Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt
Chương 16
Tớ muốn nói là tớ rất cảm ơn bạn Nguyenyenquynh (Zilzil). Tại thấy đăng chương nào bạn cũng tặng tớ một ngôi sao hết á. Cảm ơn bạn vì tiếp sức cho tớ ~
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ánh mắt Nhạc Du Nguyên đờ đẫn trừng ly rượu bị uống cạn.
"Anh, cái thằng này..."
Tay gã run run chỉ Ân Minh Tranh, nhịn không được chửi tục.
Không phải lượng từ ngữ ít, mà là sợ chửi Ân Minh Tranh rồi bị hắn cho đi thỉnh kinh luôn.
Lúc ở đáy lòng gã đang bức bối phân vân không biết có nên chửi thẳng người ta hay không, nam nhân vừa uống cạn chén rượu ung dung ngồi xuống, một bộ không muốn đi.
Khinh người quá đáng á đậu má! ! !
Nhạc Du Nguyên há mồm muốn đuổi người.
Nam nhân trên ghế salông vừa nhấc mi, chỉ với một ánh mắt tràn đầy lãnh ý, đã thành công làm gã sợ.
Tư thế kia của Ân Minh Tranh không giống khách không mời tự dưng xông đến, mà giống chủ nhà hơn thì có, "Tôi và Thời Thanh có chuyện muốn nói."
Ý bảo, muốn đuổi người đi.
Nhạc Du Nguyên cực kì muốn bảo nói gì nói luôn đê, gã bịt tai lại là được.
Nhưng mà gã luôn cảm thấy thần sắc nam nhân trước mặt có chút không đúng, mấy ngày qua gã với Thời Thanh trêu tức tên này không nhẹ, thế mà đây vẫn là lần đầu tiên khuôn mặt Ân Minh Tranh mang vẻ không thể khoan dung thế này.
Nếu Du Nguyên không đi, nam nhân bám người chưa bao giờ động thủ sẽ trực tiếp cho gã hiểu được tại sao nước biển lại mặn.
Nhạc Du Nguyên tuy rằng trung nhị, nhưng gã có thể biết cách kiếm lời nhiều như vậy, có địa vị cao nhất lũ phú nhị đại của căn cứ, chứng minh rằng gã không thật sự tùy hứng như bề ngoài.
Vì vậy dù không cam lòng, cũng chỉ có thể lôi Thời Thanh dặn dò nửa ngày như bố dặn con "Có chuyện gì thì dùng điện thoại gọi tôi liền nghe chưa." "Tuyệt đối đừng sợ hắn, tôi cho cậu đánh đó." một hồi, mặt bất mãn rời khỏi biệt thự.
Mà Thời Thanh từ sau khi Ân Minh Tranh uống rượu lại không nói chuyện, yên lặng ngồi về trên ghế salông, quấn thảm ngồi ôm mình.
Đợi đến khi nghe được tiếng Ân Minh Tranh, cậu mới hừ một tiếng, co co người lại một chút.
"Thời Thanh."
Ân Minh Tranh liếc mắt nhìn sang một cái, là thiếu niên co thành một vòng như con mèo nhỏ, thấy hắn nhìn sang, lập tức đen mặt ngoắt sang một bên, nguyên một bộ giấu đầu hở đuôi.
Sắc mặt hắn nhu hòa xuống, trực tiếp ôm người vào ngực mình theo thói quen, cảm giác Thời Thanh không chống cự, vẫn luôn trống trơn lơ lửng giữa trời tâm mới rơi xuống.
"Lúc trước lừa em, là anh không đúng."
Thời Thanh hừ hừ, chỉ là âm điệu mềm mại, nghe vào không giống tức giận, mà như là đang làm nũng.
Tay Ân Minh Tranh đặt lên thảm, phảng phất có thể cảm nhận được bụng nhỏ mềm mại của thiếu niên, tâm không tự chủ được mềm nhũn ra.
Âm thanh hắn dịu mềm, như đang nhỏ giọng dỗ dành đứa nhỏ : "Anh sẽ không thế nữa, em tha thứ cho anh nha?"
"Anh bảo đảm, lần sau không bao giờ lừa em nữa, ngoài ra sẽ ở bên chăm sóc em, dùng thân phận bạn đời, được không?"
Thời Thanh hừ lạnh một tiếng: "Để coi tâm trạng ta đã."
Chỉ là tay đang đẩy nam nhân lại lỏng ra.
Hiển nhiên, đứa nhỏ nào đó bên ngoài thì mạnh miệng, thế mà thật ra đã mềm lòng rồi.
Lòng Ân Minh Tranh càng tan chảy.
"Vậy cùng anh trở về thôi, ở đây phiền người khác."
Nam nhân luôn không nói xấu sau lưng người khác mặt không biến sắc nghĩ cách cà khịa tình địch: "Khoảng thời gian này Nhạc Du Nguyên đi chơi không tiện, mang bạn gái về nhà cũng không tốt."
Thời Thanh ngược lại không phản ứng nhiều lắm, cậu biết tính Nhạc Du Nguyên mà.
Một bên nghe anh hùng nhân loại nói chuyện, một bên bị Ân Minh Tranh ôm trong ngực, cậu hất tay hắn ra, chốc chốc lại dùng ngón tay non mềm của mình vẽ vẽ trong lòng bàn tay hắn.
Giống như lúc trước cậu chưa đi, hai người vẫn luôn cùng ngồi xem TV ở nhà hắn thế này.
Đang ôn tồn giảng giải cho thiếu niên, nam nhân đột nhiên cứng đờ.
Hắn cảm nhận được một luồng khí trào lên, tản ra toàn bộ cơ thể.
Đặc biệt là Thời Thanh hiện đang ở trong lồng ngực hắn, một đốm lửa nhỏ có thể bùng lên thành lửa cháy thảo nguyên.
Ánh mắt Ân Minh Tranh dần dần mê ly, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo.
Chính là bởi vì tỉnh táo, cơ thể cũng càng ngày càng cảm nhận được sức nóng.
Trong lồng ngực của hắn, là Thời Thanh đó.
Thời Thanh của hắn.
Người hắn thích.
Bàn tay ôm thiếu niên của nam nhân ngày càng ra sức nắm chặt, giống như một con cự mãng, siết lấy con mồi vậy.
Đại não cự mãng bắt đầu hôn mê, mà tiềm thức không còn chỉ thỏa mãn với việc cuốn con mồi lại, mà còn muốn ăn luôn nó.
Hệ thống nhìn Ân Minh Tranh sắc mặt ửng đỏ, thần sắc mơ hồ, ngón tay thon dài bắt đầu cởi khuy áo Thời Thanh, lập tức hét lên: 【 Kí chủ hắn định ăn hiếp cậu! ! 】
【 Tao biết, hé hé. 】
Tiếng cười của Thời Thanh gần như hèn mọn, vươn mình như con cá chép, thành thục tăng trọng, nhanh lẹ lục lọi trên ghế sa lông một chút, thật sự mò ra một cái cà vạt.
Cái cà vạt ngon lành cột trên cổ tay Ân Minh Tranh.
Thời Thanh còn đặc biệt có nhàn hạ thoải mái thắt cái nơ con bướm cho nó.
Mà trong quá trình này, Ân Minh Tranh cứ như vậy đỏ mặt, ngoan ngoãn không nhúc nhích nhìn động tác của Thời Thanh.
Thời Thanh đùa hắn: "Ngươi không biết ta đang trói người à? Không sợ sao?"
Đại não Ân Minh Tranh mê man, không còn thận trọng lãnh đạm, chỉ hơi ửng đỏ mặt, dùng ánh mắt gần như vô tội nhìn cậu, đặc biệt ngoan lắc lắc đầu.
Âm thanh từ tính có chút hàm hồ chậm rãi đáp lại:
"Không sợ, là Thời Thanh."
Thời Thanh hí ha hí hửng chạm gò má hắn một cái.
Vững vững vàng vàng chế trụ nam nhân đang dùng ánh mắt bé ngoan nhìn mình, mặt kề sát trên áo khoác hắn, xúc cảm thân quen tràn đến:
【 Thống bảo bảo, mày có thể đi tu [ Đạo đức kinh ] được rồi. 】
Hệ thống: 【... 】
Nó cũng thành thục chui tọt vào không gian trống.
Không liên quan gì mình.
Chỉ cần kí chủ không bị bắt nạt là tốt rồi.
Tuy rằng nhìn vào, thể nào cũng chỉ có kí chủ bắt nạt người ta.
※※※
Khi Ân Minh Tranh tỉnh lại, liền cảm thấy eo có chút đau, chân tay có chút tê.
Hắn định giơ tay lên, lại phát hiện hai tay của mình đang bị cột chặt.
Ân Minh Tranh: "?"
Vừa gian nan cúi đầu nhìn thì thấy được Thời Thanh.
Thiếu niên nằm úp sấp ở trên người hắn, mặt dán vào lòng mình.
—— dùng kia trọng lượng mấy tấn kia.
Chả trách hắn cảm thấy được tim rầu rĩ khó chịu.
"Ngươi tỉnh rồi."
Thời Thanh nghe được động tĩnh, nâng mắt, giữ nguyên tư thế nằm úp mà nhìn, duỗi ngón tay trắng nhỏ, đầu ngón tay chọc chọc khuôn mặt anh tuấn của nam nhân.
Ký ức dần dần quay lại, Ân Minh Tranh rốt cục ý thức được chuyện vừa xảy ra.
Nói thật, thời điểm cảm nhận được dược hiệu, hắn đúng là có nghĩ tới thuận theo nước chảy mây trôi viên mãn hài hòa với Thời Thanh.
Mà không hề nghĩ đến, vừa thả lỏng cái, hắn liền vô lực, chuyện đã xảy ra, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào ký ức.
Càng nghĩ tới chính là, hai tiếng qua, hắn hoàn toàn là bị Thời Thanh đè làm chuyện người lớn.
Ân Minh Tranh giật giật môi, cảm thấy được miệng mình có chút sưng.
Hắn có phải là nên vui mừng, vì Thời Thanh cái gì cũng không hiểu, nên cho dù Ân Minh Tranh bị áp chế toàn diện, hai người cũng chỉ là ân ái hai giờ.
Tuy thanh thủy tới bức bối.
Mà chuyện người lớn cũng chỉ là nửa vời.
Vương của chủng tộc Cơ Giới rốt cuộc tỉ mỉ nghiên cứu vấn đề kia của nhân loại một chút, dẫn đến Ân Minh Tranh trúng thuốc lại bị người áp chế, bị trêu tới mức phát tiết, Ân Minh Tranh quyết định chôn sâu trong lòng.
Quá mất mặt.
Cũng may, chỉ có Thời Thanh chứng kiến một màn mất mặt này của hắn.
Nam nhân rất gian nan dùng dị năng cởi trói hay tay mình, bởi vì thời gian bị cột quá dài, nên tay tê tới mức run rẩy.
Tay Ân Minh Tranh cứ như run, cẩn thận từng li từng tí một ôm Thời Thanh nằm nhoài trên người mình.
"Cùng anh về nhà đi, có được không?"
"Ngươi nói ta là em trai ngươi."
Sau khi buồn bực phun ra câu này, thiếu niên có chút không cao hứng ngẩng mặt lên, nhìn thẳng mắt Ân Minh Tranh: "Nhân loại các ngươi, anh em không thể làm bạn đời."
"Là anh sai rồi, em không phải em trai anh, là bạn đời của anh."
Ân Minh Tranh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt run run của thiếu niên: "Chúng ta kết hôn, để toàn bộ căn cứ đều biết chúng ta là bạn đời, có được không?"
"Được liền."
Thời Thanh rất thoải mái đồng ý, chỉ là rất nhanh, cậu liền buồn bực: "Nhưng có phải nam nam nhân loại không thể kết hôn không?"
Ân Minh Tranh một bên an ủi thiếu niên, vừa cảm thụ bủn rủn ở eo, ở đáy lòng ghi thù Nhạc Du Nguyên.
Quả nhiên lòng lang dạ thú, nếu không thì sao lại nói mấy lời này với Thời Thanh.
Tay ôm thiếu niên của hắn siết chặt lại, như sợ mình buông lỏng tay thì người trong lòng sẽ chạy mất vậy, âm thanh trầm thấp từ tính cam kết: "Tất nhiên có thể."
"Chỉ cần Thời Thanh muốn, anh sẽ làm được."
Ngược lại căn cứ này, cũng đến lúc đổi dời rồi.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ánh mắt Nhạc Du Nguyên đờ đẫn trừng ly rượu bị uống cạn.
"Anh, cái thằng này..."
Tay gã run run chỉ Ân Minh Tranh, nhịn không được chửi tục.
Không phải lượng từ ngữ ít, mà là sợ chửi Ân Minh Tranh rồi bị hắn cho đi thỉnh kinh luôn.
Lúc ở đáy lòng gã đang bức bối phân vân không biết có nên chửi thẳng người ta hay không, nam nhân vừa uống cạn chén rượu ung dung ngồi xuống, một bộ không muốn đi.
Khinh người quá đáng á đậu má! ! !
Nhạc Du Nguyên há mồm muốn đuổi người.
Nam nhân trên ghế salông vừa nhấc mi, chỉ với một ánh mắt tràn đầy lãnh ý, đã thành công làm gã sợ.
Tư thế kia của Ân Minh Tranh không giống khách không mời tự dưng xông đến, mà giống chủ nhà hơn thì có, "Tôi và Thời Thanh có chuyện muốn nói."
Ý bảo, muốn đuổi người đi.
Nhạc Du Nguyên cực kì muốn bảo nói gì nói luôn đê, gã bịt tai lại là được.
Nhưng mà gã luôn cảm thấy thần sắc nam nhân trước mặt có chút không đúng, mấy ngày qua gã với Thời Thanh trêu tức tên này không nhẹ, thế mà đây vẫn là lần đầu tiên khuôn mặt Ân Minh Tranh mang vẻ không thể khoan dung thế này.
Nếu Du Nguyên không đi, nam nhân bám người chưa bao giờ động thủ sẽ trực tiếp cho gã hiểu được tại sao nước biển lại mặn.
Nhạc Du Nguyên tuy rằng trung nhị, nhưng gã có thể biết cách kiếm lời nhiều như vậy, có địa vị cao nhất lũ phú nhị đại của căn cứ, chứng minh rằng gã không thật sự tùy hứng như bề ngoài.
Vì vậy dù không cam lòng, cũng chỉ có thể lôi Thời Thanh dặn dò nửa ngày như bố dặn con "Có chuyện gì thì dùng điện thoại gọi tôi liền nghe chưa." "Tuyệt đối đừng sợ hắn, tôi cho cậu đánh đó." một hồi, mặt bất mãn rời khỏi biệt thự.
Mà Thời Thanh từ sau khi Ân Minh Tranh uống rượu lại không nói chuyện, yên lặng ngồi về trên ghế salông, quấn thảm ngồi ôm mình.
Đợi đến khi nghe được tiếng Ân Minh Tranh, cậu mới hừ một tiếng, co co người lại một chút.
"Thời Thanh."
Ân Minh Tranh liếc mắt nhìn sang một cái, là thiếu niên co thành một vòng như con mèo nhỏ, thấy hắn nhìn sang, lập tức đen mặt ngoắt sang một bên, nguyên một bộ giấu đầu hở đuôi.
Sắc mặt hắn nhu hòa xuống, trực tiếp ôm người vào ngực mình theo thói quen, cảm giác Thời Thanh không chống cự, vẫn luôn trống trơn lơ lửng giữa trời tâm mới rơi xuống.
"Lúc trước lừa em, là anh không đúng."
Thời Thanh hừ hừ, chỉ là âm điệu mềm mại, nghe vào không giống tức giận, mà như là đang làm nũng.
Tay Ân Minh Tranh đặt lên thảm, phảng phất có thể cảm nhận được bụng nhỏ mềm mại của thiếu niên, tâm không tự chủ được mềm nhũn ra.
Âm thanh hắn dịu mềm, như đang nhỏ giọng dỗ dành đứa nhỏ : "Anh sẽ không thế nữa, em tha thứ cho anh nha?"
"Anh bảo đảm, lần sau không bao giờ lừa em nữa, ngoài ra sẽ ở bên chăm sóc em, dùng thân phận bạn đời, được không?"
Thời Thanh hừ lạnh một tiếng: "Để coi tâm trạng ta đã."
Chỉ là tay đang đẩy nam nhân lại lỏng ra.
Hiển nhiên, đứa nhỏ nào đó bên ngoài thì mạnh miệng, thế mà thật ra đã mềm lòng rồi.
Lòng Ân Minh Tranh càng tan chảy.
"Vậy cùng anh trở về thôi, ở đây phiền người khác."
Nam nhân luôn không nói xấu sau lưng người khác mặt không biến sắc nghĩ cách cà khịa tình địch: "Khoảng thời gian này Nhạc Du Nguyên đi chơi không tiện, mang bạn gái về nhà cũng không tốt."
Thời Thanh ngược lại không phản ứng nhiều lắm, cậu biết tính Nhạc Du Nguyên mà.
Một bên nghe anh hùng nhân loại nói chuyện, một bên bị Ân Minh Tranh ôm trong ngực, cậu hất tay hắn ra, chốc chốc lại dùng ngón tay non mềm của mình vẽ vẽ trong lòng bàn tay hắn.
Giống như lúc trước cậu chưa đi, hai người vẫn luôn cùng ngồi xem TV ở nhà hắn thế này.
Đang ôn tồn giảng giải cho thiếu niên, nam nhân đột nhiên cứng đờ.
Hắn cảm nhận được một luồng khí trào lên, tản ra toàn bộ cơ thể.
Đặc biệt là Thời Thanh hiện đang ở trong lồng ngực hắn, một đốm lửa nhỏ có thể bùng lên thành lửa cháy thảo nguyên.
Ánh mắt Ân Minh Tranh dần dần mê ly, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo.
Chính là bởi vì tỉnh táo, cơ thể cũng càng ngày càng cảm nhận được sức nóng.
Trong lồng ngực của hắn, là Thời Thanh đó.
Thời Thanh của hắn.
Người hắn thích.
Bàn tay ôm thiếu niên của nam nhân ngày càng ra sức nắm chặt, giống như một con cự mãng, siết lấy con mồi vậy.
Đại não cự mãng bắt đầu hôn mê, mà tiềm thức không còn chỉ thỏa mãn với việc cuốn con mồi lại, mà còn muốn ăn luôn nó.
Hệ thống nhìn Ân Minh Tranh sắc mặt ửng đỏ, thần sắc mơ hồ, ngón tay thon dài bắt đầu cởi khuy áo Thời Thanh, lập tức hét lên: 【 Kí chủ hắn định ăn hiếp cậu! ! 】
【 Tao biết, hé hé. 】
Tiếng cười của Thời Thanh gần như hèn mọn, vươn mình như con cá chép, thành thục tăng trọng, nhanh lẹ lục lọi trên ghế sa lông một chút, thật sự mò ra một cái cà vạt.
Cái cà vạt ngon lành cột trên cổ tay Ân Minh Tranh.
Thời Thanh còn đặc biệt có nhàn hạ thoải mái thắt cái nơ con bướm cho nó.
Mà trong quá trình này, Ân Minh Tranh cứ như vậy đỏ mặt, ngoan ngoãn không nhúc nhích nhìn động tác của Thời Thanh.
Thời Thanh đùa hắn: "Ngươi không biết ta đang trói người à? Không sợ sao?"
Đại não Ân Minh Tranh mê man, không còn thận trọng lãnh đạm, chỉ hơi ửng đỏ mặt, dùng ánh mắt gần như vô tội nhìn cậu, đặc biệt ngoan lắc lắc đầu.
Âm thanh từ tính có chút hàm hồ chậm rãi đáp lại:
"Không sợ, là Thời Thanh."
Thời Thanh hí ha hí hửng chạm gò má hắn một cái.
Vững vững vàng vàng chế trụ nam nhân đang dùng ánh mắt bé ngoan nhìn mình, mặt kề sát trên áo khoác hắn, xúc cảm thân quen tràn đến:
【 Thống bảo bảo, mày có thể đi tu [ Đạo đức kinh ] được rồi. 】
Hệ thống: 【... 】
Nó cũng thành thục chui tọt vào không gian trống.
Không liên quan gì mình.
Chỉ cần kí chủ không bị bắt nạt là tốt rồi.
Tuy rằng nhìn vào, thể nào cũng chỉ có kí chủ bắt nạt người ta.
※※※
Khi Ân Minh Tranh tỉnh lại, liền cảm thấy eo có chút đau, chân tay có chút tê.
Hắn định giơ tay lên, lại phát hiện hai tay của mình đang bị cột chặt.
Ân Minh Tranh: "?"
Vừa gian nan cúi đầu nhìn thì thấy được Thời Thanh.
Thiếu niên nằm úp sấp ở trên người hắn, mặt dán vào lòng mình.
—— dùng kia trọng lượng mấy tấn kia.
Chả trách hắn cảm thấy được tim rầu rĩ khó chịu.
"Ngươi tỉnh rồi."
Thời Thanh nghe được động tĩnh, nâng mắt, giữ nguyên tư thế nằm úp mà nhìn, duỗi ngón tay trắng nhỏ, đầu ngón tay chọc chọc khuôn mặt anh tuấn của nam nhân.
Ký ức dần dần quay lại, Ân Minh Tranh rốt cục ý thức được chuyện vừa xảy ra.
Nói thật, thời điểm cảm nhận được dược hiệu, hắn đúng là có nghĩ tới thuận theo nước chảy mây trôi viên mãn hài hòa với Thời Thanh.
Mà không hề nghĩ đến, vừa thả lỏng cái, hắn liền vô lực, chuyện đã xảy ra, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào ký ức.
Càng nghĩ tới chính là, hai tiếng qua, hắn hoàn toàn là bị Thời Thanh đè làm chuyện người lớn.
Ân Minh Tranh giật giật môi, cảm thấy được miệng mình có chút sưng.
Hắn có phải là nên vui mừng, vì Thời Thanh cái gì cũng không hiểu, nên cho dù Ân Minh Tranh bị áp chế toàn diện, hai người cũng chỉ là ân ái hai giờ.
Tuy thanh thủy tới bức bối.
Mà chuyện người lớn cũng chỉ là nửa vời.
Vương của chủng tộc Cơ Giới rốt cuộc tỉ mỉ nghiên cứu vấn đề kia của nhân loại một chút, dẫn đến Ân Minh Tranh trúng thuốc lại bị người áp chế, bị trêu tới mức phát tiết, Ân Minh Tranh quyết định chôn sâu trong lòng.
Quá mất mặt.
Cũng may, chỉ có Thời Thanh chứng kiến một màn mất mặt này của hắn.
Nam nhân rất gian nan dùng dị năng cởi trói hay tay mình, bởi vì thời gian bị cột quá dài, nên tay tê tới mức run rẩy.
Tay Ân Minh Tranh cứ như run, cẩn thận từng li từng tí một ôm Thời Thanh nằm nhoài trên người mình.
"Cùng anh về nhà đi, có được không?"
"Ngươi nói ta là em trai ngươi."
Sau khi buồn bực phun ra câu này, thiếu niên có chút không cao hứng ngẩng mặt lên, nhìn thẳng mắt Ân Minh Tranh: "Nhân loại các ngươi, anh em không thể làm bạn đời."
"Là anh sai rồi, em không phải em trai anh, là bạn đời của anh."
Ân Minh Tranh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt run run của thiếu niên: "Chúng ta kết hôn, để toàn bộ căn cứ đều biết chúng ta là bạn đời, có được không?"
"Được liền."
Thời Thanh rất thoải mái đồng ý, chỉ là rất nhanh, cậu liền buồn bực: "Nhưng có phải nam nam nhân loại không thể kết hôn không?"
Ân Minh Tranh một bên an ủi thiếu niên, vừa cảm thụ bủn rủn ở eo, ở đáy lòng ghi thù Nhạc Du Nguyên.
Quả nhiên lòng lang dạ thú, nếu không thì sao lại nói mấy lời này với Thời Thanh.
Tay ôm thiếu niên của hắn siết chặt lại, như sợ mình buông lỏng tay thì người trong lòng sẽ chạy mất vậy, âm thanh trầm thấp từ tính cam kết: "Tất nhiên có thể."
"Chỉ cần Thời Thanh muốn, anh sẽ làm được."
Ngược lại căn cứ này, cũng đến lúc đổi dời rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất