Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam
Chương 22: Livestream
Edit: Kidoisme - [Không reup]
Trận chiến ở những phút cuối đã xảy ra biến chuyển nghịch thiên.
Thanh máu của cả Tiết Lan và Ôn Diễn cùng nhau tụt xuống mức thấp nhất, hai người không hẹn mà gặp đồng thời lùi về phía sau công trình che chắn.
Đây không đơn giản chỉ là một trận đấu súng, mà giống như một cuộc chiến sống còn nhiều hơn.
Cùng hết máu, cùng diệt vong.
Một trận đấu đang lệch hắn về một bên do sự chênh lệch giữa hai tải khoản. Không ai quan tâm, không ai để ý, mỗi người đều chỉ còn một tia máu, mang theo khát vọng muốn bắn chết đối thủ, thắng bại được tính bằng những viên đạn bắn ra.
Tiết Lan đang chăm chú hồi máu, sau đó dứt khoát cắn răng cắt ngang, cầm súng lên tìm kiếm chính xác vị trí của Ôn Diễn.
Đây là một nước đi mạo hiểm.
Kể cả cậu có dụ được Ôn Diễn ra khỏi điểm chắn vài giây thì chưa chắc viên đạn của Tiết Lan có khả năng trúng đích.
Tiết Lan lắc mình vào sau một bên che chắn khác, ánh mắt cậu ghim chặt vào nơi vừa xác định được là vị trí của Ôn Diễn, nhanh chóng quyết định lao ra ngoài, thẳng đến chỗ hắn đang ẩn nấp.
Cậu biết được nếu mình lựa chọn hướng đi này sẽ không có cách nào tránh được viên đạn của tay đột kích số một, điều đó đồng nghĩa với việc cậu sẽ chết, con nai trong ngực Tiết Lan không ngừng sợ hãi, tính toán tất cả những khả năng lớn nhỏ khác nhau, nhưng điều cậu không ngờ đến nhất, chính là đoán đúng vị trí của Ôn Diễn!
Hai người ở hai đầu khác nhau, giống như một đoạn thẳng lấy vật chắn làm trung điểm.
Tiết Lan hơi dừng hô hấp, sau khi tính toán một lúc thì cất súng, lôi con dao cùn hướng về phía sau công trình che chắn.
Đột nhiên có bóng người lóe lên, như là đã phát hiện mình khó tránh khỏi nhát chém của cậu, đành phải sử dụng chiêu cuối, gần như biến mất khỏi bản đồ.
Kỹ năng Ẩn thân!
Tiết Lan nhanh chóng nghiêng đầu đồng thời quẳng là kỹ năng trị liệu cho bản thân, thanh máu nhấp nháy vừa nãy cũng được bổ sung một chút.
Chỉ cần chậm 0.1 giây nữa thôi nhân vật của cậu chắc chắn sẽ ngã xuống.
Tình huống nghìn cân treo sợi tóc khiến nhiệt huyết trong người Tiết Lan sôi sùng sục, bàn tay nắm chuột cũng không tự chủ run lên, cậu không do dự vung giao về một hướng trong không khí.
Âm thanh đụng chạm da thịt theo tai nghe truyền đến, nhưng một dao này của Tiết Lan cũng không lấy được mạng của đối phương mà chỉ khiến hắn hiện hình.
Hai người đồng thời cùng nhau vung dao lên một lần nữa!
Giao diện trò chơi kết thúc, chỉ trong nháy mắt thắng bại đã có kết quả!
Ánh mắt Ôn Diễn nhìn màn hình có chút nghiêm túc đến đáng sợ.
Đây chỉ đơn giản là một trận solo, mục đích ban đầu của hắn cũng chỉ muốn thăm dò trình độ của một học viên đột kích mới để xem người nọ có đủ tư chất hay không? Nhưng giờ phút này, chỉ có hắn rõ ràng, hắn hoàn toàn không thể đoán định được kết quả lần so tài vừa rồi.
Số liệu được tổng kết nhanh chóng, trên màn hình hai người đồng thời hiện ra bảng xếp hạng thắng thua.
Tiết Lan đang nín thở cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi dài nhẹ nhõm---
Cậu đã thua, đây là một điều Tiết Lan có thể đoán được từ trước. Đây là Wind của [Tận thế] không một người nào có chiến thắng được hắn khi chỉ dựa vào ý chí.
Nhưng cơ hội được cùng vị thần này đánh một trận đã đời đã đủ là Tiết Lan kích động đến mức đổ mồ hôi ròng ròng.
Chỉ kém chiến thắng chưa đến một giây.
Kết quả đó đã vượt xa mong muốn của Tiết Lan.
Huống hồ cậu mới chỉ thua ván đầu tiên trong ba ván quyết thắng thua.
Góc phải màn hình vang lên tiếng nhắc nhở mời vào trận tiếp theo, Tiết Lan không chút suy nghĩ bấm đồng ý.
Tiết Lan không có cách nào liệt mình và danh sách đối thủ của Ôn Diễn, gần như chỉ là trong một trận đấu cũng đủ để hắn đánh giá được cách chơi cũng như cách di chuyển của cậu. Tiết Lan không biết mình có nên đánh hết ba trận này hay không, nhưng cuối cùng lại đồng ý, tự nhủ với lòng mình rằng nhất định phải cân nhắc từng đường đi nước bước cho thật cẩn thận, tránh lặp lại bất kỳ một thao tác sai lầm nào.
Nhưng giao diện trò chơi còn chưa bắt đầu, một giọng nói tức giận vang lên phía sau, cắt ngang hai người-
"Không được đánh với loại người này." . Ngôn Tình Sắc
Tiết Lan kinh ngạc ngẩng đầu, quay lại nhìn về phía sau.
"Cô ta vẫn ngựa quen đường cũ, muốn ké anh để nổi tiếng thôi." Đặng Duệ Thu vừa nói vừa chán ghét nhìn Tiết Lan: "Trận solo ban nãy cô ta Live, hiện tại trên mạng đều truyền tay nhau xem, cô ta muốn làm gì đã quá rõ ràng rồi, căn bản chỉ muốn vịn vào trận đấu đó để ké chút fame cho mình!"
"Tôi không livestream." Tiết Lan ngạc nhiên, khẳng định chắc chắn.
"Thế cô dám nói cô không biết kênh livestream của Nozuonodie này không?"
Hô hấp của Tiết Lan cứng lại, nhiệt huyết vừa mới bùng cháy sau trận đấu vừa rồi bị dập tắt không còn lại gì. Cậu vội vàng thoát trận, cả danh sách bạn bè chỉ có bốn người, rất nhanh tìm được ID của Mập Mạp...Quả nhiên đang ở trạng thái quan sát.
Tâm trạng Tiết Lan nháy mắt chìm vào đáy cốc, bất chấp đã vào trận, vội vàng click mở khung chat riêng với Mập Mạp.
"Xin lỗi, tôi..." Tiết Lan hiểu rõ cậu có trăm cái miệng cũng không giải thích được, chỉ có thể im lặng nhận sai: "Chuyện này là do tôi sơ ý, tôi xin lỗi."
"Xin lỗi có ích gì? Cô bạo rồi đấy, cọ nhiệt độ người ta hai lần, mục đích đạt được rồi còn gì?"
Đặng Duệ Thu vứt topic đang được quan tâm nhất trên mạng ra, lạnh lùng nói: "Nhìn xem, có rất nhiều người nói chuyện giúp cô đấy, đều nói thời đại của Wind hết rồi, bị một thực tập sinh đánh cho te tua."
Ánh mắt Tiết Lan hoảng hốt nhìn màn hình di động của hắn.---
@Dương Liễu Phong: Tay đột kích này ngầu đét, mẹ nó thực sự là BabyCandy hả? Y tá chơi nát như vậy không ngờ hóa ra nghề chính là Đột Kích hả?
@Trên giấy xem đao: Đù má ai tin BabyCandytrong hiện thực là một Loli mềm nhũn? Ủa đột biến gen à? Hàng này mà là Loli chắc chết!
@Gấu trúc ăn măng chua: Thời đại của Wind đã hết rồi, các anh chị em đều nhìn hắn chơi game lớn lên, cuối cùng cũng đi được đến cuối thời hoàng kim, giải nghệ đi.
@Thời đại của Wind còn đâu: Một đứa con gái cũng không chơi lại, Wind hết rồi.
@Chỉ yêu Wind: Tôi chửi BabyCandy hơn một năm nay...tự nhiên thấy cô ta cũng ngầu là chuyện khỉ gió gi? Đù má soái vãi, vì Diễn thần mà lén luyện Đột Kích, còn sợ hắn khó xử nên nữ giả nam trang đi đánh chuyên nghiệp???
@Hóng Wind ngã xuống thần đàn: Haha, chắc wind cũng bị fan não tàn làm cảm động rồi.
@Diễn thần là thần duy nhất: Ủa chứ không phải trại huấn luyện không cho phép livestream để bảo mật hay sao? Không ai thèm quản hở?
....
"Tôi..." Trong lòng Tiết Lan hoàn toàn lạnh lẽo. Cậu cúi đầu liên tục xin lỗi: "Là tôi không đúng, tôi sẽ làm sáng tỏ, tôi xin lỗi...."
"Em ấy chỉ chơi một trận solo, một không trực tiếp livestream, hai không phạm quy, dựa vào đâu bắt em ấy xin lỗi."
Giọng nói quen thuộc cắt ngang lời nói của Tiết Lan. Rõ ràng trong đó hàm chứa ý cười không rõ nghĩa nhưng vẫn khiến lòng người rét run.
Tiết Lan ngạc nhiên quay lại, ánh mắt của cả ba người không hẹn mà cùng nhìn về hướng Đoàn Văn Tranh đang đứng dựa vào cửa.
"Quy định của trại huấn luyện ghi rõ ràng không thể tự tiện livestream, nếu làm trái sẽ bị đuổi thẳng!"
Đoàn Văn Tranh cười nhạo, đi đến gần hắn: "Thế thời gian huấn luyện qua rồi, cậu dựa vào đâu nói trận solo này phạm quy?"
"Mày?!"
"Thôi được rồi."
Ôn Diễn trầm mặc cất lời, hắn đứng dậy nói với Đặng Duệ Thu: "Tùy tiện chơi một trận thôi, không phải thi đấu, kể cả có livestream cũng không có vấn đề gì. Huống hồ tôi là chủ phòng, là lỗi của tôi đã quên tắt hình thức quan sát."
Ý tứ che chở rõ rệt của Ôn Diễn không chỉ khiến cho Đặng Duệ Thu sững sờ mà còn khiến cho Tiết Lan ngạc nhiên, vội vàng nhìn hắn.
Không thể nghi ngờ, Ôn Diễn nổi tiếng nghiêm túc trong giới, hắn luôn cư xử đúng theo quy định, nhưng hắn lại chưa từng tỏ thái độ với mấy lời đồn đại bên ngoài. Sự việc hôm nay xảy ra đột ngột nhưng rõ ràng Ôn Diễn đang nhận hết lỗi về mình.
Đặng Duệ Thu hoảng hốt nhìn Ôn Diễn, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Sau một lúc lâu, hắn ta xách balo của mình lên, quay đầu bước nhanh khỏi phòng huấn luyện.
"Diễn thần, anh không cần phải như vậy." Tiết Lan hít sâu một hơi: "Chuyện này cũng có trách nhiệm của tôi, tôi sẽ cố gắng cứu vớt, xin lỗi."
Mặc kệ do cậu hay không, suy cho cùng Ôn Diễn tự nhiên vớ phải tai bay vạ gió, Tiết Lan nhìn người trên mạng nói quá khó nghe, tuy không phải nói cậu nhưng Tiết Lan cũng chẳng vui vẻ mấy.
Ôn Diễn có vẻ không để ý lắm, thuận miệng nói: "Em đánh không tồi, phản ứng với kỹ năng đều rất tốt, nhưng một lần nữa tôi phải nhấn mạnh kỹ năng bổ trợ rất quan trọng, tất cả các tay đột kích đều nên mang Tốc Biến và Ẩn thân."
Hắn bỏ qua đề tài ban nãy khiến Tiết Lan một lần nữa mở mang tầm mắt. Sau khi lấy lại tinh thần, nhận ra Ôn Diễn vừa khen mình, trên mặt không nhịn được đỏ lên.
"Vâng." Tiết Lan rũ mắt, thấp giọng đáp.
"Chơi tiếp không?"
"Ba giờ sáng rồi." Đoàn Văn Tranh tùy tiện khoác tay lên vai Tiết Lan, lười nhác ngáp ngủ: "Huấn luyện viên Ôn, sức khỏe của học viên rất quan trọng đấy."
Ôn Diễn hơi giật mình, lúc này mới quay sang ngó đồng hồ.
Trải qua sự việc vừa rồi Tiết Lan cũng chả còn tâm trạng chơi tiếp nữa, cậu phát hiện ra đã hơi muộn, vội vàng nói với Ôn Diễn: "Quấy rầy rồi, còn có hôm nay tôi thực sự xin lỗi, Diễn thần, anh cũng nghỉ ngơi một chút đi."
"Huấn luyện quan trọng, chú ý sức khỏe." Ôn Diễn tắt máy tính, nhíu mày liếc qua cánh tay đặt trên vai Tiết Lan, không vui xoay người rời khỏi phòng huấn luyện.
Tất nhiên Tiết Lan nhận ra ánh mắt biến hóa của Ôn Diễn, khẩn trương nhẹ nhàng cầm cánh tay Đoàn Văn Tranh kéo xuống.
Nhưng Đoàn Văn Tranh lại thuận thế cầm bả vai cậu kéo vào lòng, động tác đó khiến cả người Tiết Lan như bị ôm trong vòng tay của anh.
Tiết Lan sợ Ôn Diễn hiểu lầm Đoàn Văn Tranh, vội vàng đẩy đẩy cánh tay anh, khổ nỗi rắn hệt như đá, cuối cùng đành phải thở dài nói: "Reset..."
"Mấy giờ rồi, không chịu đi ngủ?" Đoàn Văn Tranh ngáp không biết bao nhiêu lần, ánh mắt xuyên qua bóng tối ngắm gương mặt đỏ bừng bừng của bạn nhỏ: "Có phải em đã quên....ngày mai anh thi đấu không?"
"Không quên." Tiết Lan vội vàng xua xua tay, cậu làm sao quên nổi lịch thi đấu của anh? Nhưng đột nhiên Tiết Lan nhớ ra gì đó, hô nhỏ: "Mai anh thi đấu rồi sao còn chưa đi ngủ..."
Đoàn Văn Tranh rũ mắt nhìn cậu đang khẩn trương: "Anh sợ có ai đó không được anh xách đi thì sẽ không biết đường về ngủ."
Tiết Lan xấu hổ gãi gãi bên tóc bị tai nghe ép lộn xộn, không phủ nhận lời anh nói, nhưng Đoàn Văn Tranh dựa gần cậu quá, hai tai của Tiết Lan lại đỏ bừng lên rồi.
"Đều là con trai cả..." Tay của Đoàn Văn Tranh chạm nhẹ vào vai cậu, thuận tiện dựa sát hơn, tỉ mỉ đánh giá vẻ co quắp của Tiết Lan, ánh mắt vừa thâm thúy vừa âm u: "Em đỏ mặt cái gì?"
- --
Kidoisme: Tui hiện hồn sồi đây
Trận chiến ở những phút cuối đã xảy ra biến chuyển nghịch thiên.
Thanh máu của cả Tiết Lan và Ôn Diễn cùng nhau tụt xuống mức thấp nhất, hai người không hẹn mà gặp đồng thời lùi về phía sau công trình che chắn.
Đây không đơn giản chỉ là một trận đấu súng, mà giống như một cuộc chiến sống còn nhiều hơn.
Cùng hết máu, cùng diệt vong.
Một trận đấu đang lệch hắn về một bên do sự chênh lệch giữa hai tải khoản. Không ai quan tâm, không ai để ý, mỗi người đều chỉ còn một tia máu, mang theo khát vọng muốn bắn chết đối thủ, thắng bại được tính bằng những viên đạn bắn ra.
Tiết Lan đang chăm chú hồi máu, sau đó dứt khoát cắn răng cắt ngang, cầm súng lên tìm kiếm chính xác vị trí của Ôn Diễn.
Đây là một nước đi mạo hiểm.
Kể cả cậu có dụ được Ôn Diễn ra khỏi điểm chắn vài giây thì chưa chắc viên đạn của Tiết Lan có khả năng trúng đích.
Tiết Lan lắc mình vào sau một bên che chắn khác, ánh mắt cậu ghim chặt vào nơi vừa xác định được là vị trí của Ôn Diễn, nhanh chóng quyết định lao ra ngoài, thẳng đến chỗ hắn đang ẩn nấp.
Cậu biết được nếu mình lựa chọn hướng đi này sẽ không có cách nào tránh được viên đạn của tay đột kích số một, điều đó đồng nghĩa với việc cậu sẽ chết, con nai trong ngực Tiết Lan không ngừng sợ hãi, tính toán tất cả những khả năng lớn nhỏ khác nhau, nhưng điều cậu không ngờ đến nhất, chính là đoán đúng vị trí của Ôn Diễn!
Hai người ở hai đầu khác nhau, giống như một đoạn thẳng lấy vật chắn làm trung điểm.
Tiết Lan hơi dừng hô hấp, sau khi tính toán một lúc thì cất súng, lôi con dao cùn hướng về phía sau công trình che chắn.
Đột nhiên có bóng người lóe lên, như là đã phát hiện mình khó tránh khỏi nhát chém của cậu, đành phải sử dụng chiêu cuối, gần như biến mất khỏi bản đồ.
Kỹ năng Ẩn thân!
Tiết Lan nhanh chóng nghiêng đầu đồng thời quẳng là kỹ năng trị liệu cho bản thân, thanh máu nhấp nháy vừa nãy cũng được bổ sung một chút.
Chỉ cần chậm 0.1 giây nữa thôi nhân vật của cậu chắc chắn sẽ ngã xuống.
Tình huống nghìn cân treo sợi tóc khiến nhiệt huyết trong người Tiết Lan sôi sùng sục, bàn tay nắm chuột cũng không tự chủ run lên, cậu không do dự vung giao về một hướng trong không khí.
Âm thanh đụng chạm da thịt theo tai nghe truyền đến, nhưng một dao này của Tiết Lan cũng không lấy được mạng của đối phương mà chỉ khiến hắn hiện hình.
Hai người đồng thời cùng nhau vung dao lên một lần nữa!
Giao diện trò chơi kết thúc, chỉ trong nháy mắt thắng bại đã có kết quả!
Ánh mắt Ôn Diễn nhìn màn hình có chút nghiêm túc đến đáng sợ.
Đây chỉ đơn giản là một trận solo, mục đích ban đầu của hắn cũng chỉ muốn thăm dò trình độ của một học viên đột kích mới để xem người nọ có đủ tư chất hay không? Nhưng giờ phút này, chỉ có hắn rõ ràng, hắn hoàn toàn không thể đoán định được kết quả lần so tài vừa rồi.
Số liệu được tổng kết nhanh chóng, trên màn hình hai người đồng thời hiện ra bảng xếp hạng thắng thua.
Tiết Lan đang nín thở cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi dài nhẹ nhõm---
Cậu đã thua, đây là một điều Tiết Lan có thể đoán được từ trước. Đây là Wind của [Tận thế] không một người nào có chiến thắng được hắn khi chỉ dựa vào ý chí.
Nhưng cơ hội được cùng vị thần này đánh một trận đã đời đã đủ là Tiết Lan kích động đến mức đổ mồ hôi ròng ròng.
Chỉ kém chiến thắng chưa đến một giây.
Kết quả đó đã vượt xa mong muốn của Tiết Lan.
Huống hồ cậu mới chỉ thua ván đầu tiên trong ba ván quyết thắng thua.
Góc phải màn hình vang lên tiếng nhắc nhở mời vào trận tiếp theo, Tiết Lan không chút suy nghĩ bấm đồng ý.
Tiết Lan không có cách nào liệt mình và danh sách đối thủ của Ôn Diễn, gần như chỉ là trong một trận đấu cũng đủ để hắn đánh giá được cách chơi cũng như cách di chuyển của cậu. Tiết Lan không biết mình có nên đánh hết ba trận này hay không, nhưng cuối cùng lại đồng ý, tự nhủ với lòng mình rằng nhất định phải cân nhắc từng đường đi nước bước cho thật cẩn thận, tránh lặp lại bất kỳ một thao tác sai lầm nào.
Nhưng giao diện trò chơi còn chưa bắt đầu, một giọng nói tức giận vang lên phía sau, cắt ngang hai người-
"Không được đánh với loại người này." . Ngôn Tình Sắc
Tiết Lan kinh ngạc ngẩng đầu, quay lại nhìn về phía sau.
"Cô ta vẫn ngựa quen đường cũ, muốn ké anh để nổi tiếng thôi." Đặng Duệ Thu vừa nói vừa chán ghét nhìn Tiết Lan: "Trận solo ban nãy cô ta Live, hiện tại trên mạng đều truyền tay nhau xem, cô ta muốn làm gì đã quá rõ ràng rồi, căn bản chỉ muốn vịn vào trận đấu đó để ké chút fame cho mình!"
"Tôi không livestream." Tiết Lan ngạc nhiên, khẳng định chắc chắn.
"Thế cô dám nói cô không biết kênh livestream của Nozuonodie này không?"
Hô hấp của Tiết Lan cứng lại, nhiệt huyết vừa mới bùng cháy sau trận đấu vừa rồi bị dập tắt không còn lại gì. Cậu vội vàng thoát trận, cả danh sách bạn bè chỉ có bốn người, rất nhanh tìm được ID của Mập Mạp...Quả nhiên đang ở trạng thái quan sát.
Tâm trạng Tiết Lan nháy mắt chìm vào đáy cốc, bất chấp đã vào trận, vội vàng click mở khung chat riêng với Mập Mạp.
"Xin lỗi, tôi..." Tiết Lan hiểu rõ cậu có trăm cái miệng cũng không giải thích được, chỉ có thể im lặng nhận sai: "Chuyện này là do tôi sơ ý, tôi xin lỗi."
"Xin lỗi có ích gì? Cô bạo rồi đấy, cọ nhiệt độ người ta hai lần, mục đích đạt được rồi còn gì?"
Đặng Duệ Thu vứt topic đang được quan tâm nhất trên mạng ra, lạnh lùng nói: "Nhìn xem, có rất nhiều người nói chuyện giúp cô đấy, đều nói thời đại của Wind hết rồi, bị một thực tập sinh đánh cho te tua."
Ánh mắt Tiết Lan hoảng hốt nhìn màn hình di động của hắn.---
@Dương Liễu Phong: Tay đột kích này ngầu đét, mẹ nó thực sự là BabyCandy hả? Y tá chơi nát như vậy không ngờ hóa ra nghề chính là Đột Kích hả?
@Trên giấy xem đao: Đù má ai tin BabyCandytrong hiện thực là một Loli mềm nhũn? Ủa đột biến gen à? Hàng này mà là Loli chắc chết!
@Gấu trúc ăn măng chua: Thời đại của Wind đã hết rồi, các anh chị em đều nhìn hắn chơi game lớn lên, cuối cùng cũng đi được đến cuối thời hoàng kim, giải nghệ đi.
@Thời đại của Wind còn đâu: Một đứa con gái cũng không chơi lại, Wind hết rồi.
@Chỉ yêu Wind: Tôi chửi BabyCandy hơn một năm nay...tự nhiên thấy cô ta cũng ngầu là chuyện khỉ gió gi? Đù má soái vãi, vì Diễn thần mà lén luyện Đột Kích, còn sợ hắn khó xử nên nữ giả nam trang đi đánh chuyên nghiệp???
@Hóng Wind ngã xuống thần đàn: Haha, chắc wind cũng bị fan não tàn làm cảm động rồi.
@Diễn thần là thần duy nhất: Ủa chứ không phải trại huấn luyện không cho phép livestream để bảo mật hay sao? Không ai thèm quản hở?
....
"Tôi..." Trong lòng Tiết Lan hoàn toàn lạnh lẽo. Cậu cúi đầu liên tục xin lỗi: "Là tôi không đúng, tôi sẽ làm sáng tỏ, tôi xin lỗi...."
"Em ấy chỉ chơi một trận solo, một không trực tiếp livestream, hai không phạm quy, dựa vào đâu bắt em ấy xin lỗi."
Giọng nói quen thuộc cắt ngang lời nói của Tiết Lan. Rõ ràng trong đó hàm chứa ý cười không rõ nghĩa nhưng vẫn khiến lòng người rét run.
Tiết Lan ngạc nhiên quay lại, ánh mắt của cả ba người không hẹn mà cùng nhìn về hướng Đoàn Văn Tranh đang đứng dựa vào cửa.
"Quy định của trại huấn luyện ghi rõ ràng không thể tự tiện livestream, nếu làm trái sẽ bị đuổi thẳng!"
Đoàn Văn Tranh cười nhạo, đi đến gần hắn: "Thế thời gian huấn luyện qua rồi, cậu dựa vào đâu nói trận solo này phạm quy?"
"Mày?!"
"Thôi được rồi."
Ôn Diễn trầm mặc cất lời, hắn đứng dậy nói với Đặng Duệ Thu: "Tùy tiện chơi một trận thôi, không phải thi đấu, kể cả có livestream cũng không có vấn đề gì. Huống hồ tôi là chủ phòng, là lỗi của tôi đã quên tắt hình thức quan sát."
Ý tứ che chở rõ rệt của Ôn Diễn không chỉ khiến cho Đặng Duệ Thu sững sờ mà còn khiến cho Tiết Lan ngạc nhiên, vội vàng nhìn hắn.
Không thể nghi ngờ, Ôn Diễn nổi tiếng nghiêm túc trong giới, hắn luôn cư xử đúng theo quy định, nhưng hắn lại chưa từng tỏ thái độ với mấy lời đồn đại bên ngoài. Sự việc hôm nay xảy ra đột ngột nhưng rõ ràng Ôn Diễn đang nhận hết lỗi về mình.
Đặng Duệ Thu hoảng hốt nhìn Ôn Diễn, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Sau một lúc lâu, hắn ta xách balo của mình lên, quay đầu bước nhanh khỏi phòng huấn luyện.
"Diễn thần, anh không cần phải như vậy." Tiết Lan hít sâu một hơi: "Chuyện này cũng có trách nhiệm của tôi, tôi sẽ cố gắng cứu vớt, xin lỗi."
Mặc kệ do cậu hay không, suy cho cùng Ôn Diễn tự nhiên vớ phải tai bay vạ gió, Tiết Lan nhìn người trên mạng nói quá khó nghe, tuy không phải nói cậu nhưng Tiết Lan cũng chẳng vui vẻ mấy.
Ôn Diễn có vẻ không để ý lắm, thuận miệng nói: "Em đánh không tồi, phản ứng với kỹ năng đều rất tốt, nhưng một lần nữa tôi phải nhấn mạnh kỹ năng bổ trợ rất quan trọng, tất cả các tay đột kích đều nên mang Tốc Biến và Ẩn thân."
Hắn bỏ qua đề tài ban nãy khiến Tiết Lan một lần nữa mở mang tầm mắt. Sau khi lấy lại tinh thần, nhận ra Ôn Diễn vừa khen mình, trên mặt không nhịn được đỏ lên.
"Vâng." Tiết Lan rũ mắt, thấp giọng đáp.
"Chơi tiếp không?"
"Ba giờ sáng rồi." Đoàn Văn Tranh tùy tiện khoác tay lên vai Tiết Lan, lười nhác ngáp ngủ: "Huấn luyện viên Ôn, sức khỏe của học viên rất quan trọng đấy."
Ôn Diễn hơi giật mình, lúc này mới quay sang ngó đồng hồ.
Trải qua sự việc vừa rồi Tiết Lan cũng chả còn tâm trạng chơi tiếp nữa, cậu phát hiện ra đã hơi muộn, vội vàng nói với Ôn Diễn: "Quấy rầy rồi, còn có hôm nay tôi thực sự xin lỗi, Diễn thần, anh cũng nghỉ ngơi một chút đi."
"Huấn luyện quan trọng, chú ý sức khỏe." Ôn Diễn tắt máy tính, nhíu mày liếc qua cánh tay đặt trên vai Tiết Lan, không vui xoay người rời khỏi phòng huấn luyện.
Tất nhiên Tiết Lan nhận ra ánh mắt biến hóa của Ôn Diễn, khẩn trương nhẹ nhàng cầm cánh tay Đoàn Văn Tranh kéo xuống.
Nhưng Đoàn Văn Tranh lại thuận thế cầm bả vai cậu kéo vào lòng, động tác đó khiến cả người Tiết Lan như bị ôm trong vòng tay của anh.
Tiết Lan sợ Ôn Diễn hiểu lầm Đoàn Văn Tranh, vội vàng đẩy đẩy cánh tay anh, khổ nỗi rắn hệt như đá, cuối cùng đành phải thở dài nói: "Reset..."
"Mấy giờ rồi, không chịu đi ngủ?" Đoàn Văn Tranh ngáp không biết bao nhiêu lần, ánh mắt xuyên qua bóng tối ngắm gương mặt đỏ bừng bừng của bạn nhỏ: "Có phải em đã quên....ngày mai anh thi đấu không?"
"Không quên." Tiết Lan vội vàng xua xua tay, cậu làm sao quên nổi lịch thi đấu của anh? Nhưng đột nhiên Tiết Lan nhớ ra gì đó, hô nhỏ: "Mai anh thi đấu rồi sao còn chưa đi ngủ..."
Đoàn Văn Tranh rũ mắt nhìn cậu đang khẩn trương: "Anh sợ có ai đó không được anh xách đi thì sẽ không biết đường về ngủ."
Tiết Lan xấu hổ gãi gãi bên tóc bị tai nghe ép lộn xộn, không phủ nhận lời anh nói, nhưng Đoàn Văn Tranh dựa gần cậu quá, hai tai của Tiết Lan lại đỏ bừng lên rồi.
"Đều là con trai cả..." Tay của Đoàn Văn Tranh chạm nhẹ vào vai cậu, thuận tiện dựa sát hơn, tỉ mỉ đánh giá vẻ co quắp của Tiết Lan, ánh mắt vừa thâm thúy vừa âm u: "Em đỏ mặt cái gì?"
- --
Kidoisme: Tui hiện hồn sồi đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất