Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 17: Ngoại truyện: Lý do Đoàn Văn Tranh luyện acc cho Tiết Lan

Trước Sau
Edit: Kidoisme.

Sau khi tắm xong, Đoàn Văn Tranh vừa đi đến phòng ngủ, chỉ thấy một chiếc máy tính đang bật cùng với một chút ánh sáng nhỏ lẻ ở tủ đầu giường. Người trên giường nằm co lại giống như cố gắng chiếm nửa giường, đang ngủ say.

Đoàn Văn Tranh tự giác bật chế độ đi nhẹ nói khẽ.

Phòng ngủ của Tiết Lan khá lớn nhưng giường lại là giường đơn, tuy cậu ở một mình thì rộng, nhưng nếu thêm một con gấu như Đoàn Văn Tranh vào nữa thì chắc chắn là chật.

Nghe được tiếng động, Tiết Lan mơ mơ màng màng tự động dịch người vào trong.

Ngoan không chịu nổi.

Đoàn Văn Tranh đi qua, nằm xuống gối mềm bên cạnh cậu, hô hấp không nhịn được phả chậm xuống dưới.

Người bên cạnh giống như sợ anh không có chỗ nằm, tiếp tục dịch về bên trong, lông mi vừa dài vừa cong dưới ánh đèn trông vô cùng mềm mại.

Đoàn Văn Tranh nghiêng người, không nhịn được tiến lại gần phía cậu.

Tiết Lan vẫn không chịu mở mắt.

Nhưng vẫn cảm nhận được nguồn nhiệt, lùi nữa, lùi mãi.



Đoàn Văn Tranh đùa giai, cậu càng chạy thì anh càng tiến.

Tiết Lan cảm thấy mình đang bị vây kín, sau lưng là tường trước mặt là idol, đôi mắt cậu miễn cưỡng hé ra một khe nhỏ, dưới ánh đèn mờ khó hiểu nhìn Đoàn Văn Tranh.

Anh theo bản năng nuốt nước miếng, giọng khàn khàn: "Bé con...."

Ổ chăn đang chụm lại thành một cục bỗng được xốc lên, dưới sự kinh ngạc của Đoạn Văn Tranh, Tiết Lan quấn anh vào trong lòng.

Nháy mắt, Đoàn Văn Tranh cảm nhận được sự ấm áp bao bọc lấy thân thể mình.

Anh ngẩn ra.

Ánh mắt Đoàn Văn Tranh hoảng hốt nhìn về phía cục bông mềm mềm trước mặt, cục bông đó không hề hay biết gì cả, không phòng bị ôm chặt anh rồi hài lòng nhắm mắt đi ngủ.

"Giường bé lắm...anh chịu một chút....ngủ ngon..."

Âm thanh của Tiết Lan rất mềm mại, mùi sữa tắm như lông chim phe phẩy qua chóp mũi của Đoàn Văn Tranh.

Người trong ngực anh, mềm như một con mèo nhỏ...

Đoàn Văn Tranh hồi hồn, một lần nữa xoay người nhìn trần nhà, lại xuất hồn...



Anh vội vàng gạch hết mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu rồi ném vào thùng rác, cố gắng niệm kinh cho vơi nỗi lòng.

Chẳng biết qua bao lâu, người bên cạnh đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, tiếng hít thở bình yên, còn Đoàn Văn Tranh thì hai mắt vẫn mở thao láo.

Anh thấp giọng chửi bậy một tiếng, cảm thán nếu mình còn nằm đây nữa chắc cũng khỏi làm người mà thành súc sinh luôn, vội vàng ngồi dậy nhìn thấy màn hình còn đang sáng....

- ----

Mập Mạp: Cho nên hai người cả đêm cũng chẳng làm gì nhau??? Tranh ca, em hỏi này, anh không được hở????

Đoàn Văn Tranh:? Chưa phát sinh là sao? Vợ tôi còn chủ động ôm tôi ngủ đấy nhá, chẳng qua tôi là đệ nhất chính nhân quân t....

Mập Mạp: Thôi khỏi trình bày, em biết là anh không được.

Đoàn Văn Tranh:????

Tiết Lan: Mama (Baba) của một đứa con nhớn!!! Tuyệt đối không được để con lạnh!!!!!

- ----

Kidoisme: Nay hông đăng được chương dài mình bù một ngoại truyện nho nhỏ nha....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau