còn là loại người ăn không ngồi rồi ăn chực uống chực ấy.

Tuy rằng Trâu Bình vô cùng không có bộ dáng của người trong võ lâm nhưng mà tuổi lại thích hợp, nhìn cũng chính phái, khí chất có phần tương tự Tần Ung. Vì thế, xuất phát từ sự tin tưởng vào Nhiếp Thiên Thu, Lý Biên Du vẫn là chạy tới chào hỏi Trâu Bình.

Lý Biên Du cũng không nói là muốn đóng phim, chỉ nói là nghe nói ông ta từng học võ, có thể biểu diễn một hai chiêu nhìn xem được không.

Tình tình của Trâu Bình thực hiền hòa, nghe vậy cũng không có nghĩ nhiều, vui tươi hớn hở đồng ý, ngay lập tức tìm một chỗ đất trống biểu diễn.

Lý Biên Du vừa thấy đôi mắt tức khắc sáng lên. Tuy ông không phải là người chuyên nghiệp, nhưng Trâu Bình chơi đến uy vũ sinh phong, chiêu thức ra dáng ra hình, vừa thấy liền biết không phải làm màu. Ông nhanh chóng gọi chỉ đạo võ thuật của đoàn phim đến nhìn một lần, không ngờ chỉ đạo võ thuật cũng tấm tắc khen ngợi, không ngừng hô người này thật giỏi.

Kỳ thật võ công của Trâu Bình ở trong võ lâm chính thống thật sự không tính là cái gì, nhưng mà ở trong xã hội diện đại đã không có mấy người học võ mà nói, vẫn là có thể hù người. Huống hồ tất cả các động tác trong phim đều đã được thiết kế sẵn, chỉ cần làm theo là được.

Lý Biên Du kích động, nhưng ông cũng không quên người này là do Tạ Phượng Đường mang đến, liền trước chạy tới thương lượng cùng Tạ Phượng Đường, muốn cậu ta ra mặt.

Tạ Phượng Đường nghe xong ý tưởng của đạo diễn liền yên lặng.

Đạo diễn cho rằng hắn có lý do nào đó khó nói, đang muốn hỏi thêm thì thấu Tạ Phượng Đường mang theo vẻ mơ hồ không cam lòng cùng không thể tin được: “Chú muốn để ông ấy diễn cha cháu?”

Nhớ trước đây, lúc mình vừa mới gia nhập phái Côn Luân, mỗi lần Trâu Bình thấy mình đều phải đuổi theo bắt gọi sư huynh, bây giờ để cho ông ấy diễn cha mình, người này còn không bay lên trời sao!

Đạo diễn hiển nhiên không rõ suy nghĩ trong lòng hắn, thậm chí không hiểu Tạ Phượng Đường rối rắm cái gì, vì thế hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”

Tạ Phượng Đường nghẹn nửa ngày, thật đúng là đã tìm ra được một vấn đề để nói: “Ông ấy chưa từng diễn xuất, chỉ sợ làm không tốt?”



Lý Biên Du vừa nghe liền cho rằng hắn đang lo lắng đến vấn đề kỹ thuật diễn không tốt, bàn tay vung lên: “Không quan trọng, nếu như ông ấy đồng ý thì có thể diễn thử, nếu như được thì chúng ta mới dùng.”

Nói đến nước này, Tạ Phượng Đường cũng tìm không thấy lý do cự tuyệt: “Vậy cháu hỏi ông ấy một câu.”

Kỳ thật không cần hỏi, Tạ Phượng Đường cũng biểu vị Trâu sư huynh say khi về hưu trừ bỏ dưỡng sinh liền ăn không ngồi rồi này khẳng định vui vô cùng.

Quả nhiên hắn mới vừa nhắc đến một câu, hai mắt Trâu Bình lập tức tỏa sáng: “Huynh diễn, huynh diễn!”

Tạ Phượng Đường chậm rì rì nói: “Còn cần diễn thử……”

Trâu Bình trung khí mười phần mà vỗ ngực: “Không thành vấn đề.”

……

Ngoài ý muốn chính là, Trâu Bình diễn thử quả thực cho hiệu quả không tồi. Tuy rằng kém diễn viên chuyên nghiệp nhưng thắng ở ngoại hình cùng khí chất, bù lại phần kỳ thuật diễn có chút gượng gạo.

Lý Biên Du có chút kinh hỉ, hỏi Trâu Bình: “Trước kia ông từng tham gia diễn xuất sao?”

Trâu Bình mang theo phong phạm của trưởng bối, khiêm tốn nói: “Không có không có.”

Hai người Nhiếp Thiên Thu cùng Tạ Phượng Đường khaonh tay đứng nhìn, trong lòng cùng hừ lạnh: Chỉ là ăn vạ luyện ra kỹ thuật diễn thôi!

Vấn đề nhân vật được giải quyết dễ dàng, Lý Biên Du càng cảm thấy mình chính là người đàn ông được trời cao chiếu cố, lúc làm việc càng thêm ra sức, toàn bộ đoàn làm phim giống như được lên dây cót tăng tốc làm việc.

Nhưng mà Tạ Phượng Đường thực sự buồn phiền. Hiện nay Trâu Bình đã không còn thỏa mãn với việc làm sư huynh của hắn, cứ rảnh rỗi lại tiến tới kêu: “Gọi cha một tiếng nghe xem nào.”

Tạ Phượng Đường vô cùng muốn đè lại đầu ông ra sức lay động, lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc là ai dạy huynh nói như vậy!!!”

Hắn nhanh chóng biết được chân tướng, là mười lăm sư huynh sư tỷ khác của hắn làm.

Trong nhóm chat của sư môn phái Côn Luân, Trâu Bình vui vẻ khoe khoang với những người khác việc bản thân mình được chọn làm diễn viên của 《 Hoa Hạ Tam Thiên 》, hiện nay cũng được coi như nửa người trong giới giải trí.

Trong lòng Tạ Phượng Đường: Huynh nói nửa người trong giới giải trí là nửa nào? Người ta thừa nhận sao?

Nhưng hắn không dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Những sư huynh sư tỷ khác của hắn còn đang cân nhắc, xem ra tiến vào giới giải trí cũng không phải quá khó, không nhất thiết phải có bề ngoài như sư phụ mới có được cơ hội mà!

Trong lòng Tạ Phượng Đường: Mấy người mau tỉnh lại đi!

Trong lòng hắn vô cùng lo sợ, nửa đêm còn vác theo hai quầng thâm mắt đi hỏi Nhiếp Thiên Thu, có biện pháp gì để tăng bối phận ở sư môn của hắn hay không?

Nhiếp Thiên Thu trầm ngâm một lát: “Cũng có.”

Tạ Phượng Đường vui mừng: “Biện pháp gì?”

Nhiếp Thiên Thu thành khẩn kiến nghị: “Cậu có thể rời bỏ sư môn, gia nhập phái Đạ Hà Kiếm của tôi, tôi cùng cậu dọa bọn họ.”

Tạ Phượng Đường: “…… Sư môn của cậu gọi là phái Đại Hà Kiếm hả?” Cảm giác thực không có khí chất.

Nhiếp Thiên Thu: “Không phải, tôi vừa mới nghĩ ra. Sư phụ tôi là một con chó độc thân, đều ngại tự xưng là một phái.”

Tạ Phượng Đường tự giác bắt được trọng điểm: “Vậy không phải cậu cũng là một con chó độc thân sao?”

Nhiếp Thiên Thu dùng hủy tay câu lên cổ hắn: “Không phải cậu gia nhập sẽ không còn là một con chó độc thân nữa sao……”

Tạ Phượng Đường hoảng sợ: “Đó là cái gì?”

Nhiếp Thiên Thu: “Hai chó độc thân nha! Hai người trở lên liền có thể làm một phái.”

Tạ Phượng Đường: “…… Thôi đi.”

Nhiếp Thiên Thu hừ lạnh một tiếng: “Cậu có biết có bao nhiêu kim chủ mang tiền đến cầu bái sư không? Thế mà cậu lại từ chối!”

Trên mặt Tạ Phượng Đường không có biểu tình gì: “Bởi vì tôi ghen ghét, bái cậu làm sư phụ càng không thể chấp nhận được!”

Nhiếp Thiên Thu: “…… Hẹn gặp lại.”

Đuổi Tạ Phượng Đường đi, Nhiếp Thiên Thu đột nhiên nghe thấy một âm thanh chậm chạp từ di động của mình: “Thầy ơi, thế mà anh còn muốn thu người khác làm đệ tử sao? Còn muốn thành lập bang phái với người ta….”

Nhiếp Thiên Thu:…… Sơ ý!

Đã quên mình đang nói chuyện với Hạ Tinh Hàng.



Nhiếp Thiên Thu không biết vì cái gì lại có chút chột dạ, cậu ho nhẹ một tiếng: “Tôi chỉ nói đùa với cậu ta thôi.”

Lời này là thật. Tạ Phượng Đường đã lớn tuổi như vậy, lại không có thiên phú dị bẩm như Hạ Tinh Hàng, không nói đến chuyện cậu ta không có hứng thú, dù có ý tứ, lại đập tiền đập tài nguyên như Hạ Tinh Hàng, chính mình cũng không có khả năng nhận cậu ta vào cửa.

Nhưng mặc dù chỉ là lời nói vui đùa, cậu vẫn theo bản năng không muốn để cho Hạ Tinh Hàng nghe được.

Với cậu mà nói, cái này vẫn là một cảm xúc mới mẻ.

Nghĩ tới nghĩ lui, lúc này vẫn nên chiếu cố đến tâm tình của đứa đồ đệ tương lai này mới được!

Có một sư phụ tri kỷ như mình đúng là trăm năm mới gặp mà!

Chẳng qua, dường như Hạ Tinh Hàng lại không nghĩ như vậy. Trong giọng nói của hắn lộ ra một chút đau lòng vì bị phản bội: “Trong lòng em chỉ có một sư phụ là anh, nhưng xem ra, trong lòng sư phụ …. Lại có rất nhiều người khác.”

Nhiếp Thiên Thu:…… Lời này nói kiểu gì vậy?

Nhiếp Thiên Thu đang muốn nói cậu đừng có nói giống như bị thất tình như vậy, vi sư nghe vào cảm giác quái quái.

Lời còn chưa nói ra, Hạ Tinh Hàng đã cúp điện thoại trước.

Nhiếp Thiên Thu:!!!!

Được đấy! Còn dám cúp điện thoại trước!

Trong lòng Nhiếp Thiên Thu thật không tốt. Tuy rằng cậu cũng không biết vì sao lại không tốt, nhưng chính là thật không tốt.

Con người Hạ Tinh Hàng này vẫn là quá ngây thơ! Bản thân mình cần xem xét lại vấn đề thu cậu ta làm đồ đệ!

Trong lúc tâm tình cậu không tốt như vậy, thế mà lại còn có người tới tìm xúi quẩy.

Màn hình di động sáng lên, trên màn hình hiện số của Bùi Thanh.

Nhiếp Thiên Thu: “Nói.”

Bùi Thanh bị giọng nói của cạu làm cho hoảng sợ, theo bản năng hỏi: “Làm sao vậy?”

Nhiếp Thiên Thu: “Không có việc gì, mau nói. “

Bùi Thanh: “……”

Nếu như vị này không muốn nói thì vẫn nên không hỏi thì hơn.

Bùi Thanh rất có kinh nghiệm mà tự giác tránh cái đề tài này, nói: “Hiệp hội võ thuật toàn quốc muốn trao giải thưởng cho cậu……”

Nhiếp Thiên Thu: “…… Tình huống như thế nào?”

Bùi Thanh: “Cái người của ủy ban võ thuật gì đó nói võ công của cậu vô cùng xuất sắc, đã đạt tới tiêu chuẩn chứng thực võ hiệp. Cậu lại còn thấy việc nghĩa hăng hái làm, dùng võ công của mình làm ra nhiều cống hiến lớn cho xã hội, bọn họ vốn dĩ đã muốn trao tặng cậu giấu chứng nhận cấp cao nhất của hiệp hội, nhưng mà cái kia cần phải thâm gia thi cử, nếu như ngoại lệ cho cậu thì không tốt. Cho nên bọn họ liền quyết định đặc biệt vì cậu mà sáng lập ra một giải thưởng, gọi là ‘Cao thủ tiên tiến toàn quốc’……”

Khóe miệng Nhiếp Thiên Thu run rẩy: “…… Cái quỷ gì?”

Phản ứng đầu tiên của Nhiếp Thiên Thu là từ chối, nhưng trong chớp nhoáng, cậu nhớ tới một đoạn nhạc đệm nho nhỏ ở N tháng trước.

Khóe miệng cậu chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh, nói: “Có giấy chứng nhận không?”

Bùi Thanh: “Có.”

Nhiếp Thiên Thu: “Anh gửi ảnh cho em đi.”

Bùi Thanh không nghĩ nhiều, nhanh chóng gửi một tấm cho cậu. Quả nhiên trên giấy chứng nhận có logo của hiệp hội võ thuật cùng huy chương, nhưng mà tên trao tặng lại có chút buồn cười:

“Võ thuẩ của ngài Nhiếp Thiên Thu siêu quần, làm ra cống hiến lớn với xã hội, đặc biệt trao tặng danh hiệu cao thủ tiên tiến toàn quốc”

Nhưng mà lúc này Nhiếp Thiên Thu cũng lười miệt mài theo đuổi cái này. Hiện nay tâm hình của cậu không tốt, muốn tìm người phiền toái.

@ Nhiếp Thiên Thu: ừmmmm, nói được thì làm được [ hình ảnh ]//@ Hôm nay Nhiếp nương nương lui vòng sao: (◕‿◕) nói được thì làm được. //@ Nhiếp Thiên Thu: Khi nào cởi chuồng chạy, đề cử cậu livestream trên Pineapple Live! (#^. ^#) @ Hôm nay Nhiếp nương nương lui vòng sao: Khuyên các người đừng có cố gắng tẩy trắng nữa, hay là nương nương đang ảo tưởng mình là Đông Phương Bất Bại. Nếu như Nhiếp Thiên Thu thật sự là cao thủ, ông đây sẽ livestream cởi chuồng chạy..……

Tác giả có lời muốn nói:

Vú em:……QAQ

~ Hết chương 50~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau