Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt
Chương 10
Ân Minh Tranh mang Thời Thanh tới gian phòng trước đây của hắn.
Từ sau khi hắn "hi sinh", căn cứ đã niêm phong căn phòng này lại, đồ vật bên trong cũng không được đụng vào, xây dựng dáng vẻ hoàn toàn tôn kính Ân Minh Tranh.
Nam nhân vốn định để Thời Thanh vào phòng trước, rồi tự đi tìm lão Hoàng đến xem xem có cần trị liệu không.
Kết quả vì Thời Thanh cứ quấn lấy đòi Ân Minh Tranh ngủ chung, cuối cùng không không tìm được trị liệu sư.
Thời Thanh kéo tay hắn, đặt lên tim mình, muốn hắn cảm nhận được tiếng trái tim máy kia đập, nhỏ giọng oan ức nói: "Vì tìm ngươi, ta không hề ngủ đó."
"Thân thể ta bây giờ là nhân loại, không ngủ rất khó chịu."
Âm điệu của thiếu niên mang theo luồng khí yếu ớt mềm mại, biểu tình vô cùng đáng thương, Ân Minh Tranh vô pháp cự tuyệt.
Thời Thanh thả bàn tay đang đặt trên tim mình ra.
Vì vậy hai người an nhàn cùng ngủ một giấc, cảm giác ấm áp lúc trước lại xuất hiện.
—— đối với Ân Minh Tranh mà nói.
Ngược lại, Thời Thanh ngày nào cũng nửa đêm chui vào chỗ ngủ của người ta, rúc trong lồng ngực hắn ngủ ngon lành.
Ân Minh Tranh quá mệt mỏi.
Gần đây, hắn vừa cắn rứt lương tâm, vừa lo lắng Thời Thanh đuổi theo, lại còn phải đề phòng trùng tộc, dường như mỗi giây tỉnh táo thần kinh đều căng thẳng tột độ.
Hắn có thể kiên trì không ngã xuống khi về đến căn cứ, là dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình, lại có thêm Điệt phấn trị liệu giúp cơ thể bớt mệt mỏi do Thời Thanh đưa mỗi đêm.
Chỉ là chữa khỏi chút uể oải, tinh thần phải cần hắn tự điều chỉnh.
Nếu như không có Thời Thanh, Ân Minh Tranh chỉ sẽ tự mình yên lặng chịu đựng, như lúc trước, lúc làm việc nào cũng căng thẳng.
Nhưng tiểu vương tử của hắn xuất hiện.
Như báo nhỏ kiên quyết, gào gừ gào gừ chật vật nhào đến lồng ngực hắn.
Không chờ hắn phản ứng, báo nhỏ liền bi bô nghịch áo quần hắn, uất ức rầm rì, không chỉ không trách con mồi trốn đi, còn tràn đầy ỷ lại.
Phải nói, lúc này, Ân Minh Tranh càng thêm hổ thẹn, thế mà đáy lòng lại dâng lên cảm giác thỏa mãn cực kì.
Đêm đó, hắn như Cự Long cuộn bảo vật của mình lại, ngủ một giấc thật ngon.
Trước khi ngủ, Ân Minh Tranh đã quyết định.
Nếu Thời Thanh đã bỏ phi thuyền mà đến bên hắn, vậy hắn nhất định phải bảo vệ tốt cậu.
Thời Thanh vì hắn mới có nhược điểm, đây là trách nhiệm của hắn.
Ân Minh Tranh nghĩ tới quyết định đêm qua, kí ức bắt đầu khép lại, hắn nhắm hai mắt, nghĩ đến dáng vẻ nhu nhược khiếp sợ kia của Thời Thanh, thương tiếc khôn nguôi.
Đứa nhỏ đáng thương, lần đầu tiên rời phi thuyền, em ấy nhất định bị dọa sợ rồi.
Em ấy chỉ là một đứa nhỏ mấy vạn tuổi.
Ân Minh Tranh định trời sang sẽ an ủi tốt Thời Thanh, giúp cậu bớt sợ, nghĩ xong, đang muốn mở mắt ra, đột nhiên lại cảm thấy được trên người hơi lạ.
Cảm thụ được cảm giác quen thuộc, Ân Minh Tranh chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó, nhìn thấy Thời Thanh cần cù nỗ lực nghiên cứu với vật nhỏ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của nam nhân, thiếu niên hưng phấn giương mắt nhìn lại đây, chẹp miệng, "Ngươi tỉnh rồi."
"Mau làm làm đi."
Anh hùng nhân loại: "..."
Dưới ánh mắt tràn đầy chờ đợi của Thời Thanh, nam nhân nhẫn nhục chịu khó ngồi dậy.
—— Làm làm nguyên tiếng đồng hồ.
Sau một tiếng, Thời Thanh thỏa mãn trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, nằm nhoài trên giường, mở to mắt hiếu kỳ lật xem đồ vật trên tủ đầu giường.
Mắt thấy tiểu thiếu niên cầm lên thả xuống cái cúp thủy tinh, Ân Minh Tranh hiếm thấy có chút ngượng ngùng vội ho một tiếng.
"Đây là của Minh Tranh sao? Là gì thế?"
Quả nhiên, nhóc con tò mò Thời Thanh rất khoái quay người hỏi.
Ân Minh Tranh hơi không dễ chịu, nhưng vẫn trả lời: "Là cúp lúc trước tôi tham gia thi đấu."
Thời bình, hắn chỉ là một học sinh có chút giỏi giang, tính tình ôn hòa bình thường, cái cúp này đạt được lúc ba mẹ dắt đi thi đấu hồi 10 tuổi, sau đó ba mẹ tai nạn xe qua đời, Ân Minh Tranh coi cái cúp này là kỉ vật, sau đó dù trùng tộc xâm lược, Nhân Loại di tán cũng không quên mang theo.
Tuy thế, cái cúp giữ mười mấy năm, nghe vẫn có chút ngây ngốc.
Cũng may Thời Thanh là người ngoài hành tinh, hẳn là sẽ không hiểu những thứ này.
Thời Thanh suy tư ôm cúp lại nhìn một chút mới trả về.
Cái cúp này làm từ thủy tinh, trải qua nhiều chuyện như vậy, Ân Minh Tranh còn có thể bảo vệ nó tốt như vậy, có thể hiểu được hắn coi trọng nó cỡ nào.
Ngoại tinh thiếu niên như cún con hiếu kì lần đầu về nhà, chạy quanh phòng, lật lung tung đồ vật trong phòng Ân Minh Tranh, sau đó mới thoải mãn nằm lại trên giường, lộ ra vẻ an nhàn.
"Nơi này có mùi của Minh Tranh."
Mặc dù biết Thời Thanh đang nói mùi vị theo nghĩa đen, mà ông già hết thuần khiết từ lâu Ân Minh Tranh trong đầu vẫn lóe lên một vài hình ảnh không phù hợp với tuổi nhỏ.
Anh hùng nhân loại nỗ lực thanh lọc đầu óc, bắt đầu hỏi chính sự, "Thời Thanh, cậu làm sao rời khỏi phi thuyền, định về sao?"
"Dĩ nhiên, ta đến là vì muốn mang Minh Tranh về."
Thời Thanh trả lời rất thoải mái.
Ân Minh Tranh ngơ ngác, đuôi mắt nhuốm khó xử, "Cái đó... Nếu tôi không có ý định trở về thì sao?"
Ngoại tinh thiếu niên mờ mịt quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt bạc ngơ ngác, như bị bỏ rơi, bình tĩnh nhìn nam nhân không nói lời nào.
Ân Minh Tranh cuối cùng vẫn không chịu được ánh mắt này, chủ động hỏi: "Nếu cậu nguyện ý, Thời Thanh, cậu có thể ở lại căn cứ này, cùng tôi sống chung."
Thời Thanh trong mắt loé ra luống cuống, nhưng rất nhanh tỏ vẻ quật cường kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Chủng tộc Cơ Giới sẽ không trợ giúp những chủng tộc khác."
"Không cần sự giúp đỡ của cậu."
Rõ ràng là bầu không khí rất nặng nề, lại nhìn thấy điệu bộ này của thiếu niên, nam nhân vẫn bị chọc cười, hắn duỗi tay một cái, đem người vòng ở trong lòng, ngữ khí ôn nhu : "Cậu vẫn luôn ở trong phi thuyền, không muốn xem thế giới bên ngoài như thế nào sao? Ở lại đây đi, cậu không cần làm cái gì, chỉ cần sống thật tốt là được rồi."
"Ta biết ngươi sợ ta mang ngươi đi, thôi, ngươi là bạn đời của ta, ta nhường ngươi."
Ngoại tinh thiếu niên như bị chơi xấu, rầm rì trong lồng ngực Ân Minh Tranh, bình tĩnh nhìn lên: "Trí não không tính toán sai."
Cậu bực bội lăn lộn trong ngực nam nhân, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ tạm thời ở đây với ngươi, đợi đến ngươi bị Nhân loại phản bội, vào lúc ấy, ngươi ngoan ngoãn về cùng ta."
Ân Minh Tranh đáy mắt tối sầm.
Hắn trước đó một lòng chỉ muốn bảo vệ căn cứ, chưa bao giờ hoài nghi ai muốn ra tay với hắn.
Hiện tại dù biết trước, hắn cũng không hề có ý định rời đi.
—— trắc trở cản đường, phải đá văng thật xa.
—— nếu có tiểu nhân chặn đường, giết luôn.
Ngược lại, hắn cũng coi như chết qua một lần.
Nam nhân cúi đầu, nhìn thiếu niên trong lòng mình, xoa xoa đầu nhỏ cậu, "Được, chúng ta cùng nhau chờ xem."
Thời Thanh: 【 Sao tao cứ cảm thấy hắn coi tao là con nít nhỉ? Độ bài xích không phải xuống rồi à? 】
Hệ thống niệm [ Đạo đức kinh ] một tiếng đồng hồ thấm nhuần đạo đức, âm thanh nhu hòa, giọng điệu nịnh nọt: 【 Hạ xuống còn 40 nha kí chủ, dựa theo quy định độ bài xích của vũ trụ, 50 trở lên là tiêu chuẩn bài xích, 50 trở xuống là bài xích bình thường, trước mắt thì Ân Minh Tranh đối với kí chủ là 40, hắn đối tốt với cậu nhưng không bày tỏ rõ ràng, nên kiến nghị kí chủ kí hôn hôn nhẹ tiếp tục hạ thấp độ bài xích, nếu có cơ hội phải nhân lúc mà cọ hảo cảm nha. 】
Thời Thanh nghe cái giọng điệu ôn nhu buồn nôn của hệ thống mà nổi cả da gà.
【 Giọng mày bị gì thế, mau chuyển lại như cũ đi.】
Hệ thống mê man: 【 Kí chủ không thích sao? Hệ thống tui thưởng cho kí chủ vì đã hạ độ bài xích xuống 50 đó. 】
【 Mau đổi đổi, đổi về đi! 】
Hệ thống tủi thân thay đổi trở lại.
Thời Thanh vùi trong lồng ngực Ân Minh Tranh, chốc chốc lại chơi ống tay áo hắn.
Không nghĩ tới Ân Minh Tranh nhìn thì sủng cậu lên trời, ánh mắt ôn nhu tới mức chảy ra nước, thế mà trong lòng vẫn không coi cậu là người yêu.
Mới nói, nam nhân như vậy không phải tra mà là hoa.
Ân Minh Tranh hiển nhiên loại nào cũng không phải.
Hắn đơn thuần cảm thấy có trách nhiệm thôi.
Nếu có chuyện xảy ra, hổ thẹn lẫn trách nhiệm với Thời Thanh gây áp lực lớn, độ bài xích của hắn sẽ tăng lên.
Phải xách đít đi tán zai nhanh gọn lẹ thôi.
Hệ thống sợ Thời Thanh không hold nổi, an ủi: 【Kí chủ không phải sợ, độ bài xích khó giảm cũng khó tăng lắm... 】
Đang nói, nó đột nhiên nhớ tới lúc trước độ bài xích của Ân Minh Tranh tăng điên cuồng, nhất thời ngậm miệng.
Thời Thanh không cảm thấy áp lực chút nào, cậu rất hưng phấn vùi đầu chui vào lòng Ân Minh Tranh, suýt cười lên tiếng.
【 Hưng phấn ghê, tao thích!】
※※※
Có danh tiếng anh hùng nhân loại của Ân Minh Tranh che chở, Thời Thanh luận lợi ở lại trong căn cứ.
Cậu hàng ngày uống "trà", xem phim, bị dắt tay đi dạo phố, sau đó sẽ nghiêm túc giao lưu tương tác bạn bè với Ân Minh Tranh.
Từ khi nhìn thấy độ bài xích xuống còn 40, hệ thống rất vui mừng, không lo sẽ bị ý chí thế giới đá văng ra ngoài, cho dù ngày nào cũng phải chui vào không gian trống, cũng có thể vô cùng tự đắc niệm [ Đạo đức kinh ].
Thời Thanh được hoan nghênh vô cùng trong tiểu đội dị năng giả không phải chuyện gì lạ.
Vào thời thế bây giờ, các dị năng giả chiến đấu vì bảo vệ căn cứ, thiếu niên mười mấy tuổi trên mặt cũng mang theo phong sương, chững chạc như người lớn.
Người thường thì thảm hơn, mỗi ngày buồn ngủ ở trong căn cứ, lê thê lướt thướt mà làm việc, trùng tộc vừa tấn công, bọn họ không có thực lực chỉ có thể run lẩy bẩy trốn trong phòng chờ cứu viện.
Trong tình cảnh ấy, Thời Thanh hoàn toàn tự tại, ngọt ngọt làm nũng, nhưng tiểu vương tử sẽ không gây trở ngại cho ai (trừ Ân Minh Tranh), đương nhiên là được chào đón.
Đặc biệt, cậu là thịt đầu tim của Ân Minh Tranh, vì Ân Minh Tranh, những dị năng giả này hận không thể nâng cậu trong lòng bàn tay mà đối xử thật tốt.
Huống chi, ngày thứ hai đến căn cứ, tiểu vương tử chạy vòng quanh rồi hí ha hí hửng ôm Ân Minh Tranh, tuyên bố với hắn:
"Ta cũng phải có dị năng!"
Nam nhân thuần thục ôm cậu vào lòng, vừa giúp cậu chỉnh lý trang phục bởi vì quá hưng phấn mà có chút lộn xộn, vừa cười dụ dỗ: "Dị năng không phải là nói có là có."
"Ta có thể có, thân thể của ta hiện tại cấu tạo như nhân loại, chỉ cần ta nghĩ, ta cũng có thể có dị năng!"
Ân Minh Tranh sững sờ, không nghĩ tới trường hợp này.
Lúc trước hắn hỏi Thời Thanh, Thời Thanh từ chối gọi robot, chỉ ngốc ngốc dùng cái thân thế tràn đầy nhược điểm của nhân loại ở trong căn cứ, làm bé ngoan được Ân Minh Tranh bảo vệ.
Nếu Thời Thanh không hài lòng lại gọi robot cưỡng ép hắn đi thì khổ, Ân Minh Tranh cũng thuận cậu, không nói gì nữa.
Chỉ là lúc ra ngoài làm nhiệm vụ hơi không an tâm.
Như người vốn dĩ ở một mình, ở nhà bỗng nuôi thêm mèo con chưa cai sữa.
Mèo con quá nhỏ, mềm mại non non, còn phải uống sữa, chỉ có thể bò bò, tiếng kêu nho nhỏ đáng yêu, không ai chăm thì không sống nổi.
Tâm lý thế kia sao lơ được chứ, làm chuyện gì cũng suy nghĩ đến mèo con ở nhà đang làm gì, đã đói bụng chưa, có sợ hay không.
—————————————————————————
Xin lỗi cho phép mình gián đoạn chút, tại độ hảo cảm của Ân Minh Tranh đã giảm xuống còn 40 rồi, mà nhìn cái kiểu sủng lên trời này của thằng chả chắc là nó yêu rồi mà chưa biết. Nên mình sẽ đổi xưng hô của Minh Tranh luôn nha.
—————————————————————————
Hiện tại biết Thời Thanh có thể có dị năng, Ân Minh Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm tiểu thiếu niên, hỏi cậu: "Em có thể khống chế dị năng của mình sao?"
"Có thể, ta có thể thay đổi cấu tạo cơ thể, tích tụ năng lượng dị năng."
Tuy rằng nghe vào có chút vớ vẩn, mà cũng may Ân Minh Tranh đã quen với loại nghe phi lí nhưng vô cùng có lí này.
Hắn suy tư một chút, nói: "Em dùng dị năng hệ lôi đi, đây là hệ mạnh nhất, hơn nữa có thể mượn lôi trên trời, có thể tự bảo vệ cho em."
"Không muốn."
Thời Thanh từ chối.
Ân Minh Tranh kiên trì dụ dỗ hắn: "Ngoan, giờ không phải lúc bốc đồng, anh thường ra ngoài, sẽ không thể lúc nào cũng bảo vệ em được."
"Ta muốn hệ chữa trị."
Tiểu vương tử kiêu ngạo ngẩng đầu lên, tay đè trên vị trí trái tim của nam nhân.
"Ta cũng phải bảo vệ ngươi."
Ân Minh Tranh giật mình.
Trong mắt nhiều người, hắn là anh hùng nhân loại.
Hắn là Chiến Thần trăm trận trăm thắng.
Là hi vọng đánh bại trùng tộc.
Đây là lần đầu tiên, có người nói phải bảo vệ hắn.
Trong lòng rung động, Ân Minh Tranh bình tĩnh lại, "Không được, em phải giữ bản thân an toàn trước đã!"
Thời Thanh không nghe hắn, thành thục từ trong lồng ngực của hắn nhảy xuống, vắt chân lên cổ mà chạy, "Ngươi bắt ta coi! Đuổi kịp ta cũng không nghe ngươi."
Bóng lưng tiểu vương tử dần biến mất khỏi tầm mắt nam nhân.
Ân Minh Tranh nhìn cậu thỉnh thoảng trộm quay đầu nhìn mình, khóe môi bất đắc dĩ câu lên, tại sao lại có đứa nhóc ngốc như vậy, không màng an toàn bản thân, còn muốn bảo vệ người khác.
Hắn cười, trong mắt lại tràn đầy nhu ý:
"Thực sự, thằng nhóc ngốc."
Tác giả có lời muốn nói: a, không khống chế được số chữ
Thay đổi mới bìa nha! ! Ta thật thích trên mặt bìa cẩu cẩu, hung ác hung ác đát
————————————————
Tác giả bảo khẳng định sẽ không ngược đâu. Mình chắc thế.c thế :)))
Từ sau khi hắn "hi sinh", căn cứ đã niêm phong căn phòng này lại, đồ vật bên trong cũng không được đụng vào, xây dựng dáng vẻ hoàn toàn tôn kính Ân Minh Tranh.
Nam nhân vốn định để Thời Thanh vào phòng trước, rồi tự đi tìm lão Hoàng đến xem xem có cần trị liệu không.
Kết quả vì Thời Thanh cứ quấn lấy đòi Ân Minh Tranh ngủ chung, cuối cùng không không tìm được trị liệu sư.
Thời Thanh kéo tay hắn, đặt lên tim mình, muốn hắn cảm nhận được tiếng trái tim máy kia đập, nhỏ giọng oan ức nói: "Vì tìm ngươi, ta không hề ngủ đó."
"Thân thể ta bây giờ là nhân loại, không ngủ rất khó chịu."
Âm điệu của thiếu niên mang theo luồng khí yếu ớt mềm mại, biểu tình vô cùng đáng thương, Ân Minh Tranh vô pháp cự tuyệt.
Thời Thanh thả bàn tay đang đặt trên tim mình ra.
Vì vậy hai người an nhàn cùng ngủ một giấc, cảm giác ấm áp lúc trước lại xuất hiện.
—— đối với Ân Minh Tranh mà nói.
Ngược lại, Thời Thanh ngày nào cũng nửa đêm chui vào chỗ ngủ của người ta, rúc trong lồng ngực hắn ngủ ngon lành.
Ân Minh Tranh quá mệt mỏi.
Gần đây, hắn vừa cắn rứt lương tâm, vừa lo lắng Thời Thanh đuổi theo, lại còn phải đề phòng trùng tộc, dường như mỗi giây tỉnh táo thần kinh đều căng thẳng tột độ.
Hắn có thể kiên trì không ngã xuống khi về đến căn cứ, là dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình, lại có thêm Điệt phấn trị liệu giúp cơ thể bớt mệt mỏi do Thời Thanh đưa mỗi đêm.
Chỉ là chữa khỏi chút uể oải, tinh thần phải cần hắn tự điều chỉnh.
Nếu như không có Thời Thanh, Ân Minh Tranh chỉ sẽ tự mình yên lặng chịu đựng, như lúc trước, lúc làm việc nào cũng căng thẳng.
Nhưng tiểu vương tử của hắn xuất hiện.
Như báo nhỏ kiên quyết, gào gừ gào gừ chật vật nhào đến lồng ngực hắn.
Không chờ hắn phản ứng, báo nhỏ liền bi bô nghịch áo quần hắn, uất ức rầm rì, không chỉ không trách con mồi trốn đi, còn tràn đầy ỷ lại.
Phải nói, lúc này, Ân Minh Tranh càng thêm hổ thẹn, thế mà đáy lòng lại dâng lên cảm giác thỏa mãn cực kì.
Đêm đó, hắn như Cự Long cuộn bảo vật của mình lại, ngủ một giấc thật ngon.
Trước khi ngủ, Ân Minh Tranh đã quyết định.
Nếu Thời Thanh đã bỏ phi thuyền mà đến bên hắn, vậy hắn nhất định phải bảo vệ tốt cậu.
Thời Thanh vì hắn mới có nhược điểm, đây là trách nhiệm của hắn.
Ân Minh Tranh nghĩ tới quyết định đêm qua, kí ức bắt đầu khép lại, hắn nhắm hai mắt, nghĩ đến dáng vẻ nhu nhược khiếp sợ kia của Thời Thanh, thương tiếc khôn nguôi.
Đứa nhỏ đáng thương, lần đầu tiên rời phi thuyền, em ấy nhất định bị dọa sợ rồi.
Em ấy chỉ là một đứa nhỏ mấy vạn tuổi.
Ân Minh Tranh định trời sang sẽ an ủi tốt Thời Thanh, giúp cậu bớt sợ, nghĩ xong, đang muốn mở mắt ra, đột nhiên lại cảm thấy được trên người hơi lạ.
Cảm thụ được cảm giác quen thuộc, Ân Minh Tranh chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó, nhìn thấy Thời Thanh cần cù nỗ lực nghiên cứu với vật nhỏ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của nam nhân, thiếu niên hưng phấn giương mắt nhìn lại đây, chẹp miệng, "Ngươi tỉnh rồi."
"Mau làm làm đi."
Anh hùng nhân loại: "..."
Dưới ánh mắt tràn đầy chờ đợi của Thời Thanh, nam nhân nhẫn nhục chịu khó ngồi dậy.
—— Làm làm nguyên tiếng đồng hồ.
Sau một tiếng, Thời Thanh thỏa mãn trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, nằm nhoài trên giường, mở to mắt hiếu kỳ lật xem đồ vật trên tủ đầu giường.
Mắt thấy tiểu thiếu niên cầm lên thả xuống cái cúp thủy tinh, Ân Minh Tranh hiếm thấy có chút ngượng ngùng vội ho một tiếng.
"Đây là của Minh Tranh sao? Là gì thế?"
Quả nhiên, nhóc con tò mò Thời Thanh rất khoái quay người hỏi.
Ân Minh Tranh hơi không dễ chịu, nhưng vẫn trả lời: "Là cúp lúc trước tôi tham gia thi đấu."
Thời bình, hắn chỉ là một học sinh có chút giỏi giang, tính tình ôn hòa bình thường, cái cúp này đạt được lúc ba mẹ dắt đi thi đấu hồi 10 tuổi, sau đó ba mẹ tai nạn xe qua đời, Ân Minh Tranh coi cái cúp này là kỉ vật, sau đó dù trùng tộc xâm lược, Nhân Loại di tán cũng không quên mang theo.
Tuy thế, cái cúp giữ mười mấy năm, nghe vẫn có chút ngây ngốc.
Cũng may Thời Thanh là người ngoài hành tinh, hẳn là sẽ không hiểu những thứ này.
Thời Thanh suy tư ôm cúp lại nhìn một chút mới trả về.
Cái cúp này làm từ thủy tinh, trải qua nhiều chuyện như vậy, Ân Minh Tranh còn có thể bảo vệ nó tốt như vậy, có thể hiểu được hắn coi trọng nó cỡ nào.
Ngoại tinh thiếu niên như cún con hiếu kì lần đầu về nhà, chạy quanh phòng, lật lung tung đồ vật trong phòng Ân Minh Tranh, sau đó mới thoải mãn nằm lại trên giường, lộ ra vẻ an nhàn.
"Nơi này có mùi của Minh Tranh."
Mặc dù biết Thời Thanh đang nói mùi vị theo nghĩa đen, mà ông già hết thuần khiết từ lâu Ân Minh Tranh trong đầu vẫn lóe lên một vài hình ảnh không phù hợp với tuổi nhỏ.
Anh hùng nhân loại nỗ lực thanh lọc đầu óc, bắt đầu hỏi chính sự, "Thời Thanh, cậu làm sao rời khỏi phi thuyền, định về sao?"
"Dĩ nhiên, ta đến là vì muốn mang Minh Tranh về."
Thời Thanh trả lời rất thoải mái.
Ân Minh Tranh ngơ ngác, đuôi mắt nhuốm khó xử, "Cái đó... Nếu tôi không có ý định trở về thì sao?"
Ngoại tinh thiếu niên mờ mịt quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt bạc ngơ ngác, như bị bỏ rơi, bình tĩnh nhìn nam nhân không nói lời nào.
Ân Minh Tranh cuối cùng vẫn không chịu được ánh mắt này, chủ động hỏi: "Nếu cậu nguyện ý, Thời Thanh, cậu có thể ở lại căn cứ này, cùng tôi sống chung."
Thời Thanh trong mắt loé ra luống cuống, nhưng rất nhanh tỏ vẻ quật cường kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Chủng tộc Cơ Giới sẽ không trợ giúp những chủng tộc khác."
"Không cần sự giúp đỡ của cậu."
Rõ ràng là bầu không khí rất nặng nề, lại nhìn thấy điệu bộ này của thiếu niên, nam nhân vẫn bị chọc cười, hắn duỗi tay một cái, đem người vòng ở trong lòng, ngữ khí ôn nhu : "Cậu vẫn luôn ở trong phi thuyền, không muốn xem thế giới bên ngoài như thế nào sao? Ở lại đây đi, cậu không cần làm cái gì, chỉ cần sống thật tốt là được rồi."
"Ta biết ngươi sợ ta mang ngươi đi, thôi, ngươi là bạn đời của ta, ta nhường ngươi."
Ngoại tinh thiếu niên như bị chơi xấu, rầm rì trong lồng ngực Ân Minh Tranh, bình tĩnh nhìn lên: "Trí não không tính toán sai."
Cậu bực bội lăn lộn trong ngực nam nhân, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ tạm thời ở đây với ngươi, đợi đến ngươi bị Nhân loại phản bội, vào lúc ấy, ngươi ngoan ngoãn về cùng ta."
Ân Minh Tranh đáy mắt tối sầm.
Hắn trước đó một lòng chỉ muốn bảo vệ căn cứ, chưa bao giờ hoài nghi ai muốn ra tay với hắn.
Hiện tại dù biết trước, hắn cũng không hề có ý định rời đi.
—— trắc trở cản đường, phải đá văng thật xa.
—— nếu có tiểu nhân chặn đường, giết luôn.
Ngược lại, hắn cũng coi như chết qua một lần.
Nam nhân cúi đầu, nhìn thiếu niên trong lòng mình, xoa xoa đầu nhỏ cậu, "Được, chúng ta cùng nhau chờ xem."
Thời Thanh: 【 Sao tao cứ cảm thấy hắn coi tao là con nít nhỉ? Độ bài xích không phải xuống rồi à? 】
Hệ thống niệm [ Đạo đức kinh ] một tiếng đồng hồ thấm nhuần đạo đức, âm thanh nhu hòa, giọng điệu nịnh nọt: 【 Hạ xuống còn 40 nha kí chủ, dựa theo quy định độ bài xích của vũ trụ, 50 trở lên là tiêu chuẩn bài xích, 50 trở xuống là bài xích bình thường, trước mắt thì Ân Minh Tranh đối với kí chủ là 40, hắn đối tốt với cậu nhưng không bày tỏ rõ ràng, nên kiến nghị kí chủ kí hôn hôn nhẹ tiếp tục hạ thấp độ bài xích, nếu có cơ hội phải nhân lúc mà cọ hảo cảm nha. 】
Thời Thanh nghe cái giọng điệu ôn nhu buồn nôn của hệ thống mà nổi cả da gà.
【 Giọng mày bị gì thế, mau chuyển lại như cũ đi.】
Hệ thống mê man: 【 Kí chủ không thích sao? Hệ thống tui thưởng cho kí chủ vì đã hạ độ bài xích xuống 50 đó. 】
【 Mau đổi đổi, đổi về đi! 】
Hệ thống tủi thân thay đổi trở lại.
Thời Thanh vùi trong lồng ngực Ân Minh Tranh, chốc chốc lại chơi ống tay áo hắn.
Không nghĩ tới Ân Minh Tranh nhìn thì sủng cậu lên trời, ánh mắt ôn nhu tới mức chảy ra nước, thế mà trong lòng vẫn không coi cậu là người yêu.
Mới nói, nam nhân như vậy không phải tra mà là hoa.
Ân Minh Tranh hiển nhiên loại nào cũng không phải.
Hắn đơn thuần cảm thấy có trách nhiệm thôi.
Nếu có chuyện xảy ra, hổ thẹn lẫn trách nhiệm với Thời Thanh gây áp lực lớn, độ bài xích của hắn sẽ tăng lên.
Phải xách đít đi tán zai nhanh gọn lẹ thôi.
Hệ thống sợ Thời Thanh không hold nổi, an ủi: 【Kí chủ không phải sợ, độ bài xích khó giảm cũng khó tăng lắm... 】
Đang nói, nó đột nhiên nhớ tới lúc trước độ bài xích của Ân Minh Tranh tăng điên cuồng, nhất thời ngậm miệng.
Thời Thanh không cảm thấy áp lực chút nào, cậu rất hưng phấn vùi đầu chui vào lòng Ân Minh Tranh, suýt cười lên tiếng.
【 Hưng phấn ghê, tao thích!】
※※※
Có danh tiếng anh hùng nhân loại của Ân Minh Tranh che chở, Thời Thanh luận lợi ở lại trong căn cứ.
Cậu hàng ngày uống "trà", xem phim, bị dắt tay đi dạo phố, sau đó sẽ nghiêm túc giao lưu tương tác bạn bè với Ân Minh Tranh.
Từ khi nhìn thấy độ bài xích xuống còn 40, hệ thống rất vui mừng, không lo sẽ bị ý chí thế giới đá văng ra ngoài, cho dù ngày nào cũng phải chui vào không gian trống, cũng có thể vô cùng tự đắc niệm [ Đạo đức kinh ].
Thời Thanh được hoan nghênh vô cùng trong tiểu đội dị năng giả không phải chuyện gì lạ.
Vào thời thế bây giờ, các dị năng giả chiến đấu vì bảo vệ căn cứ, thiếu niên mười mấy tuổi trên mặt cũng mang theo phong sương, chững chạc như người lớn.
Người thường thì thảm hơn, mỗi ngày buồn ngủ ở trong căn cứ, lê thê lướt thướt mà làm việc, trùng tộc vừa tấn công, bọn họ không có thực lực chỉ có thể run lẩy bẩy trốn trong phòng chờ cứu viện.
Trong tình cảnh ấy, Thời Thanh hoàn toàn tự tại, ngọt ngọt làm nũng, nhưng tiểu vương tử sẽ không gây trở ngại cho ai (trừ Ân Minh Tranh), đương nhiên là được chào đón.
Đặc biệt, cậu là thịt đầu tim của Ân Minh Tranh, vì Ân Minh Tranh, những dị năng giả này hận không thể nâng cậu trong lòng bàn tay mà đối xử thật tốt.
Huống chi, ngày thứ hai đến căn cứ, tiểu vương tử chạy vòng quanh rồi hí ha hí hửng ôm Ân Minh Tranh, tuyên bố với hắn:
"Ta cũng phải có dị năng!"
Nam nhân thuần thục ôm cậu vào lòng, vừa giúp cậu chỉnh lý trang phục bởi vì quá hưng phấn mà có chút lộn xộn, vừa cười dụ dỗ: "Dị năng không phải là nói có là có."
"Ta có thể có, thân thể của ta hiện tại cấu tạo như nhân loại, chỉ cần ta nghĩ, ta cũng có thể có dị năng!"
Ân Minh Tranh sững sờ, không nghĩ tới trường hợp này.
Lúc trước hắn hỏi Thời Thanh, Thời Thanh từ chối gọi robot, chỉ ngốc ngốc dùng cái thân thế tràn đầy nhược điểm của nhân loại ở trong căn cứ, làm bé ngoan được Ân Minh Tranh bảo vệ.
Nếu Thời Thanh không hài lòng lại gọi robot cưỡng ép hắn đi thì khổ, Ân Minh Tranh cũng thuận cậu, không nói gì nữa.
Chỉ là lúc ra ngoài làm nhiệm vụ hơi không an tâm.
Như người vốn dĩ ở một mình, ở nhà bỗng nuôi thêm mèo con chưa cai sữa.
Mèo con quá nhỏ, mềm mại non non, còn phải uống sữa, chỉ có thể bò bò, tiếng kêu nho nhỏ đáng yêu, không ai chăm thì không sống nổi.
Tâm lý thế kia sao lơ được chứ, làm chuyện gì cũng suy nghĩ đến mèo con ở nhà đang làm gì, đã đói bụng chưa, có sợ hay không.
—————————————————————————
Xin lỗi cho phép mình gián đoạn chút, tại độ hảo cảm của Ân Minh Tranh đã giảm xuống còn 40 rồi, mà nhìn cái kiểu sủng lên trời này của thằng chả chắc là nó yêu rồi mà chưa biết. Nên mình sẽ đổi xưng hô của Minh Tranh luôn nha.
—————————————————————————
Hiện tại biết Thời Thanh có thể có dị năng, Ân Minh Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm tiểu thiếu niên, hỏi cậu: "Em có thể khống chế dị năng của mình sao?"
"Có thể, ta có thể thay đổi cấu tạo cơ thể, tích tụ năng lượng dị năng."
Tuy rằng nghe vào có chút vớ vẩn, mà cũng may Ân Minh Tranh đã quen với loại nghe phi lí nhưng vô cùng có lí này.
Hắn suy tư một chút, nói: "Em dùng dị năng hệ lôi đi, đây là hệ mạnh nhất, hơn nữa có thể mượn lôi trên trời, có thể tự bảo vệ cho em."
"Không muốn."
Thời Thanh từ chối.
Ân Minh Tranh kiên trì dụ dỗ hắn: "Ngoan, giờ không phải lúc bốc đồng, anh thường ra ngoài, sẽ không thể lúc nào cũng bảo vệ em được."
"Ta muốn hệ chữa trị."
Tiểu vương tử kiêu ngạo ngẩng đầu lên, tay đè trên vị trí trái tim của nam nhân.
"Ta cũng phải bảo vệ ngươi."
Ân Minh Tranh giật mình.
Trong mắt nhiều người, hắn là anh hùng nhân loại.
Hắn là Chiến Thần trăm trận trăm thắng.
Là hi vọng đánh bại trùng tộc.
Đây là lần đầu tiên, có người nói phải bảo vệ hắn.
Trong lòng rung động, Ân Minh Tranh bình tĩnh lại, "Không được, em phải giữ bản thân an toàn trước đã!"
Thời Thanh không nghe hắn, thành thục từ trong lồng ngực của hắn nhảy xuống, vắt chân lên cổ mà chạy, "Ngươi bắt ta coi! Đuổi kịp ta cũng không nghe ngươi."
Bóng lưng tiểu vương tử dần biến mất khỏi tầm mắt nam nhân.
Ân Minh Tranh nhìn cậu thỉnh thoảng trộm quay đầu nhìn mình, khóe môi bất đắc dĩ câu lên, tại sao lại có đứa nhóc ngốc như vậy, không màng an toàn bản thân, còn muốn bảo vệ người khác.
Hắn cười, trong mắt lại tràn đầy nhu ý:
"Thực sự, thằng nhóc ngốc."
Tác giả có lời muốn nói: a, không khống chế được số chữ
Thay đổi mới bìa nha! ! Ta thật thích trên mặt bìa cẩu cẩu, hung ác hung ác đát
————————————————
Tác giả bảo khẳng định sẽ không ngược đâu. Mình chắc thế.c thế :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất