Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam
Chương 35: Bố anh rất nhớ em
Edit: Kidoisme
“Có không?”
Chu Khán Thanh vừa kéo quái vừa ngó sang chỗ hai người Đoàn Văn Tranh và Tiết Lan.
Tiết Lan chạy qua hòm xác của Boss, nhặt một lúc lại đứng lên: “Không có.”
Chu Khán Thanh miễn cưỡng chống hai mí mắt díu lại với nhau. Y nhìn qua đồng đồ đã nhảy đến hai giờ sáng, đám đồng đội ngồi cạnh đều đã bỏ cuộc đi về ngủ, không khỏi ghét bỏ nhìn tên đầu sỏ Đoàn Văn Tranh, anh vẫn ngồi yên coi như không có chuyện gì xảy ra.
Y lạnh nhạt chém đầu quái lớn quái nhỏ, vẫn không có bất kỳ mảnh chip nào rơi xuống.
Chu Khán Thanh xoa mi tâm, tự hỏi từ khi nào mà mình đã bị dồn đến mức này…
“Mệt à?”
Chu Khán Thanh nghe Đoàn Văn Tranh lên tiếng suýt thì rơi nước nước mắt. Má ơi y quen Đoàn Văn Tranh mười mấy năm không ngờ lúc còn sống có thể nghe được thằng tó này quan tâm hỏi han sức khỏe…
Chu Khán Thanh cảm tưởng mình được hồi sinh.
Nhưng… thực chất người Đoàn Văn Tranh nói không phải mình?
Ớ???
“Em mệt không?” Thấy Tiết Lan im lặng, Đoàn Văn Tranh hạ giọng hỏi lại: “Mệt quá thì dừng lại đi ngủ, để anh với Chu Khán Thanh đánh là được.”
Wtf?
Tiết Lan xấu hổ xua tay: “Em không sao nhưng có vẻ anh Chu mệt rồi, hay anh về ngủ trước…”
“Không.” Đoàn Văn Tranh thuận miệng nói: “Chu Khán Thanh trụ được.”
“………………..”
“????????” Chu Khán Thanh tí cắn trúng lưỡi, khịt mũi xem thường: “Hừ, chỉ là vài bữa sáng rách, cậu tưởng tôi không mua được à?”
“Thế thì nhớ mua hai phần nhé, em ấy đang tuổi lớn.”
“…………” Lớn con mẹ cậu, đồ độc tài!
Chu Khán Thanh buồn mà Chu Khán Thanh không dám nói, sự thật đúng là y thua Tiết Lan, đây là lựa chọn của y. Nhưng trách hắn được chắc? Ai bảo cái thằng này không đáng tin???
Chu Khán Thanh bị đút đầy họng tức nhưng trước khi chết vẫn cố gắng giãy đành đạch: “Tôi không ở trại lâu, như vầy đi nếu cậu ta vào được đến LGW thì tôi mua bữa sáng, còn nếu không vào được thì cùng lắm tôi cho cậu ta vài phiếu giảm giá.”
Đoàn Văn Tranh híp mắt nhìn y,Tiết Lan cảm thấy nếu cậu không lên tiếng chắc chắn Chu Khán Thanh sẽ gặp xui xẻo, vội vàng giảng hòa: “Không cần đâu, em nói chơi thôi!!!”
“Không.” Chu Khán Thanh hào phóng lên mặt: “Được rồi, tôi nói là tôi làm.”
Dứt lời y sợ Đoàn Văn Tranh nhớ thương mình, vội vàng đứng dậy lấm la lấm lét dọn dẹp đồ đạc chạy thẳng khỏi phòng huấn luyện.
Bóng đèn biến mất, Đoàn Văn Tranh thân thiết nhìn Tiết Lan: “Chơi nữa hay đi ngủ?”
Vốn chỉ là câu hỏi bình thường nhưng tiền đồ bạn nhỏ vẫn chán đời như ngày nào: “Chơi một ván nữa.”
Đoàn Văn Tranh nhanh chóng nhấp chuột vào trận, trong căn phòng huấn luyện im lặng chỉ còn tiếng gõ bàn phím của hai người.
Tuy cả phòng chỉ còn mình cậu và Đoàn Văn Tranh nhưng anh vẫn kiên trì gửi tin nhắn riêng.
Reset: Suy nghĩ kỹ chưa?
Lại trêu rồi!!!
Tiết Lan đỏ mặt nhìn tin nhắn nhảy liên tục.
Reset: Nếu nhặt được chip em cảm ơn anh thế nào?
Reset: Hai hôm nay bố anh giục về, còn dặn là mời em đến.
Reset: Nếu nhặt được chip về nhà anh ăn cơm nhé?
Tiết Lan tỏ vẻ bình tĩnh lắp súng, trong đầu thì đang nghĩ xem có nên đồng ý không…
Reset: Bố anh rất nhớ em.
Thua chắc rồi.
Tiết tai đỏ mở khung chat nhắn lại.
Exist: Chỉ còn hai chúng ta sao anh còn đánh chữ?
Reset: Sợ em xấu hổ.
Tiết Lan ngốc ngốc nhìn tin nhắn của anh, không cần biết mặt bắt đầu đỏ bừng.
Reset: Sao?
Cậu miễn cưỡng hít thở: Exist: Lừa người khác thực sự không tốt.
Reset: Nhưng nếu anh mang người ta về nhà một lần mà đã thông báo chia tay thì sẽ mang tiếng tra nam.
Reset: Ít nhiều gì cũng phải từ ba đến năm lần chứ?
Đạo lý này anh học từ ai vậy…
Ba lần, năm lần… thì gì một lần?
Reset: Hửm?
Exist: Được.
Tiết Lan khẩn trương gõ phím trả lời. Cậu vừa thở phào nhẹ nhõm thì Đoàn Văn Tranh bên cạnh lại thở dài ngao ngán.
Tiết Lan khó hiểu nhìn anh.
“Sớm biết em đồng ý dễ như vậy anh đã nói bảy, tám lần rồi…. Hoặc mười ba, mười bốn lần em thấy thế nào?”
“……….”
Tiết Lan cảm thấy nói chuyện với anh nữa khéo cậu cầm bàn phím đánh idol mất.
Thế là bạn nhỏ bụng xụng nhấp chuột vào trận, thông báo ghép đội thành công nhảy ra trên màn hình.
Trận đấu sinh tồn này, có một ID trông hơi quen…
Yeran009.
Tiết Lan khó hiểu nửa ngày cũng không nhớ ra cậu từng gặp người ta ở đâu.
Thôi kệ, dù sao bọn họ đánh sinh tồn lấy chip không cần bắn nhau nhiều, Tiết Lan cùng Đoàn Văn Tranh ai làm việc người đấy bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Do đã vào đêm lại cộng thêm tiết tấu chậm rãi của chế độ sinh tồn nên Tiết Lan cũng hơi buồn ngủ. Cậu chán nản lặp lại động tác máy móc dập tang thi, khoảng mười phút sau cậu vô tình liếc qua thông báo, thấy có một ID liên tục đánh chết người xung quanh.
Quả nhiên là Yeran009.
Tiết Lan khó hiểu dừng lại, lần nữa đứng im nghĩ xem mình gặp người ta khi nào.
“Có chuyện gì?” Đoàn Văn Tranh phát hiện ra cậu hơi khác, quay ra hỏi thăm.
“Em thấy Yeran009 hơi quen…”
Đoàn Văn Tranh cũng liếc qua mấy thông báo thế giới, nhướn mày: “Đừng quan tâm mấy thứ không quan trọng.”
“……….” Cậu thực sự đã gặp qua người này thật?
Tiết Lan mơ hồ nghĩ đến ngày xưa Đoàn Văn Tranh bị một chủ kênh coi thường, sau đó hình như hắn còn cá cược với Tiết Lan nếu cậu vào được LGW sẽ livestream ăn bàn phím.
Cậu nhanh chóng mở tab khác, kiếm phòng livestream trong lịch sử mới khẳng định được Yeran009 chính là Yeran001 to mồm năm xưa.
Trái đất tròn thật….
Yeran009 cũng đang livestream, hắn để đang lái mô tô băng qua đường còn mình ngồi đằng sau dùng súng xả ầm ầm, đi đến đâu đồ sát đến đấy.
Phong cách chơi này… thực sự rất quen.
Nếu nói ban đầu chỉ là quen nhưng sau khi cậu nhìn cái tên “Cách thức đánh nhau, chủ kênh đưa bạn đi chém giết sướng tay.” ở phòng live thì Tiết Lan hoàn toàn cạn lời.
Rõ ràng hắn ta bắt chước cách chơi của cậu và Đoàn Văn Tranh.
“Mẹ kiếp, nhìn con gà này đi anh em! Tôi cho một viên là phải nằm!”
“Thăng cấp bạo lực vl! Chủ kênh đánh thế ai còn dám đi đánh quái nữa!”
“Chỉ cần tôi còn đứng ở đây, tôi thách thằng nào thăng cấp được đấy!”
Trong phòng livestream có người thắc mắc:
@Cá nhỏ có lý: Cách chơi này là của Babydy với Reset mà nhỉ? Chủ kênh bắt chước cổ à?
“Cô ta?” Chủ kênh trực tiếp khinh thường xì mũi: “Cô ta được nâng đỡ thôi, nói thật luyện mười năm nữa đi rồi hãy đến so đo với tôi nhé!”
Có vẻ chủ kênh kia rất vui, mọi người thích cách chơi của hắn tặng cho rất nhiều quà thậm chí hắn còn không biết mình và đám người Đoàn Văn Tranh đang đứng cùng một game đấu.
Kỳ thực sau khi tài khoản của Tiết Lan max cấp cậu với Đoàn Văn Tranh đánh sinh tồn với nhau cũng không dùng chiến thuật bạo lực thêm lần nào nữa.
Không phải là không ổn mà là đánh sinh tồn giết được người hay không không quan trọng bằng việc sống sót đến cuối cùng. Tuy nhiên, kinh nghiệm nhận được từ việc giết người trong chế độ sinh tồn là để lên cấp, chủ kênh này đã đến cấp 50…
Rõ ràng, hắn ta chỉ đang lạm dụng chiến thuật bắt nạt những người chưa max cấp.
Một chủ kênh được coi là có chút fame, vì để nâng cao độ nổi tiếng mà chỉ dám vào chế độ sinh tồn dùng mấy chiêu học lỏm biểu diễn mua vui…
Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến Tiết Lan, cậu hoàn toàn có thể lờ đi việc hắn công khai hạ thấp cậu, đang định di chuột rời khỏi kênh livestream…
@Trời xanh mây trắng: Lúc trước mấy người nói Reset hack phải xin lỗi, chủ kênh cũng thế nhỉ? Sao chưa thấy xin lỗi người ta thế???
Động tác của Tiết Lan dừng lại.
Phòng live quả nhiên bắt đầu sôi động lên bắt đầu spam cmt, đẩy top dò hỏi Yeran009 tại sao Đoàn Văn Tranh không hack vẫn bị hắn coi thường, lỳ lợm không xin lỗi mà còn bắt chước cách chơi của anh.
Sắc mặt chủ bá cực kỳ khó coi, hắn vốn không muốn trả lời nhưng để trấn an fan, hắn đành căng chặt mặt cãi ngang: “Mẹ kiếp đi motor là bắt chước cậu ta? Thế sau này làm ơn đừng đi bắn nhau bằng phương tiện nhá, cũng đừng nổ súng nữa nếu không đều là bắt chước!”
“Còn vụ hack…”
“Tại sao tôi phải xin lỗi? Ai chả biết LGW thiếu bắn tỉa, cậu biết được D đéo bao che cho cậu ta hack à?’”
Nghe vậy, ánh mắt Tiết Lan bắt đầu trầm xuống.
Không ai là không biết hai chữ ‘hack game’ đối với tuyển thủ chuyên nghiệp có ý nghĩa gì nhưng rõ ràng đã biết mà còn ác ý xoáy sâu vào bình luận, thậm chí đổi trắng thay đen…
Tuyệt đối không tha thứ!
“Làm sao vậy?”
Đoàn Văn Tranh quay sang hỏi cậu lần nữa, Tiết Lan nhanh chóng đóng tab livestream.
Cậu vừa quay lại game, bên tai đã vang lên tiếng súng –
Tiết Lan vội vàng dí súng về hướng phát ra âm thanh, đang định bóp còi thì nhận ra người đang thảnh thơi thu súng.
Là Reset….
Tiết Lan vội vàng cất súng, nhìn xa xa làm đám người vừa đến chịu chết, vội vàng xin lỗi anh: “Em không chú ý.”
“Chơi đi, mấy con bot thôi.”
(Bot là những nhân vật trong game do máy điều khiển, được lập trình sẵn theo những kịch bản nhất định. Các tên gọi khác của bot là tự động, người chơi ảo, máy, robot… Bot không giống với AI (trí tuệ nhân tạo).
Đoàn Văn Tranh vốn dĩ không muốn để ý mấy chuyện lung tung nhưng bạn nhỏ bên cạnh bắt đầu ỉu xìu kiểm tra súng, anh dừng tay hỏi: “Hắn ta nói gì?”
Thấy Tiết Lan không trả lời, Đoàn Văn Tranh cũng không hỏi tiếp chỉ nhẹ nhàng bảo: “Không sao, nếu em giận quá thì mình đi săn hắn, nhé?”
“Không cần.” Tiết Lan vừa bắn boss vừa tủi thân: “Mình mà đi bắn kiểu gì cũng cấp nhiệt cho hắn, nhiều người ở đấy lắm.”
Lần trước cậu tức giận cá cược với Yeran009, tuy có thể khiến cho tên này câm miệng nhất thời nhưng vô tình lại kéo fame cho hắn. Lúc đấy Tiết Lan cũng thấy bình thường nhưng giờ nhìn hắn mặt dày copy chiến thuật của Đoàn Văn Tranh cọ nhiệt đã thế còn chửi bới anh, Tiết Lan tức đến mức một chút lợi ích cũng không thèm cho hắn.
“Đúng rồi, lời cho tên đó quá.”
Đoàn Văn Tranh nhìn nhóc con giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, đáng yêu không chịu nổi. Đáy mắt anh ngập tràn ý cười, trầm ngâm một lúc rồi đưa ý kiến: “Lâu rồi em không live nhỉ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyển tập những lời âu yếm của Tranh ca: Bố anh rất nhớ em.
“Có không?”
Chu Khán Thanh vừa kéo quái vừa ngó sang chỗ hai người Đoàn Văn Tranh và Tiết Lan.
Tiết Lan chạy qua hòm xác của Boss, nhặt một lúc lại đứng lên: “Không có.”
Chu Khán Thanh miễn cưỡng chống hai mí mắt díu lại với nhau. Y nhìn qua đồng đồ đã nhảy đến hai giờ sáng, đám đồng đội ngồi cạnh đều đã bỏ cuộc đi về ngủ, không khỏi ghét bỏ nhìn tên đầu sỏ Đoàn Văn Tranh, anh vẫn ngồi yên coi như không có chuyện gì xảy ra.
Y lạnh nhạt chém đầu quái lớn quái nhỏ, vẫn không có bất kỳ mảnh chip nào rơi xuống.
Chu Khán Thanh xoa mi tâm, tự hỏi từ khi nào mà mình đã bị dồn đến mức này…
“Mệt à?”
Chu Khán Thanh nghe Đoàn Văn Tranh lên tiếng suýt thì rơi nước nước mắt. Má ơi y quen Đoàn Văn Tranh mười mấy năm không ngờ lúc còn sống có thể nghe được thằng tó này quan tâm hỏi han sức khỏe…
Chu Khán Thanh cảm tưởng mình được hồi sinh.
Nhưng… thực chất người Đoàn Văn Tranh nói không phải mình?
Ớ???
“Em mệt không?” Thấy Tiết Lan im lặng, Đoàn Văn Tranh hạ giọng hỏi lại: “Mệt quá thì dừng lại đi ngủ, để anh với Chu Khán Thanh đánh là được.”
Wtf?
Tiết Lan xấu hổ xua tay: “Em không sao nhưng có vẻ anh Chu mệt rồi, hay anh về ngủ trước…”
“Không.” Đoàn Văn Tranh thuận miệng nói: “Chu Khán Thanh trụ được.”
“………………..”
“????????” Chu Khán Thanh tí cắn trúng lưỡi, khịt mũi xem thường: “Hừ, chỉ là vài bữa sáng rách, cậu tưởng tôi không mua được à?”
“Thế thì nhớ mua hai phần nhé, em ấy đang tuổi lớn.”
“…………” Lớn con mẹ cậu, đồ độc tài!
Chu Khán Thanh buồn mà Chu Khán Thanh không dám nói, sự thật đúng là y thua Tiết Lan, đây là lựa chọn của y. Nhưng trách hắn được chắc? Ai bảo cái thằng này không đáng tin???
Chu Khán Thanh bị đút đầy họng tức nhưng trước khi chết vẫn cố gắng giãy đành đạch: “Tôi không ở trại lâu, như vầy đi nếu cậu ta vào được đến LGW thì tôi mua bữa sáng, còn nếu không vào được thì cùng lắm tôi cho cậu ta vài phiếu giảm giá.”
Đoàn Văn Tranh híp mắt nhìn y,Tiết Lan cảm thấy nếu cậu không lên tiếng chắc chắn Chu Khán Thanh sẽ gặp xui xẻo, vội vàng giảng hòa: “Không cần đâu, em nói chơi thôi!!!”
“Không.” Chu Khán Thanh hào phóng lên mặt: “Được rồi, tôi nói là tôi làm.”
Dứt lời y sợ Đoàn Văn Tranh nhớ thương mình, vội vàng đứng dậy lấm la lấm lét dọn dẹp đồ đạc chạy thẳng khỏi phòng huấn luyện.
Bóng đèn biến mất, Đoàn Văn Tranh thân thiết nhìn Tiết Lan: “Chơi nữa hay đi ngủ?”
Vốn chỉ là câu hỏi bình thường nhưng tiền đồ bạn nhỏ vẫn chán đời như ngày nào: “Chơi một ván nữa.”
Đoàn Văn Tranh nhanh chóng nhấp chuột vào trận, trong căn phòng huấn luyện im lặng chỉ còn tiếng gõ bàn phím của hai người.
Tuy cả phòng chỉ còn mình cậu và Đoàn Văn Tranh nhưng anh vẫn kiên trì gửi tin nhắn riêng.
Reset: Suy nghĩ kỹ chưa?
Lại trêu rồi!!!
Tiết Lan đỏ mặt nhìn tin nhắn nhảy liên tục.
Reset: Nếu nhặt được chip em cảm ơn anh thế nào?
Reset: Hai hôm nay bố anh giục về, còn dặn là mời em đến.
Reset: Nếu nhặt được chip về nhà anh ăn cơm nhé?
Tiết Lan tỏ vẻ bình tĩnh lắp súng, trong đầu thì đang nghĩ xem có nên đồng ý không…
Reset: Bố anh rất nhớ em.
Thua chắc rồi.
Tiết tai đỏ mở khung chat nhắn lại.
Exist: Chỉ còn hai chúng ta sao anh còn đánh chữ?
Reset: Sợ em xấu hổ.
Tiết Lan ngốc ngốc nhìn tin nhắn của anh, không cần biết mặt bắt đầu đỏ bừng.
Reset: Sao?
Cậu miễn cưỡng hít thở: Exist: Lừa người khác thực sự không tốt.
Reset: Nhưng nếu anh mang người ta về nhà một lần mà đã thông báo chia tay thì sẽ mang tiếng tra nam.
Reset: Ít nhiều gì cũng phải từ ba đến năm lần chứ?
Đạo lý này anh học từ ai vậy…
Ba lần, năm lần… thì gì một lần?
Reset: Hửm?
Exist: Được.
Tiết Lan khẩn trương gõ phím trả lời. Cậu vừa thở phào nhẹ nhõm thì Đoàn Văn Tranh bên cạnh lại thở dài ngao ngán.
Tiết Lan khó hiểu nhìn anh.
“Sớm biết em đồng ý dễ như vậy anh đã nói bảy, tám lần rồi…. Hoặc mười ba, mười bốn lần em thấy thế nào?”
“……….”
Tiết Lan cảm thấy nói chuyện với anh nữa khéo cậu cầm bàn phím đánh idol mất.
Thế là bạn nhỏ bụng xụng nhấp chuột vào trận, thông báo ghép đội thành công nhảy ra trên màn hình.
Trận đấu sinh tồn này, có một ID trông hơi quen…
Yeran009.
Tiết Lan khó hiểu nửa ngày cũng không nhớ ra cậu từng gặp người ta ở đâu.
Thôi kệ, dù sao bọn họ đánh sinh tồn lấy chip không cần bắn nhau nhiều, Tiết Lan cùng Đoàn Văn Tranh ai làm việc người đấy bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Do đã vào đêm lại cộng thêm tiết tấu chậm rãi của chế độ sinh tồn nên Tiết Lan cũng hơi buồn ngủ. Cậu chán nản lặp lại động tác máy móc dập tang thi, khoảng mười phút sau cậu vô tình liếc qua thông báo, thấy có một ID liên tục đánh chết người xung quanh.
Quả nhiên là Yeran009.
Tiết Lan khó hiểu dừng lại, lần nữa đứng im nghĩ xem mình gặp người ta khi nào.
“Có chuyện gì?” Đoàn Văn Tranh phát hiện ra cậu hơi khác, quay ra hỏi thăm.
“Em thấy Yeran009 hơi quen…”
Đoàn Văn Tranh cũng liếc qua mấy thông báo thế giới, nhướn mày: “Đừng quan tâm mấy thứ không quan trọng.”
“……….” Cậu thực sự đã gặp qua người này thật?
Tiết Lan mơ hồ nghĩ đến ngày xưa Đoàn Văn Tranh bị một chủ kênh coi thường, sau đó hình như hắn còn cá cược với Tiết Lan nếu cậu vào được LGW sẽ livestream ăn bàn phím.
Cậu nhanh chóng mở tab khác, kiếm phòng livestream trong lịch sử mới khẳng định được Yeran009 chính là Yeran001 to mồm năm xưa.
Trái đất tròn thật….
Yeran009 cũng đang livestream, hắn để đang lái mô tô băng qua đường còn mình ngồi đằng sau dùng súng xả ầm ầm, đi đến đâu đồ sát đến đấy.
Phong cách chơi này… thực sự rất quen.
Nếu nói ban đầu chỉ là quen nhưng sau khi cậu nhìn cái tên “Cách thức đánh nhau, chủ kênh đưa bạn đi chém giết sướng tay.” ở phòng live thì Tiết Lan hoàn toàn cạn lời.
Rõ ràng hắn ta bắt chước cách chơi của cậu và Đoàn Văn Tranh.
“Mẹ kiếp, nhìn con gà này đi anh em! Tôi cho một viên là phải nằm!”
“Thăng cấp bạo lực vl! Chủ kênh đánh thế ai còn dám đi đánh quái nữa!”
“Chỉ cần tôi còn đứng ở đây, tôi thách thằng nào thăng cấp được đấy!”
Trong phòng livestream có người thắc mắc:
@Cá nhỏ có lý: Cách chơi này là của Babydy với Reset mà nhỉ? Chủ kênh bắt chước cổ à?
“Cô ta?” Chủ kênh trực tiếp khinh thường xì mũi: “Cô ta được nâng đỡ thôi, nói thật luyện mười năm nữa đi rồi hãy đến so đo với tôi nhé!”
Có vẻ chủ kênh kia rất vui, mọi người thích cách chơi của hắn tặng cho rất nhiều quà thậm chí hắn còn không biết mình và đám người Đoàn Văn Tranh đang đứng cùng một game đấu.
Kỳ thực sau khi tài khoản của Tiết Lan max cấp cậu với Đoàn Văn Tranh đánh sinh tồn với nhau cũng không dùng chiến thuật bạo lực thêm lần nào nữa.
Không phải là không ổn mà là đánh sinh tồn giết được người hay không không quan trọng bằng việc sống sót đến cuối cùng. Tuy nhiên, kinh nghiệm nhận được từ việc giết người trong chế độ sinh tồn là để lên cấp, chủ kênh này đã đến cấp 50…
Rõ ràng, hắn ta chỉ đang lạm dụng chiến thuật bắt nạt những người chưa max cấp.
Một chủ kênh được coi là có chút fame, vì để nâng cao độ nổi tiếng mà chỉ dám vào chế độ sinh tồn dùng mấy chiêu học lỏm biểu diễn mua vui…
Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến Tiết Lan, cậu hoàn toàn có thể lờ đi việc hắn công khai hạ thấp cậu, đang định di chuột rời khỏi kênh livestream…
@Trời xanh mây trắng: Lúc trước mấy người nói Reset hack phải xin lỗi, chủ kênh cũng thế nhỉ? Sao chưa thấy xin lỗi người ta thế???
Động tác của Tiết Lan dừng lại.
Phòng live quả nhiên bắt đầu sôi động lên bắt đầu spam cmt, đẩy top dò hỏi Yeran009 tại sao Đoàn Văn Tranh không hack vẫn bị hắn coi thường, lỳ lợm không xin lỗi mà còn bắt chước cách chơi của anh.
Sắc mặt chủ bá cực kỳ khó coi, hắn vốn không muốn trả lời nhưng để trấn an fan, hắn đành căng chặt mặt cãi ngang: “Mẹ kiếp đi motor là bắt chước cậu ta? Thế sau này làm ơn đừng đi bắn nhau bằng phương tiện nhá, cũng đừng nổ súng nữa nếu không đều là bắt chước!”
“Còn vụ hack…”
“Tại sao tôi phải xin lỗi? Ai chả biết LGW thiếu bắn tỉa, cậu biết được D đéo bao che cho cậu ta hack à?’”
Nghe vậy, ánh mắt Tiết Lan bắt đầu trầm xuống.
Không ai là không biết hai chữ ‘hack game’ đối với tuyển thủ chuyên nghiệp có ý nghĩa gì nhưng rõ ràng đã biết mà còn ác ý xoáy sâu vào bình luận, thậm chí đổi trắng thay đen…
Tuyệt đối không tha thứ!
“Làm sao vậy?”
Đoàn Văn Tranh quay sang hỏi cậu lần nữa, Tiết Lan nhanh chóng đóng tab livestream.
Cậu vừa quay lại game, bên tai đã vang lên tiếng súng –
Tiết Lan vội vàng dí súng về hướng phát ra âm thanh, đang định bóp còi thì nhận ra người đang thảnh thơi thu súng.
Là Reset….
Tiết Lan vội vàng cất súng, nhìn xa xa làm đám người vừa đến chịu chết, vội vàng xin lỗi anh: “Em không chú ý.”
“Chơi đi, mấy con bot thôi.”
(Bot là những nhân vật trong game do máy điều khiển, được lập trình sẵn theo những kịch bản nhất định. Các tên gọi khác của bot là tự động, người chơi ảo, máy, robot… Bot không giống với AI (trí tuệ nhân tạo).
Đoàn Văn Tranh vốn dĩ không muốn để ý mấy chuyện lung tung nhưng bạn nhỏ bên cạnh bắt đầu ỉu xìu kiểm tra súng, anh dừng tay hỏi: “Hắn ta nói gì?”
Thấy Tiết Lan không trả lời, Đoàn Văn Tranh cũng không hỏi tiếp chỉ nhẹ nhàng bảo: “Không sao, nếu em giận quá thì mình đi săn hắn, nhé?”
“Không cần.” Tiết Lan vừa bắn boss vừa tủi thân: “Mình mà đi bắn kiểu gì cũng cấp nhiệt cho hắn, nhiều người ở đấy lắm.”
Lần trước cậu tức giận cá cược với Yeran009, tuy có thể khiến cho tên này câm miệng nhất thời nhưng vô tình lại kéo fame cho hắn. Lúc đấy Tiết Lan cũng thấy bình thường nhưng giờ nhìn hắn mặt dày copy chiến thuật của Đoàn Văn Tranh cọ nhiệt đã thế còn chửi bới anh, Tiết Lan tức đến mức một chút lợi ích cũng không thèm cho hắn.
“Đúng rồi, lời cho tên đó quá.”
Đoàn Văn Tranh nhìn nhóc con giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, đáng yêu không chịu nổi. Đáy mắt anh ngập tràn ý cười, trầm ngâm một lúc rồi đưa ý kiến: “Lâu rồi em không live nhỉ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyển tập những lời âu yếm của Tranh ca: Bố anh rất nhớ em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất